Chương 3
Ôi là trời, không ngờ cái lớp này có tỉ lệ nhan sắc cao nghịch thiên vậy luôn á. Mạnh Như thầm nghĩ.
Chủ nhiệm của 11 ban 7 là một nữ giáo viên ngoài 30 tuổi tên là Trang Phóng dạy môn toán học. Một người phụ nữ có vẻ ngoài thanh lịch dịu dàng, trên môi luôn như có như không một nụ cười nhẹ như gió xuân.
Đôi mắt xinh đẹp của cô lướt qua Mạnh Như dừng một chút rồi nhẹ nhàng cất giọng:
” Chào các em, hôm nay chúng ta đón một bạn học mới từ ban 1 chuyển sang. Các em hãy cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau.”
Nói rồi Mạnh Như liền đứng dậy cúi nhẹ chào cả lớp, dáng vẻ không kiêu ngạo cũng không khiếp nhược. Trang Phóng nhìn Mạnh Như đôi mắt thoáng hiện lên vẻ hài lòng.
Trước khi Mạnh Như chuyển lớp cô cũng từng nghe qua về vị tiểu thư này có điều cũng không để trong lòng bao nhiêu, học sinh ấy mà dáng vẻ như Mạnh Như lớp cô còn thiếu sao.
Cô nói:” Được rồi, chúng ta bắt đầu bài học “.
Ban 7 nổi tiếng với việc bất trị, phần đông lớp thuộc dạng con nhà máu mặt khiến không ít giáo viên đau đầu. Nhưng trong số đó không bao gồm Trang Phóng.
Sau khi Trang Phóng bắt đầu tiết học, Mạnh Như liền mở sách vở ghi chép. Sau một thời gian không đi học, sách vở của Mạnh Như ghi chép không kịp tiến độ bài học. Bất quá Mạnh Như không quá canh cánh. Việc này cô mượn vở của Phí Tiểu Tuyết ghi lại là được.
Bỗng một viên phấn từ bảng đen hướng cô mà phóng đến, Mạnh Như sợ hết hồn nghĩ xem mình đã phạm lỗi gì thì viên phấn sượt qua cô chuẩn xác trúng vào nam sinh đang lăn ra bàn ngủ gật ở phía sau.
Trang Phóng tức giận hướng nam sinh nói:
“Tần Phong tối qua ai không cho em ngủ hay sao mà đến lớp ngủ bù. Đứng lên ra ngoài rửa mặt rồi vào học đàng hoàng cho cô “.
Nam sinh gọi là Tần Phong liền từ phía sau ngồi dậy, anh không mặn không nhạt nhìn Trang Phóng. Tặc lưỡi một cái rồi nhìn qua Mạnh Như đang ngoảnh lại nhìn mình.
Một gương mặt xa lạ mà xinh đẹp.
Anh lập tức dựng lên vẻ mặt ngả ngớn nhìn cô:
“Chào người đẹp, mới đến hả?”
Mạnh Như:”…”
Đù! Tần Phong! đây chẳng phải là nam phụ si tình, đi qua trăm hoa nhớ một lá, nam phụ vì yêu mà nỗ lực hết mình, không từ thủ đoạn của nữ chính đó sao.
Sao cô lại không nhớ đến việc nam phụ sẽ học ở lớp này cơ chứ, mà thậm chí cô còn ngồi ngay trước nam phụ, ông trời thật biết trêu ngươi mà.
“Chào cậu”. Mạnh Như run run đáp.
Nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Mạnh Như, Tần Phong nghiêng đầu như có điều suy nghĩ nói.
“Cậu sợ tôi sao?”
“Nào có, tôi…tôi làm bài đây, cậu cũng làm bài đi “. Nói xong không đợi Tần Phong trả lời, cô liền cầm bút viết bài lia lịa.
Đôi mắt dài của Tần Phong hơi nheo lại, nhìn đằng sau thiếu nữ. Anh còn chưa nói xong cơ mà.
Lại nhìn Trang Phóng trên bục giảng như có một bộ giáng, anh liền không ghi bài tôi cho anh ghi kiểm điểm 3000 chữ.
Tần Phong liền chịu thua, anh tiện tay vơ lấy một cuốn vở trên bàn học, cũng không nhìn là vở gì liền cầm bút nhìn bảng ghi chép.
Trang Phóng thật sự nhìn không nổi nữa, cậu thiếu gia này cũng chịu ghi chép là cô đã mừng lắm rồi liền quay lại tiếp tục bài học.
Vài học sinh nhìn thoáng qua Tần Phong thầm nghĩ, anh Phong cũng thật tài như thế nào hôm nay lại dám ngủ trong tiết cô Trang. Phải biết rằng đám học sinh lớp họ từ khi cô Trang chủ nhiệm liền an an ổn ổn trong tiết toán không dám ho he. Đùa sao cô Trang trông thanh thanh lịch lịch nhưng cô không phải dạng người dễ chọc dễ lung lay. Một đám học sinh bọn họ năm nhất đã được thể nghiệm qua bản lĩnh của cô Trang.
Tần Phong ngồi ghi chép một lúc, thật sự chán muốn chết. anh nhớ đến nữ sinh mình gặp hôm qua, tên là Lệ Thư An thì phải, hình như là học sinh ban 1 có vài tin đồn với Bùi Cảnh Thâm. Tuy rằng anh không muốn để ý đến những tin đồn quanh trường. Nhưng đã là người Bùi Cảnh Thâm để mắt đến anh không thể không để ý.
Mải suy nghĩ, anh nhận ra có gì đó đụng phải chân mình tuy rất nhẹ nhưng đúng là có gì đó. Ngó xuống chân nhìn phát hiện ra là một cục tẩy không biết của ai trên thân cục tẩy đầy những lỗ chấm nhỏ do ngòi bút để lại cũng không biết đây là thói quen xấu gì.
Mạnh Như nhịn không được thở dài khe khẽ, rơi đâu không rơi lại rơi vào đúng chân anh. Không thể không nói rơi cũng thật khéo.
Cô nhẹ xoay lại dưới tầm mắt của Tần Phong vươn tay ý định nhặt cục tẩy lên. Bỗng nhiên chân của Tần Phong di chuyển cục tẩy bị mũi giày anh đẩy đi xa hơn.
Mạnh Như:”…” Tên này chắc chắn cố ý.
Cô nhịn không được ngẩng phắt đầu lên liếc xéo Tần Phong bằng ánh mắt hung ác nhất mà cô nghĩ.
Tần Phong:”…” Trông hơi ngốc.
” Này cậu, cậu nhặt giúp tôi cục tẩy được không. Cảm ơn cậu”. Mạnh Như khẽ nói.
Tần Phong: im lặng
“Cậu ơi ” Mạnh Như tiếp tục nói.
Tần Phong: tiếp tục im lặng.
Mạnh Như: thằng nhóc này!
Hết cách, Mạnh Như bèn cúi hẳn xuống gầm nhặt lên cục tẩy. Trước khi ngoi lên cô còn không nhịn được nhìn qua chân anh.
Chân dài đấy!
Mạnh Như khẽ cảm thán. Tần Phong thân cũng là nam phụ chính của tác phẩm tuy rằng anh không có được nữ chính. Nhưng về gia thế hay bề ngoài anh đều không thua nam chính Bùi Cảnh Thâm.
Nếu Bùi Cảnh Thâm có nét đẹp lạnh lùng, thanh lãnh vô tình không để ai vào mắt thì Tần Phong lại trái ngược anh có đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng thỉnh thoảng cười như không cười khiến người khác khó nắm bắt.
Tần Phong cũng không phải anh hàng xóm ấm áp kế bên mà lại là kiểu thiếu niên khinh cuồng, miệng nói lời hay nhưng tay thì đấm lên mặt người khác.
Bùi Cảnh Thâm đứng đầu từ trên xuống, Tần Phong đứng đầu từ dưới lên.
Bùi Cảnh Thâm không muốn nói nhiều với ai, không muốn yêu đương hẹn hò, Tần Phong thấy gái đẹp là không nhịn được trêu chọc. Nếu vui vẻ còn có thể hẹn hò qua lại, bạn gái cũ của anh không nhiều không ít vừa vặn đủ 1 bàn tay.
Một thiếu niên bất kham cuồng vọng như vậy lại bị hạ gục bởi nữ chính. Tần Phong vì Lệ Thư An mà không ngừng thay đổi chỉ để mong nhận lại một ánh mắt của nữ chính, tuy Lệ Thư An cảm động anh nhưng chân ái của cô vẫn chỉ có một.
Bùi Cảnh Thâm đến trước đã làm rung động Lệ Thư An còn Tần Phong vốn chỉ đến sau tuy đã làm đủ mọi cách, hy sinh rất nhiều nhưng mà nữ chính vốn đã rung động với Bùi Cảnh Thâm mất rồi.