Chương 71: Nụ cười chân thành
Một nguyên nhân nữa là đại học A mặc dù thuộc về địa phận thành phố nhưng bởi vì nằm cách xa trung tâm,và khuôn viên cũng rộng lớn, không cần phải nghe thấy tiếng xe cộ đi qua đi lại choáng váng cả đầu óc như trường cấp ba.
Sau một tuần đầu tiên quay trở lại học tập, Tiểu Nam nhanh chóng lấy lại được cảm giác nhiệt tình trong việc học, cô giống như trước đây cả ngày nhốt mình ở thư viện, cuối tuần thì đi dạy thêm cho Matteo và Frank.
Tính đến nay cô đã đi làm gia sư được ba tháng, hai đứa trẻ dưới sự chỉ dạy tận tình của cô đã nói được tiếng Anh và tiếng mẹ đẻ ở mức cơ bản, có thể giao tiếp hàng ngày được, mặc dù kỹ năng viết và đọc vẫn còn hơi kém một chút.
Hôm nay cũng giống như mọi lần, Tiểu Nam bắt taxi đến nhà Văn Nguyệt để dạy thêm. Cô từng kể với Tạ Vũ về chuyện làm gia sư cho hai đứa trẻ người Pháp, nhưng chưa nói cho anh biết địa chỉ cũng như thời gian đi làm, cô cũng không muốn làm phiền anh đưa đi đón về suốt.
Tạ Vũ học năm cuối rồi, cả việc học ở trường lẫn việc ở công ty đều bận rộn vô cùng, cô không muốn để anh bận tâm đến mình nhiều.
Lúc Tiểu Nam vừa đi vào bên trong sân của tòa lâu đài thì vô tình bắt gặp Trương Minh Hạo đang đá bóng cùng cặp song sinh Matteo và Frank. Họ chơi đùa rất vui vẻ, không chú ý đến có người khác xuất hiện.
Đợt hè khi Trương Minh Hạo đưa cô về nhà đã nói với cô anh cùng với ba mẹ con Văn Nguyệt không phải một gia đình, anh còn đặc biệt nhấn mạnh chính mình không có gia đình. Thế nhưng khung cảnh trước mắt lại khác biệt hoàn toàn những gì cô nghĩ trong đầu.
Anh chơi với hai đứa trẻ rất vui và thoải mái, đến nỗi cô đã đến đây được một lúc rồi cũng không phát hiện ra.
Thường ngày tất cả những gì Tiểu Nam từng thấy ở Trương Minh Hạo đều chỉ là anh lạnh lùng lãnh đạm, cho dù là bất cứ chuyện gì cũng đều chưa từng thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của mình, vậy mà hiện tại cô lần đầu tiên thấy được nụ cười cực kỳ chân thành tự nhiên của anh.
Đúng vậy, chính xác là lần đầu tiên.
“Nancy! Venez ici!” (Nancy! Lại đây đi!)
Lúc Trương Minh Hạo chuyền bóng cho Frank, bóng không kịp đến chân nên Frank phải quay người lại tìm bóng, đúng lúc thấy Tiểu Nam đang đứng ở lối đi liền vẫy vẫy tay hô to gọi cô.
Tiểu Nam đi đến gần giơ tay chào bọn họ.
Trương Minh Hạo nhìn thấy cô thì hơi sững sờ đứng yên một chỗ, rất nhanh sau đó xoa xoa đầu Matteo đang đứng bên cạnh, mỉm cười thân thiện nói:
“La prochaine fois, je continuerai à jouer avec toi.” (Lần sau anh sẽ chơi tiếp với hai đứa.)
Ánh mắt non nớt của Matteo rõ ràng không nỡ để anh đi sớm, nhưng cũng đành ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đi đến trước mặt Tiểu Nam, thuận miệng hỏi thăm một câu: “Cậu đến dạy chúng à?”
“Ừm. Cậu định rời đi luôn sao?”
“Hai đứa nó đi học rồi, tôi không đi thì ở đây chơi một mình à?”
Trương Minh Hạo nói xong liền quay vào trong tòa lâu đài lấy balo. Văn Nguyệt ở bên trong chuẩn bị nước uống cho mấy đứa trẻ sau khi đá bóng xong uống, thấy anh cầm balo trên ghế sô pha khoác lên một bên vai, ngạc nhiên hỏi:
“Con định đi về à? Sao đi sớm thế? Lâu lâu mới đến chơi với Matteo và Frank mà, chúng nhớ con lắm đấy.”
Anh nhàn nhạt đáp: “Bây giờ chúng phải đi học, gia sư cũng đã đến rồi. Con ở lại chẳng để làm gì nên đi về luôn đây.”
Gương mặt hiền hòa của Văn Nguyệt thoáng hiện sự bất ngờ, ánh mắt liếc nhìn về phía đồng hồ treo tường, “Mới đó mà đến giờ học của chúng rồi sao? Nếu con không muốn ở lại nữa thì thôi vậy, lần khác lại đến nhé.”
“Chừng nào con rảnh thì tính sau.”
Ca học diễn ra khá suôn sẻ, Tiểu Nam hỏi hai đứa trẻ vài câu hỏi thực tế đơn giản bằng tiếng Anh.
“Are you happy in your new school?”
Matteo chậm rãi trả lời: “Yes. I make new friends and have a new classroom. Everything is exciting.”
“Are new lessons difficult?”
Frank lắc lắc đầu, “It is a little hard, but I can understand.”
“Very good!” Tiểu Nam vỗ tay tán dương.
Khoảng thời gian hè vừa qua, Tiểu Nam bên cạnh tiếng Anh có dạy cho Matteo và Frank không ít kiến thức các môn trên trường theo đúng độ tuổi của chúng, đến khi bắt đầu vào năm học mới cũng không đến nỗi quá khó khăn trong việc tiếp thu chương trình học trên trường.
Giờ giải lao, Matteo tò mò hỏi cô: “Es-tu l’ami d’Henri?” (Chị là bạn của Henry à?)
Tiểu Nam mỉm cười gật đầu, “Pourquoi tu demandes ça?” (Sao em lại hỏi thế?)
Matteo ghé sát vào tai cô thì thầm: “La prochaine fois, peux-tu lui dire que je veux qu’il aille plus ici?” (Lần tới chị có thể nói với anh ấy rằng em muốn anh ấy đến đây nhiều hơn?)
Tiểu Nam hơi bất ngờ nhìn Matteo, khuôn mặt đứa bé non nớt mong chờ lời hồi đáp của cô. Cô vui vẻ chấp thuận, ngoắc tay với cậu bé.
“Vous aimez Henry?” (Em có yêu Henry không?)
Matteo cười ngây thơ: “Oui. Pour moi, c’est le meilleur frère.” (Có. Với em, anh ấy là người anh trai tốt nhất.)