Chương 22: Thiên phú nghệ thuật
Cô bối rối nhận lấy sách từ tay Tạ Vũ.
Tạ Vũ nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, không nhịn được bật cười. Cũng chính là tiếng cười ấy của anh đã kéo cô về với thực tại. Cô hỏi anh:
“Hôm trước đàn anh có nhắn với em là anh có công việc của hội sinh viên phân phó, vậy sao hôm nay anh lại ở đây?”
“Bọn anh tìm được người để giúp, chiều qua mọi người tụ tập lại làm việc đến tối là hoàn thành.” Giọng nói ngắn gọn rõ ràng truyền đến tai Tiểu Nam.
Cả hai lại chìm vào im lặng.
Tạ Vũ bất ngờ tiến sát gần cô một lần nữa, đôi tay lướt qua cô thuận tiện lấy một cuốn sách trên kệ rồi nói: “Chúng ta…. tìm bàn để học thôi.”
Ngồi ở một bàn dãy ngoài cùng, Tiểu Nam hơi mất tự nhiên. Cô ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ chăm chú đọc sách, nhưng trong đầu đang hiện lên ngàn vạn câu hỏi bản thân nên làm gì, làm thế nào để qua đi buổi sáng này, biểu hiện trước mặt anh của cô liệu có ổn không.
Dù sao anh cũng là Tạ Vũ. Anh đặc biệt hơn bất kỳ người nào, nên cô không thể có chút sai sót.
Sau đó, tâm hồn Tiểu Nam lại đặt trên khung cảnh khi nãy. Nói thế nào, trong ý niệm của cô, anh là người đã có bạn gái, sao có thể không giữ khoảng cách với cô gái khác như thế?
Hoặc là, tự bản thân cô hiểu lầm anh?
Không thể là hiểu lầm được, nơi đó là Disneyland, đâu phải là nơi một chàng trai và một cô gái bình thường không trong quan hệ tình cảm nào đi chơi riêng.
Hơn nữa, anh và Tần Hiểu Tuyết ở trường cũng rất thân thiết. Cho nên nhận định ấy của Tiểu Nam là có căn cứ.
Bây giờ cô biết làm sao đây? Mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến cô không kịp phản ứng lại, từ đầu đến giờ đều là cô đi theo sự dẫn dắt của Tạ Vũ.
Vẫn là anh lợi hại, chỉ một vài hành động nhỏ lại khiến cô rối như tơ vò, nhất thời không nghĩ thông suốt được chính mình nên làm gì.
“Phân tích kỹ lưỡng như vậy?”
Tiểu Nam giật mình bởi câu hỏi của Tạ Vũ. Ngẩng đầu, anh vẫn chăm chú đọc cuốn sách của mình, cứ như anh chưa từng lên tiếng.
Tạ Vũ mỉm cười nói “Em dừng lại ở trang đó hơn mười phút rồi, chắc là ghi nhớ hết tất cả rồi chứ?”
Tiểu Nam thuận miệng đáp lại “Cũng có thể coi như là nhớ toàn bộ.”
“Trí nhớ của em tốt thật.”
Đúng vậy, trí nhớ của cô rất tốt, nên cô luôn khắc ghi từng đường nét về anh, tất cả đều rất rõ ràng chi tiết không thiếu sót một nét nào.
Từng khoảnh khắc nhìn thấy anh, đối diện với anh cô đều nhớ rất rõ, còn anh liệu có từng chú ý đến một chút?
Có lẽ Tạ Vũ hiện tại và sau này cũng sẽ không bao giờ biết được có một cô gái luôn luôn ở phía sau theo dõi từng bước đi của anh, yêu anh, coi anh là động lực để phấn đấu vì để có ngày anh nhìn về phía sau trông thấy cô, cô sẽ ngẩng cao mặt và cho anh thấy rằng cô là một cô gái rất hoàn hảo, là người xứng đôi với anh nhất.
Nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng của riêng Tiểu Nam mà thôi. Lúc ấy cô mới học cấp ba, còn chưa đủ trải nghiệm để thấu hiểu hết những mặt khác nhau của tình yêu.
Không ít lần Tiểu Nam tự hỏi rằng, đến khi cô và Tạ Vũ quen biết nhau rồi thì sao, sau này tình yêu thầm kín của cô sẽ đi đến phương nào.
Sau này ư? Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có cái gọi là sau này nữa……
“Gần đây có chuyện không vui?” Thanh âm trầm ấm lại lần nữa vang lên.
Cô nhỏ giọng đáp “Sao đàn anh lại nghĩ như vậy?”
“Chỉ là gần đây anh thấy em ít cười hơn trước. Hiểu Tuyết cũng rất thắc mắc đấy, còn ngồi đoán tới đoán lui nguyên nhân nữa.”
Anh lại lần nữa nhắc đến Tần Hiểu Tuyết.
“Chị ấy nhờ đàn anh hỏi em sao?”
“Không.”
Tạ Vũ dường như chần chừ một chút, nghĩ ngợi một hồi lâu “Chúng ta đến Disneyland đi.”
Cô bất ngờ.
Tiểu Nam còn chưa kịp phản ứng lại, anh lại cảm thấy hơi bối rối giải thích:
“Em đang buồn mà, đến Disneyland sẽ giải tỏa được tâm trạng đấy. Hiểu Tuyết gần đây mới chia tay bạn trai xong, đừng nhìn bình thường cậu ấy hoạt bát vui vẻ như vậy, thực ra bên trong buồn lắm. Vậy nên bọn anh đã cùng với cô ấy đến Disneyland để lấy lại tinh thần. Anh cũng là nghe mấy cô bạn gái của bạn nói như vậy, cả đám mới kéo nhau đến. Phải rồi, hôm đó chúng ta có gặp nhau nữa, em có nhớ không?”
Ra là vậy. Lần đi chơi đó của họ không phải là hẹn hò riêng của hai người mà là một nhóm bạn của Tạ Vũ. Và Tần Hiểu Tuyết cũng không phải bạn gái anh.
Vậy ra từ đầu đến cuối đều là Tiểu Nam tự suy diễn.
Nghĩ lại cách hành xử với anh mấy ngày qua, cô cảm thấy chính mình thật đáng cười.
Phải công nhận cô là một cô gái rất tài năng, trừ việc học ra cô còn rất có năng khiếu nghệ thuật đấy, họa sĩ hay tiểu thuyết gia đều có thiên bẩm.
Khúc mắc trong lòng rốt cuộc cũng được tháo gỡ, Tiểu Nam thầm cười nhẹ trong lòng.
Nếu anh không có bạn gái đồng nghĩa với việc cô cần mạnh dạn thêm nữa, để theo đuổi anh.