Chương 93: Cha con
“Em chờ anh một chút, anh đi nghe điện thoại đã.”
Tiểu Nam gật đầu, anh đi lên phía trước mấy bước rồi mở máy nghe. Vừa đặt điện thoại lên sát tai, đầu dây bên kia đã liên tục hối thúc.
“Tạ Vũ, cậu đang ở đâu? Mau đến công ty đi, có việc đột xuất rồi.”
Anh bất ngờ. Rõ ràng mấy ngày nay chẳng có công việc gì, khó khăn lắm mới có cơ hội đưa Tiểu Nam ra ngoài ở cùng cô, vậy mà việc ở công ty lại bất ngờ ập đến, làm anh không vui.
“Lý Thần, có chuyện gì quan trọng lắm à?”
Người bên kia dường như không kiên nhẫn, hơi gằn giọng: “Không quan trọng tôi gọi cậu làm gì? Mau đến luôn đi, bọn này đang ở công ty hết rồi.”
“Tôi biết rồi. Đến ngay đây.”
Tạ Vũ tắt máy, quay lưng lại nhìn Tiểu Nam, ánh mắt tràn đầy sự khó xử. Cô làm sao không nhìn ra tâm trạng của anh, chỉ gật đầu mỉm cười:
“ Nếu anh có việc bận thì đi trước đi, em ở đây gọi xe đưa về cũng được.”
“Nhưng mà anh không yên tâm khi để em về một mình. Hay để anh đưa em về trường rồi đến công ty sau.”
Cô lắc đầu, “Em tự về được mà, anh không cần lo đâu. Trường chúng ta và công ty anh ngược đường nhau, nếu anh đưa em về rồi mới đến công ty e là sẽ muộn mất. Em không thể để anh vì em mà lỡ mất công việc quan trọng được.”
“Nhưng mà……” Tạ Vũ dù nghe cô nói vậy, trong lòng vẫn không nỡ rời đi.
Tiểu Nam trấn an: “Em không sao, thật đó. Anh mau đi đi.”
Rốt cuộc chần chừ mãi Tạ Vũ mới chịu đi trước, để lại Tiểu Nam đứng đó một mình giữa màn đêm rộng lớn. Hôm nay rõ ràng cô đã mặc chiếc áo len ấm áp như thế, vì sao trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo?
Dĩ nhiên cô không muốn anh đến đó. Dẫu sao nơi đó cũng là Blue Grown, nơi có khả năng cao là ngọn nguồn khiến nhóm khởi nghiệp của cô bị đánh cắp ý tưởng, khiến cho cô trở nên xa cách với anh.
Chỉ là, đến bây giờ tất cả vẫn cứ dừng lại ở hai chữ nghi ngờ mà thôi, cô không
cách nào thoát ra được rối loạn trong chính tâm mình. Nếu chuyện này là sự thật thì sẽ thế nào, cô và anh sẽ đối diện với nhau thế nào. Còn nếu không phải, liệu rằng khi cô nói ra với anh, anh có trách cô không?
Tiểu Nam ngước mắt lên nhìn bầu trời đen dày đặc một màu, không có chút ánh sáng le lói của ngôi sao nào.
Cô biết chứ, cô biết bản thân không nên lạnh nhạt với anh, cô nên nói với anh tất cả mới phải, để cả hai cùng nhau suy nghĩ cách giải quyết. Nhưng mỗi khi cô cảm thấy bản thân có thể đứng trước mặt anh nói ra hết tất cả, đến lúc hành động vẫn là không thể thốt ra thành lời.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không biết mình có đang làm đúng hay không nữa. Chợt cảm thấy thật nực cười, thế nào là đúng, thế nào là sai cô cũng chẳng phân rõ, sao có thể biết được hành động của mình đúng sai thế nào.
“Tiểu Nam!”
Trong lúc Tiểu Nam đang trầm ngâm suy tư về những chuyện xảy ra gần đây, một giọng nam trầm khàn đột nhiên cất lên, kéo cô trở về hiện thực.
“Tiểu Nam, là con sao?”
Cô quay sang nhìn xung quanh, không khỏi hoảng hốt khi nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa.
“Sao lại là ông?”
Tiểu Nam không tin vào mắt mình, nhất thời không khống chế được biểu cảm, cô giật mình lùi lại phía sau mấy bước. Người đàn ông kia thấy thế lại tiến về phía cô, cô càng sợ hãi lùi ra sau.
“Tôi và ông không có quan hệ gì hết, ông mau đi đi, mau trở về với gia đình yêu dấu của ông đi.”
Trần Thành nắm lấy cổ tay cô: “Cha là cha của con, sao con có thể nói như thế?”
Tiểu Nam cố gắng vùng vẫy, tức giận hét lớn: “Ai cha con với ông? Từ ngày ông bỏ lại mẹ con tôi để theo người phụ nữ đó thì ông đã không còn là cha tôi nữa. Ông nghĩ thử xem, tôi khi đó vẫn là một đứa trẻ lên ba, một đứa trẻ còn hiểu rõ chuyện đó đến vậy, mẹ tôi còn phải đau khổ đến mức nào?”
“Cha…… dù sao cha vẫn là cha của con, con không thể nói như thế được.” Trần Thành vẫn cô chấp nắm chặt lấy cổ tay cô, nắm đến đỏ rát cả một mảng.
Người đàn ông này suốt bao năm qua, mỗi một lần xuất hiện đều khiến Tiểu Nam căm giận vô cùng, cô căm hận ông ta vì tiền bạc phú quý bỏ rơi mẹ con cô, bỏ rơi người cùng mình bên nhau từ nhỏ đến lớn, từ khi còn là cô cậu học sinh bên nhau ở nơi vùng núi phía nam xa xôi, cho đến khi cùng trưởng thành đến nơi phương bắc phồn hoa này.
Tiểu Nam thề, cô không bao giờ tha thứ cho người đàn ông này, một giây một phút cũng không.
“Buông ra, ông đang làm tôi đau đó.”
Trần Thành cố chấp không chịu buông, ngược lại càng lúc càng nắm chặt tay cô hơn. Cho đến khi một bàn tay khác giữ lấy tay ông ta mới chịu buông ra.
Tiểu Nam ngước mắt nhìn sang, Trương Minh Hạo mạnh mẽ nắm lấy tay Trần Thành ép ông ta buông ra. Anh lạnh lùng lên tiếng:
“Ông còn không nghe thấy cô ấy nói gì sao?”
Trần Thành ngỡ ngàng nhìn chàng trai trẻ đối diện, miệng mấp máy: “Cậu….. cậu là ai mà dám….”
Anh không quan tâm ông ta muốn nói gì, chỉ một lòng bắt ông ta buông tay cô ra.
Trần Thành đương nhiên không sánh bằng sức lực của thanh niên trẻ tuổi, lực tay của anh mạnh dần lên, ông ta không chịu được nữa liên buông ra.
“Cậu là ai mà dám làm vậy với tôi? Tôi và Tiểu Nam là cha con, chẳng lẽ tôi nói chuyện với con gái mình còn cần cậu cho phép à?”
Tiểu Nam không nghe lọt tai những lời ông ta nói nữa, cô lập tức lớn tiếng: “Tôi không cha con gì với ông cả, càng không muốn nói chuyện gì với ông.”
“Ông đã nghe thấy chưa?” Trương Minh Hạo nói xong, quay sang Tiểu Nam: “Chúng ta đi thôi.”