Chương 27
Trong đầu văng vẳng câu nói:“Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?” Của Tần Phong.
!!!
Cô thất hồn lạc phách thu dọn sách vở sau đó lại lơ ngơ đi về.
Không biết rằng có điều gì đó sai sót ở đây không mà cô lại được Tần Phong ngỏ lời muốn hẹn hò, rõ ràng người Tần Phong sẽ tỏ tình và theo đuổi là Lệ Thư An cơ mà.
Loạn! Thật sự rất loạn, cô hiện tại không hiểu Tần Phong muốn gì.
Tần Phong nhìn Mạnh Như suýt nữa va vào tường thì lắc đầu, vốn anh còn định đợi một thời gian nữa nhưng chuyện này càng để lâu sẽ càng hỏng bét chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền.
Cứ tưởng Mạnh Như sẽ dễ dàng chấp nhận nhưng nhìn bộ dáng như bị sock kia của cô khiến anh chỉ biết ngao ngán. Đây là lần đầu tiên Tần thiếu gia tỏ tình mà không nhận được kết quả.
Cảm xúc anh giành cho Mạnh Như khá phức tạp nhưng anh vẫn biết được rằng mình muốn gì, biết cô không giống như những người khác, cô sẽ còn tỏa sáng hơn nữa.
Anh có một chút tự ti khi đối mặt với Mạnh Như càng ngày càng ưu tú như vậy, điều đó càng khiến bản năng chinh phục trong anh trỗi dậy.
Sự tò mò và để ý đến cô như một rễ cây khi câm xuống đất thì không ngừng phát triển khiến anh gần như bị chi phối bởi sự biến thái của bản thân.
Đàn ông là như vậy, một khi đã tò mò càng không có được càng ham muốn.
Chủ nhật.
Một ngày bình yên, Mạnh Như không cần phải gặp Tần Phong trong hôm nay khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đang đi xem vài căn nhà thuộc bất động sản của nhà họ Mạnh, căn biệt thự kia vốn là của gia đình nguyên chủ mỗi ngày trở về đối diện với sự to lớn mà trống vắng kia cô liền cảm giác mình càng không thuộc về nơi này.
Cô quyết định dọn khỏi căn biệt thự kia để kiếm một căn hộ vừa phải, chuyện này bà cụ Mạnh vốn muốn cô về nhà chính nhưng cô liền từ chối.
Quản lý chung cư nhiệt tình đón tiếp Mạnh Như, nhìn nụ cười có phần quá mức khoa trương của quản lý Mạnh Như liền có cảm giác như mình bị lừa đảo vậy.
Quản lý:”…”
Nếu quản lý biết được suy nghĩ của Mạnh Như lúc này hẳn là sẽ tươi cười hàm súc lại một chút.
“Tiểu thư, cô xem, đây là phòng ngủ phía bên ngoài còn có ban công rất thích hợp cho việc thư giãn và đọc sách, trong phòng chúng tôi còn cố ý thêm bàn học và tủ sách để tiểu thư có thể học tập mà không cần di chuyển nhiều nơi. Nhưng nếu tiểu thư thích một chỗ rộng rãi hơn thì không vấn đề gì bên cạnh đây là một thư phòng tiểu thư có thể tha hồ đọc sách. Phòng hướng về phía đông đầy đủ ánh sáng,…”
Quản lý thao thao bất tuyệt miêu tả và quảng bá cho cô về nhà mới, Mạnh Như trước kia chỉ cần một chỗ để ngủ và bàn đọc sách:”…”.
Căn phòng này thật sự rất tiện ích cả khu nhà đều được đảm bảo an ninh cao nên bà cụ Mạnh mới yên tâm cho Mạnh Như ở.
“Tiểu thư có việc gì thì cứ gọi tôi.”
“Vâng cảm ơn chú.”
Tiễn quản lý đi cô liền thở phào đem điện thoại ra bấm bấm vài cái, quần áo và đồ dùng đều được người ta mang đến, trong lúc vô tình đóng cửa cô thoáng nhìn qua căn phòng kế bên sau đó không hiểu sao tim lại đập thình thịch.
Mạnh Như:”???” Linh cảm chuyện chẳng lành.
Giữa trưa thì đồ đạc cũng được chuyển đến, Mạnh Như mặc một bộ quần áo rộng rãi trên vai mang theo một chiếc túi vải đựng laptop và sách vở, cô muốn đến thư viện một chuyến.
Khi cửa phòng cô vừa mở phòng bên cạnh cũng như hẹn trước mà hé ra, từ bên trong bước ra một chàng trai cao lớn khôi ngô.
Là nam chính Bùi Cảnh Thâm.
Mạnh Như:”!!!” Tạo nghiệt.
Mạnh Như muốn ngửa mặt lên gào với trời, tại sao cậu ta lại ở đây? Ở toà nhà này đã đành tại sao phải ở ngay phòng bên cạnh cơ chứ.
Bùi Cảnh Thâm đã vừa bước ra khỏi cửa, hắn nhíu mày nhìn Mạnh Như bước ra từ căn phòng kế bên.
Lại là nữ nhân này.
Bùi Cảnh Thâm lạnh lùng bỏ qua Mạnh Như, hắn cũng có việc cần ra ngoài khi đi ngang qua cô ánh mắt hắn hiện lên sự chán ghét nồng đậm.
Dai như đỉa vậy.
Mạnh Như cố ý để hắn đi trước, cô nhận thấy khí áp thấp tỏa ra từ người hắn dù đây là lần đầu tiên gặp, không hiểu sao nguyên chủ lại thích một người khi đến gần lại rét căm căm như thế.
Đến một ánh nhìn cũng không muốn cho nguyên chủ, Mạnh Như nghi ngờ có lẽ Bùi Cảnh Thâm sẽ dọn nhà ngay hôm nay cũng nên.
Sau khi Bùi Cảnh Thâm tiến vào thang máy Mạnh Như đeo khẩu trang lên định sải bước rời đi thì phòng đối diện lại mở cửa.
Cô không muốn để ý nhiều liền cúi đầu, tay nắm lấy quai túi muốn đi thẳng. Đột nhiên có một cánh tay thò ra kéo lấy túi cô.
Quai túi khá chắc lực kéo tuy không quá mạnh nhưng cũng làm Mạnh Như giật lùi hai bước ngã vào lồng ngực rắn chắc.
Hơi thở quen thuộc ập đến tai, Mạnh Như mở to mắt không thể tin được ngước lên nhìn Tần Phong đang cười một cách không thể tin nổi.
“Chào cậu.”
“!!!” Ớ.
Tần Phong cũng không ngờ được sẽ gặp Mạnh Như ở đây, căn phòng này hắn tự lấy tiền túi để mua nhưng người đứng tên lại là người khác chỉ thi thoảng hắn mới về đây làm việc. Nào ngờ hôm nay hắn lại có một bất ngờ lớn như vậy.
Mạnh Như:”!!!” Chỉ trong vòng chưa đầy mười phút cô đã gặp cả nam chính lẫn nam phụ trong nguyên tác, hơn nữa hai người này lại còn gần nhà nhau. Đây là có chuyện gì vậy?