Chương 92: Đồng cảnh ngộ
Nhà hàng này mới khai trương được một tháng, nhìn qua thiết kế bên ngoài có nét cổ điển, đậm phong cách truyền thống, có lẽ món ăn bên trong cũng là những món ăn lấy cảm hứng từ văn hóa cổ truyền.
Mấy năm nay hình thức nhà hàng kiểu như vậy rất được ưa chuộng, thay vì theo đuổi ẩm thực phương Tây như lúc trước.
Đỗ xe xong, hai người cùng nhau đi vào trong nhà hàng, được nhân viên đưa đến bàn trống.
“Quý khách muốn dùng gì ạ?”
Tạ Vũ giống như thói quen đưa thực đơn cho Tiểu Nam. Cô nhìn một lượt rồi chọn một set lẩu nấm, thêm một phần há cảo rau cải ăn kèm.
“Chỉ có một món ăn kèm liệu em có no không?”
“Em vẫn ăn ít như vậy mà. Nếu anh muốn thì gọi thêm tráng miệng cũng được.”
Tạ Vũ gấp cuốn thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ kia, nói: “Thêm một phần bánh hoa hồng nữa.”
Người kia ghi chép lại món ăn hai người đã gọi rồi rời đi.
Anh ngồi đối diện cô, cười vui vẻ nói: “Nhà hàng này mới mở không lâu, anh nghe mấy đứa bạn nói đồ ăn ở đây ngon lắm nên muốn đưa em đi, hôm nay mới có cơ hội.”
“Nhưng em thấy giá thành ở chỗ này không rẻ đâu.”
Vừa rồi lúc cô chọn món đã nhìn được toàn bộ giá tiền của các phần ăn, tổng thể đúng là cao hơn so với những chỗ trước đây họ từng đi.
“Không sao, em không cần nghĩ đến vấn đề tiền bạc. Anh lo được.” Tạ Vũ nói rất tự nhiên.
Tiểu Nam mỉm cười: “Em biết. Nhưng dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, để dành cho tương lai sau này.”
“Lâu rồi em mới đi ăn cùng anh, tiêu tiền một chút cũng đáng mà.”
Hiếm khi cả hai mới nói chuyện nhiều như vậy, đột nhiên bị tiếng gọi của một nữ nhân viên cắt ngang.
“Đồ ăn của quý khách đã tới rồi ạ.”
Nữ nhân viên kéo xe thức ăn đến, nhanh nhẹn từng đĩa thức ăn lên bàn. Tiểu Nam và Tạ Vũ cũng tiện tay phụ giúp nữ nhân viên kia sắp xếp lại các đĩa trên bàn cho gọn gàng.
Lúc cô vừa ngồi xuống, cô gái kia chẳng hiểu sao lại cầm không chắc chén nước chấm, làm đổ hết lên chiếc áo len xám của cô.
Người kia vụng về rút giấy lau áo cho Tiểu Nam, rối rít xin lỗi.
“Tôi không sao. Để tôi tự làm được.”
Tạ Vũ trông thấy thế cũng chạy lại gần lau áo cho cô. Sự tập trung của họ dồn hết lên vết bẩn kia, cho đến khi cô gái kia thốt lên:
“Chị Tiểu Nam?”
Tiểu Nam ngước mắt lên nhìn, người nhân viên kia vậy mà lại là Dương Thiếu Lam.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cô bé mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, mái tóc đen dài buộc gọn gàng ở phía sau, chỉ có phần mái đen đặc trưng vẫn được thả tự nhiên ở trước trán.
Thường ngày Dương Thiếu Lam ăn mặc rất có phong cách, ở giữa chốn đông người vẫn có thể dễ dàng nhận ra, hôm nay lại trong trang phục đơn giản như thế, đúng là khiến Tiểu Nam có chút bất ngờ.
Tạ Vũ ngạc nhiên hỏi: “Em đi làm ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Dương Thiếu Lam cười cười gật đầu, “Nhà hàng này mới mở nên cần tuyển nhân viên phục vụ, em thấy thời gian làm việc khá thoáng nên đã xin vào làm. Nhưng mà tay chân em vụng về quá, làm bẩn váy chị mất rồi.”
Tiểu Nam rất cảm thông cho cô bé, liền xoa tay bỏ qua: “Không sao. Chị không trách em. Bây giờ em mới học năm nhất mà đã đi làm thêm là giỏi lắm đó.”
Gương mặt Dương Thiếu Lam bỗng nhiên chùng hẳn xuống, cô bé nhỏ giọng cảm thán: “Biết sao được, do hoàn cảnh cả thôi. Gia đình em chẳng dư dả gì, có thể cho em vào học ở đại học A đã là rất cố gắng rồi, em đâu thể làm phiền bố mẹ thêm nữa nên quyết định đi làm thêm từ sớm, đỡ được khoản nào hay khoản ấy.”
Tiểu Nam nghe xong cũng thấy cảm thông cho Dương Thiếu Lam. Gia đình của cô bé rất giống cô, gia đình đều không có điều kiện, mẹ của cô phải làm lụng vất vả ở thành phố lớn này suốt bao nhiêu năm để nuôi cô lớn như bây giờ.
Cô luôn biết rõ hoàn cảnh của bản thân, vậy nên luôn luôn nỗ lực hết mình, cuối cùng đã nhận được thành quả xứng đáng, chính là học bổng của đại học A. Nhờ vào học bổng này, cuộc sống của mẹ con cô đã khá hơn đôi chút, vì không còn phải lo lắng chuyện chi trả cho học phí đại học khổng lồ nữa.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Nam chợt nhớ ra cây son mình nhặt được trên xe Tạ Vũ. Cô mở túi xách lấy nó ra, đưa đến trước mặt Dương Thiếu Lam.
“Cái này là em đánh rơi đúng không?”
Dương Thiếu Lam hơi khựng lại đôi chút, sắc mặt trở nên gượng gạo. Cô bé nhận lấy cây son kia nói:
“Đúng là của em rồi. Mấy hôm nay em cứ tìm mãi mà chẳng thấy đâu.”
Cô bé vội vàng cất nó vào túi, định đẩy xe rời đi thì Tiểu Nam lại hỏi tiếp: “Em làm mất nó lâu như vậy, bạn em có trách không?”
Đối phương ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của cô, không biết nên trả lời thế nào.
“Chị nhìn qua nhãn hiệu của nó, đoán chừng giá thành không hề rẻ đâu. Chị chỉ sợ bạn em sẽ trách em thôi.”
Dương Thiếu Lam không nghĩ Tiểu Nam sẽ đưa câu chuyện thành thế này, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng được:
“Em mượn nó từ bạn cùng phòng, lúc cậu ấy biết em làm mất cũng giận em lắm. Bây giờ có thể tìm lại được, thật tốt quá.”
Nói xong, Dương Thiếu Lam không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa, đẩy xe thức ăn đi ngay.