Chương 73: Bữa trưa
Phút chốc Tiểu Nam liền nghĩ ra cách trêu chọc Tạ Vũ một phen, cô bước rất nhẹ đi đến gần chàng trai đang đứng trong bóng râm, hơi kiễng chân lên vòng tay ra phía trước bịt mắt anh lại.
Tạ Vũ không khó để nhận ra đôi tay mềm mại nõn nà này, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh không vội gỡ tay cô ra, giọng thản nhiên: “Lúc sáng em còn nói người đợi là em, thế nên anh cố gắng đến đây với tốc độ nhanh nhất có thể. Ai mà ngờ lúc đến rồi người chẳng thấy đâu cả. Anh còn tưởng em bỏ anh ở đây một mình đến nhà ăn trước nữa.”
Tiểu Nam buông tay, bật cười thành tiếng: “Anh dám nghĩ xấu em như vậy sao? Lần sau em sẽ bỏ mặc anh một lần cho anh biết.”
“Em chọc anh thì được, anh chọc em thì không được à?” Tạ Vũ quay người lại nhìn cô.
Chàng trai vóc dáng cao ráo, trên người mang theo một quầng sáng ấm áp dịu dàng, ánh nhìn dành cho người con gái trước mặt không che giấu nổi sự âu yếm, cưng chiều vô hạn.
Anh xoa xoa đầu Tiểu Nam, “Học hành chăm chỉ cả một buổi sáng, đói rồi đúng không?”
“Ừm.” Cô gỡ bàn tay Tạ Vũ đang đặt trên đầu mình ra, giọng nũng nịu trách móc: “Anh làm rối hết tóc em rồi đây này.”
Ngón tay Tạ Vũ thon dài đan vào mái tóc đen dài đến ngang lưng được buông xõa tự nhiên của Tiểu Nam, anh dùng tay chải tóc lại cho cô.
Đi thôi.”
Cả hai nắm tay nhau bước đi trên sân trường, những vệt nắng len lỏi qua tán lá cây rơi trên bờ vai vuông vức rộng lớn của Tạ Vũ, chạy theo từng bước chân của hai người.
Bóng hình đôi nam nữ dần mờ đi trong cái nắng vàng cùng làn gió man mát tháng Chín, nhưng lại rõ rệt trong đôi mắt người đứng trên sảnh chính của tòa nhà Hóa học.
Trương Minh Hạo phải ở lại dọn dẹp phòng sau tiết học nên về muộn hơn mọi người. Lúc anh vừa xuống đến tầng một lại đúng ngay khoảnh khắc cặp đôi đang âu yếm nhau. Anh không vội rời đi, lẳng lặng đứng bên cột trụ ở sảnh chính đưa mắt về phía họ, trầm ngâm một hồi.
Đến khi xung quanh không còn bóng người nào khác, Trương Minh Hạo mới lạnh lùng hướng ký túc xá mà đi.
Năm học này nhà ăn sinh viên của đại học A thay đổi thực đơn, có thêm nhiều món mới rất được sinh viên hưởng ứng.
Ngoài ra thì trong hè trường đã mở rộng nhà ăn thêm một tầng nữa để làm quầy café, nhà ăn vốn rất được yêu thích lại càng thêm đông đúc.
Cả năm ngoái Tiểu Nam đều chỉ ăn bữa chính, sau đó sẽ quay về ký túc xá luôn.
Vậy nên tầng ba là nơi cô nàng chưa bao giờ đặt chân đến, năm nay còn có thêm tầng bốn, cô quyết định phải lên các tầng trên trải nghiệm một lần cho biết.
Bởi vì Tạ Vũ và Tiểu Nam đến khá muộn nên tầng một đã chật kín, tầng hai vẫn còn lại vài bàn trống.
“Hay là chúng ta lên tầng hai đi!”
Tạ Vũ ngạc nhiên trước lời đề nghị của cô: “Hôm nay em lại có hứng ăn món nước ngoài sao?”
“Lâu lâu đổi món ăn một chút cũng tốt mà, có thể khám phá thêm khẩu vị của bản thân.” Tiểu Nam thuận miệng giải thích.
Đại học A không chỉ là nơi hội tụ những sinh viên ưu tú nhất trên cả nước mà còn có cả những sinh viên quốc tế đến học tập. Do đó, mỗi một tầng của nhà ăn sẽ phục vụ riêng một loại ẩm thực khác nhau.
Tầng một chủ yếu phục vụ những món ăn truyền thống hàng ngày trong nước, tầng hai sẽ là nơi dành cho những món ăn nước ngoài, bao gồm cả châu Á và phương Tây. Đây là hai tầng phục vụ bữa chính, ngoài ra còn có tầng ba chuyên về món tráng miệng và hoa quả nữa.
Tiểu Nam chọn một bát cơm trộn bibimbap Hàn Quốc, Tạ Vũ chọn một phần cà ri Ấn, hai người ngồi ăn ở một bàn ăn dành cho bốn người, chuyên tâm vào chuyện ăn uống của mình, không ai nói lời nào.
Ăn bữa chính xong, Tạ Vũ dẫn Tiểu Nam lên tầng ba ăn tráng miệng. Vừa bước ra khỏi thang máy, cái mát lạnh của điều hòa lập tức lùa vào người, thấm vào da thịt làm Tiểu Nam không khỏi run lên một cái.
Trên tầng ba ít người hơn nên có thể cảm nhận được rõ ràng sự thông thoáng, mát rười rượi. Tiểu Nam ngồi vào bàn trước, Tạ Vũ đi đến quầy đồ ăn gọi món.
Chưa đầy ba phút sau, anh cầm trên tay khay nhựa đen, bên trên là hai bát sữa chua hoa quả ung dung bước đến chỗ cô đang ngồi.
Tạ Vũ vừa đặt một bát ở trước mặt Tiểu Nam vừa nói: “Đây, dành cho người lần đầu trải nghiệm trên tầng ba.”
Cô mỉm cười nhìn anh chu đáo chăm sóc mình: “Anh hay đến đây lắm à?”
“Lần nào ăn ở nhà ăn sinh viên viên anh cũng đều đến. Sữa chua hoa quả ở đây là ngon nhất đấy, em ăn thử đi.”
Tiểu Nam xúc một thìa ăn thử, cái lành lạnh của sữa chua tức khắc lan rộng khắp cổ họng, bên cạnh đó còn có vị chua chua ngọt ngọt của hoa quả hòa quyện với nhau.
“Tạ Vũ, hai năm trước anh từng tham gia cuộc thi khởi nghiệp đúng không?”
Anh gật đầu, “Sao thế? Tự dưng lại hỏi anh chuyện này?”
Tiểu Nam kể lại cho anh về chuyện lúc nãy: “Em nhận được lời mời tham gia của một người bạn cùng khoa, đang phân vân không biết có nên đồng ý hay không.”
“Thế thì phải xem em có hứng thú không đã.”
Cô thật lòng thú nhận: “Đúng là em cũng có ý muốn tham gia, nhưng em sợ làm việc chung với những người khác sẽ không hòa hợp.”
Tạ Vũ hiểu tâm trạng của Tiểu Nam, tính tình cô gái của anh trước nay nhút nhát khép kín, nhẹ nhàng nói:
“Em cảm thấy bản thân ít nói khó gần với những người xung quanh, anh thì lại không thấy vậy. Em là một cô gái xinh đẹp, còn rất hòa đồng với mọi người. Em khiến cho người ta có cảm giác yên tâm khi họ ở cùng em, cho nên em nhất định sẽ làm việc rất tốt với họ thôi, giống như năm ngoái khi em mới tham gia câu lạc bộ tranh biện đó.”