Chương 4
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô vẫn không hề hiển lộ ra, nhìn qua Hà Cầm trông như đang chăm chú ghi chép nhưng thật ra lại vẽ kín mặt giấy.
Mạnh Như:”…”
Mạnh Như trước kia cũng rất thích vẽ nhưng chỉ dừng lại ở tầm thích và biết cũng không phải dạng vẽ xuất chúng nhưng lại rất biết nhìn hàng. Hà Cầm vẽ tuy rằng nhìn sơ qua giống vẽ bậy bạ nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ thấy rất có quy luật.
Ừm! là nghệ thuật.
“Cậu không ghi bài sao Hà Cầm?”
Hà Cầm ngẩng lên nhìn cô, nói:
“Có chứ, tiết của cô Trang chắc chắn phải ghi “.
Nói rồi kéo cuốn vở đang được đè phía dưới lên cho Mạnh Như xem. Hà Cầm có ghi bài nhưng nét chữ cẩu thả xiêu vẹo do viết nhanh miễn cưỡng mới có thể đọc được. Mạnh Như cũng không nhiều lời, mỗi người đều khác nhau hơn nữa cô chỉ vừa mới đến không nên can dự vào chuyện của bạn cùng bàn.
Tiết đầu là toán nhanh chóng kết thúc, giờ giải lao 5 phút Trang Phóng gọi Mạnh Như ra hành lang ân cần dặn dò.
Mạnh Như câu được câu chăng đáp lại Trang Phóng, thấy thái độ Mạnh Như ngoan ngoãn Trang Phóng cũng không nhiều lời.
“Bạn học Tần Phong phía sau em cô mong rằng sau này hai em sẽ hòa hợp, em xuất phát từ ban 1 chỉnh thể có hơn các bạn ban 7 sau này cô mong em sẽ dẫn dắt bạn ấy”.
Nói đến Tần Phong, cô Trang liền chỉ thấy đau đầu một mảnh. Tuy rằng trong tiết của cô Tần Phong cũng coi như chịu hợp tác nhưng sau tiết của cô liền không ai quản nổi.
Nói đến cũng thật kỳ, Mạnh Như cũng biết tại sao Trang Phóng lại hy vọng mình kèm Tần Phong. Nhưng Tần Phong mang tiếng hung ác cợt nhả đã lâu sao lại giao cho một người mới đến như cô chứ. Mặc dù trước khi xuyên cô đã từng kèm không biết bao nhiêu bạn học nhưng mà người ta cũng không phải là người sau này sẽ xử lý cô nha.
Kèm Tần Phong nói thì dễ nhưng mà áp lực lắm đó.
“Em hiểu ạ, em sẽ cố gắng thưa cô.”
Mạnh Như nói.
Trang Phóng hài lòng gật đầu:”Được rồi em vào lớp đi, có gì thắc mắc cứ đến tìm cô.”
Trang Phóng nhìn Mạnh Như bước vào lớp thật không hiểu mà lắc đầu. Đứa trẻ ngoan như vậy sao lại có nhiều tin đồn không hay đến thế.
Khi Mạnh Như về chỗ Tần Phong vẫn đang ngủ, anh nằm nghiêng về một phía lộ ra gương mặt đẹp đến khó thở. Không thể không nói Tần Phong rất đẹp rất hợp với gout của Mạnh Như, từ tính tình cuồng dã đến khí chất khó ai bì. So sánh với nam chính con cưng của tác giả thì cô nghĩ Tần Phong chắc là con ruột mà cô yêu thích nhất.
Nghĩ đến đứa con ruột sau này sẽ không cho mình chốn dung thân, Mạnh Như liền thấy cả người phát lạnh.
Trực giác của Tần Phong rất nhạy. Anh cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình, không có ác ý chỉ có tìm tòi, sáng lên sau đó lại thở dài.
Tần Phong:???
Thật khó hiểu.
Rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ngẩng đầu lên. Mạnh Như có vẻ giật mình vì hành động của anh mắt mở đến là tròn xoe. Gương mặt người con gái thoáng chốc đỏ bừng, Tần Phong bỗng nhiên cười khẩy.
“Sao vậy, tôi dễ nhìn lắm sao?”
Mạnh Như cắn cắn môi đáp.
“Dễ nhìn.” Chết tiệt! tên nhóc này đến cười đểu mà cũng đẹp như vậy nữa.
Tần Phong gạt vài sợi tóc đang rũ xuống trán giọng nói có vẻ cợt nhả.
“Vậy cậu nói xem tôi với Bùi Cảnh Thâm ở ban 1 ai dễ nhìn hơn”.
Này, này hỏi cái này Mạnh Như thật khó trả lời. Theo ký ức của nguyên chủ Bùi Cảnh Thâm thật sự rất đẹp trai, so sánh một chín một mười với Tần Phong. Nhưng hiện giờ trả lời như thế nào thật sự rất khó.
Nếu cô nói Tần Phong đẹp hơn Bùi Cảnh Thâm thật sự không biết với cái tính cách khó ưa đó của Tần Phong chắc sẽ nghĩ cô có ý định tiếp cận anh. Nếu cô nói Bùi Cảnh Thâm xinh đẹp hơn có thể sẽ chọc tức đến con khổng tước trước mặt này.
Thấy Mạnh Như rối rắm, Tần Phong lại hứng trí đầy mình đánh giá cô.
Mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ khẽ mím lại cả người đều toát lên vẻ anh khí xinh đẹp nhưng đứng trước mặt anh lại có sự ngại ngùng và một chút sợ sệt. Điều này không khỏi làm cho Tần Phong có hứng thú. Nghe nói trước đó vì tỏ tình Bùi Cảnh Thâm thất bại mà nữ sinh này đã nghỉ học nên phải chuyển đến ban 7.
Thấy cô im lặng vài bạn học xung quanh đã nhịn không được quay sang nói với Tần Phong.
“Anh Phong, sao phải trêu chọc người ta làm gì”
“Đúng đấy anh Phong, ai chẳng biết Mạnh Như của Mạnh gia theo đuổi họ Bùi nên phải chuyển đến lớp chúng ta sao”.
Vài bạn học xung quanh đã bắt đầu lên tiếng khiến Mạnh Như thấy càng rối rắm. Trước đó cô chưa một lần rơi vào tình huống nào như thế này. Cho dù đứng trước bài toán hóc búa của giáo sư cũng không khiến cô khó xử như đứng trước Tần Phong.
Đúng là yêu nghiệt mà.
Tần Phong không nghe được câu trả lời đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Mắt anh khẽ híp lại,
“Hửm, sao vậy? cậu không trả lời được sao?”.
Mạnh Như:”…” Mẹ nó đừng có “hửm” được không.