Chương 72: Cuộc thi khởi nghiệp
Việc đầu tiên mỗi buổi sáng chính là kiểm tra tin nhắn của Tạ Vũ. Hồi năm ngoái có mấy lần anh nhắn tin cho cô từ sáng sớm, nhưng cô chỉ chăm chăm đến lớp và tự học ở thư viện nên chẳng đụng đến điện thoại được mấy lần, kết quả là đến tận tối trở về ký túc xá mới phát hiện ra anh nhắn tin cho cô từ đầu ngày.
Lúc anh biết được giận dỗi làm nũng với cô, mãi mới dỗ dành được. Nhiều khi cô cảm thấy rằng anh còn trẻ con hơn cô nữa.
Mở điện thoại ra, quả thực là có tin nhắn của Tạ Vũ.
“Em đến lớp chưa?”
“Đến rồi.”
“Học chăm chỉ nhé. Lát nữa anh đợi em ở bên dưới tòa nhà Hóa học, chúng ta đi ăn trưa.”
“Từ chỗ bọn anh đến chỗ em xa quá, chúng ta gặp nhau ở nhà ăn đi, đỡ mất công anh đi lại nhiều.”
“Nhưng anh muốn đợi em.”
Tiểu Nam thả biểu tượng cười ha ha, kèm theo sau là tin nhắn: “Chưa biết chừng em mới là người phải đợi anh đấy. Được rồi, sắp vào học rồi. Trưa gặp nhé!”
Ngay thời khắc Tiểu Nam vừa tắt điện thoại bỏ vào balo, giáo sư từ ngoài cửa bước vào trong. Năm nay giáo sư của cô vẫn là nhân vật huyền thoại đến từ đại học Toronto, hôm đầu tiên đi học trở lại lập tức dõng dạc thông báo:
“Năm nay tôi tiếp tục dạy các bạn, chắc là chúng ta đều rõ nội quy của tôi từ năm ngoái hết rồi nhỉ? Nếu ai còn chưa nhớ thì tôi sẵn sàng in một bản cho các bạn một bản để các bạn chép đi chép lại mấy lần.”
Tính tình vị giáo sư này luôn nghiêm khắc như thế, ai nấy cũng đều đã quen, nhưng mỗi tiết học vẫn không tránh khỏi run sợ, trong tiết học im re không ai dám mở miệng nói chuyện riêng.
Đã là sinh viên khoa Hóa học nhất định sẽ biết đến bảng nội quy với những hình phạt vô cùng oái oăm, đặc biệt là những vi phạm mà sinh viên dễ mắc phải nhất như đi học muộn hay nghỉ tự do.
Thế mà Tiểu Nam lại thật sự chứng kiến được có sinh viên đi muộn.
Tiết học bắt đầu được khoảng nửa tiếng, một chàng trai đi rất thong thả trên dãy hàng lang đến trước cửa lớp thì dừng lại, một tay đút túi quần, tay kia giữ lấy quai đeo balo. Anh bình tĩnh hô lên:
“Giáo sư, em đến rồi.”
Giáo sư đang viết phương trình trên bảng, tay cầm phấn trắng bỗng nhiên buông xuống, quay người nhìn sang thanh niên đứng thẳng trước cửa. Giọng ông so với người đứng bên ngoài càng bình thản hơn:
“Trương Minh Hạo, năm ngoái tôi nhớ đến tên cậu là bởi vì thành tích học tập của cậu đứng nhất nhì trong lớp này. Còn năm học này chỉ vừa bắt đầu được nửa tháng, cậu lại khiến tôi không quên được với thành tích đi muộn đấy. Tính đến bây giờ cậu đã đi muộn được ba buổi rồi, lần này lại là hình phạt gì nữa đây, cậu chọn đi.”
Sắc mặt Trương Minh Hạo không thay đổi, “Hình phạt nào cũng được, em nghe theo giáo sư.”
“Được, vậy thì trong ba tuần tiếp theo cậu hãy dọn dẹp phòng học và phòng thực hành sau mỗi tiết học đi, chỉ một mình cậu thôi. Bây giờ mau vào lớp đi.”
Phòng học lúc này đã kín người, chỉ còn duy nhất chỗ ngồi bên cạnh Tiểu Nam.
Trương Minh Hạo quét mắt quanh phòng một lượt rồi đi đến ghế ngồi cạnh cô ngồi xuống, động tác nhanh nhẹn mở sách vở ra.
Trông dáng vẻ Trương Minh Hạo lãnh đạm bất cần như thế, kỳ thực khó mà đoán biết được anh đang nghĩ gì trong đầu.
Từ đầu đến cuối anh không nhìn Tiểu Nam một lần nào, kể cả khi ngồi xuống cạnh cô anh cũng lật ghế một cách dứt khoát, thái độ cực kỳ lạnh lùng. Anh giống như hoàn toàn coi cô là người dưng, cố gắng né tránh cô.
Nhưng Tiểu Nam không hề phản đối cách hành xử này, dù sao đối với một người đã có bạn trai như cô, nên bớt tiếp xúc một chút sẽ tránh gây hiểu lầm cho cả đôi bên.
Sau khi tiết học kết thúc, Tiểu Nam vừa ra đến hành lang thì có một cô nàng tóc ngắn đi đến gần gọi tên cô:
“Tiểu Nam!”
Cô gái này là Thẩm Lệ hay ngồi ở dãy bàn bên tay trái của Tiểu Nam.
“Thật ra mấy hôm trước mình ở xem trên bảng thông báo của hội sinh viên thấy có tờ quảng cáo về cuộc thi khởi nghiệp cho sinh viên. Mình có dự định sẽ lập một nhóm để tham gia, cậu muốn tham gia cùng mình không?”
Cuộc thi khởi nghiệp này chính là cuộc thi mà hai năm trước nhóm của Tạ Vũ tham gia và giành chiến thắng.
Trước lời mời đường đột của Thẩm Lệ, Tiểu Nam có mấy phần băn khoăn. Từ đầu năm cô đã có ý định muốn tạo ra một sự bứt phá trong năm nay, đây là một cơ hội rất tốt để phát triển bản thân, nhưng vẫn có chút do dự không biết có nên tham gia hay không.
Thẩm Lệ thấy cô chưa lên tiếng liền vui vẻ nói tiếp: “Hiện tại nhóm của mình đã có bốn thành viên. Mình và một người bạn ở hội sinh viên đã đồng ý tham gia, ngoài ra cậu ấy còn nói sẽ về rủ thêm bạn nữa, và mình cũng đã tìm thêm được một người để tham gia. Mình dự tính nhóm sẽ có khoảng sáu đến bảy thành viên.”
“Chuyện này để về mình sẽ suy nghĩ thêm.”
“Không sao, chúng ta cứ từ từ thôi, không cần vội.” Thẩm Lệ vừa nói vừa rút điện thoại từ túi áo khoác ra, “Chúng ta kết bạn đi, có gì nhắn tin sẽ tiện hơn.”