Chương 17: Lọ Lem liệu có phải Lọ Lem thực sự?
- Trang Chủ
- Tôi Và Nam Thần Cùng Trường - Yves Visser
- Chương 17: Lọ Lem liệu có phải Lọ Lem thực sự?
Nữ phục vụ vừa thấy có khách tới liền di chuyển đến bên chiếc bàn mà hai người ngồi, mỉm cười thân thiện “Quý khách muốn gọi món gì?”
Tiểu Nam lướt qua thực đơn một lượt rồi gấp lại, gọi món “Cho một sandwich gà, còn cậu muốn ăn gì?”
“Một sandwich trứng, thêm hai nước cam nữa.”
Nữ phục vụ đánh dấu những món khách chọn, lại mỉm cười lần nữa rồi rời đi.
Trong lúc đợi thức ăn, cả hai ngồi ôn lại những chuyện cũ. Kiều Mạn Mạn nhìn Tiểu Nam chăm chú, tò mò hỏi “Nam Nam, bây giờ cậu xinh đẹp như vậy, công cuộc theo đuổi nam thần ra sao rồi?”
Câu hỏi của Mạn Mạn đến quá bất ngờ làm Tiểu Nam nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Suy nghĩ một lúc, cô mới đáp lại:
“Ngày đầu tiên vào trường mình đã gặp được anh ấy, còn biết được anh ấy hoạt động trong câu lạc bộ nào, chẳng nghĩ nhiều liền đồng ý tham gia câu lạc bộ đó. Nhưng đến tận bây giờ vẫn chẳng có tiến triển gì nhiều, mình với người ta cũng chỉ là làm việc cùng câu lạc bộ nên đương nhiên là phải nói chuyện với nhau, đều là liên quan đến công việc, không có bất kì chuyện ngoài lề nào.”
Khuôn mặt Kiều Mạn Mạn hơi chùng xuống, than vãn “Nam Nam ơi là Nam Nam, cậu phải dũng cảm lên chứ.”
“Mình cảm thấy việc mình dám tham gia cùng câu lạc bộ với anh ấy đã là dũng cảm lắm rồi, cậu còn đòi hỏi như thế nào nữa?”
“Chuyện đó thì có gì mà dũng cảm. Cậu phải tận dụng cơ hội, bắt chuyện với người ta bất cứ khi nào có cơ hội, cho dù không tìm được chủ đề để nói cũng phải nói bừa đi. Cậu phải nói chuyện với người ta nhiều vào thì người ta mới để ý đến cậu.” Mạn Mạn thở dài.
Khi còn học cấp ba, Tiểu Nam đã kể cho Kiều Mạn Mạn về Tạ Vũ. Mạn Mạn lúc đầu mới nghe xong phải ngỡ ngàng một phen:
“Cậu có phải Nam Nam mình biết không vậy? Nam Nam mà cũng có ngày phải lòng một anh chàng nào đó sao? Mình còn tưởng trước giờ cậu chỉ có chấp niệm với việc học thôi đó.”
Bản thân Tiểu Nam cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày trái tim lại rung động với ai đó, cho đến khi gặp Tạ Vũ cô mới lần đầu biết đến thứ gọi là tình yêu.
Vì muốn anh biết đến cô, cô ngày ngày nỗ lực học tập, vì để ở gần anh cô điền nguyện vọng của mình là đại học A.
Cô luôn âm thầm cố gắng để có thể ở gần anh nhất, nhưng khi đối diện với anh lại không đủ dũng khí để tiến gần hơn, khiến anh chú ý đến cô.
Có lẽ chính Tiểu Nam đã quen với việc nấp ở một góc ngắm nhìn anh, lặng lẽ bước theo sau anh nên không đủ tự tin khi đối diện trực tiếp với anh.
Hai chiếc sandwich và hai ly nước cam được bưng ra, chủ đề của cuộc nói chuyện cũng tạm dừng lại nhường chỗ cho khoảng thời gian ăn uống im lặng.
Tiểu Nam cầm chiếc sandwich của mình trên tay, thịt gà hình như được nướng khá lâu nên hơi khô, cũng may còn có khá nhiều rau và dưa leo nên cũng không đến mức tệ.
Lúc Mạn Mạn và Tiểu Nam rời khỏi nhà hàng là ba mươi phút sau đó. Mạn Mạn nhìn khu vui chơi với ánh mắt lấp lánh, làm Tiểu Nam cũng phải bật cười.
“Ở đây có cho thuê trang phục đó. Chúng ta đi xem thử rồi chụp vài bức ảnh nào.”
Mạn Mạn kéo tay Tiểu Nam đến khu cho thuê trang phục. Ở đây có đủ các kiểu trang phục của các công chúa Disney với kích cỡ khác nhau, từ trẻ con đến người lớn đều có đủ.
Mạn Mạn chọn chiếc váy màu vàng đặc trưng của Belle trong truyện “Người đẹp và quái vật”, sau đó lại tự mình chọn cho Tiểu Nam chiếc váy dạ hội xanh lam của Lọ Lem.
Vì cả hai chiếc váy đều là kiểu váy xòe nên hơi khó di chuyển, Tiểu Nam và Mạn Mạn chỉ chụp mấy bức ảnh trước lâu đài liền cảm thấy mệt mỏi muốn thay ra.
Trên đường khá đông người, lại mặc chiếc váy cồng kềnh trên người nên Tiểu Nam quay lại chỗ cho thuê lúc đầu để trả váy.
Bỗng có một đứa trẻ chạy qua xô vào Tiểu Nam, làm cô không cẩn thận giẫm phải tà váy lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
Một bàn tay nhanh chóng nắm chặt lấy tay Tiểu Nam, đỡ lấy cô khỏi ngã xuống đất.
Khung cảnh hiện tại thật khiến người ta liên tưởng đến vũ hội mà Lọ Lem khiêu vũ cùng hoàng tử, chỉ thiếu hiệu ứng ánh sáng chiếu vào họ mà thôi.
Cô vội vàng đứng thẳng dậy, vô thức lùi lại. Giờ phút này Tiểu Nam vô cùng bối rối không biết nên mở lời như thế nào, cuối cùng nở một nụ cười gượng gạo.
“Đàn anh Tạ, trùng hợp thật. Anh cũng đến đây chơi sao?”
Tạ Vũ đưa tay gãi gãi đầu, “Có mấy người bạn rủ nên anh cũng bất đắc dĩ theo họ tới.”
“Tạ Vũ!” Giọng nói quen thuộc vang lên trong biển người.
Tần Hiểu Tuyết chạy đến bên cạnh Tạ Vũ, nhìn thấy cô trong chiếc váy của Lọ Lem cười cười: “Tiểu Nam? Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Cô khẽ cúi đầu chào.
“Em mặc bộ này rất hợp đó, xinh đẹp giống như Lọ Lem vậy.” Tần Hiểu Tuyết cảm thán.
Tiểu Nam thoáng đỏ mặt, ngại ngùng nắm chặt hai tay lại. Nhưng hành động sau đó của Tần Hiểu Tuyết lại khiến cô để ý đến.
Tần Hiểu Tuyết nắm lấy tay áo của Tạ Vũ nói “Chúng ta đang đi chơi mà cậu lại biến mất bất chợt vậy?”
Tạ Vũ và Hiểu Tuyết đi chơi riêng sao? Ánh nhìn của Tiểu Nam hết thảy đều đặt trên bàn tay đang nắm lấy tay áo Tạ Vũ của Hiểu Tuyết. Cô có cảm giác mình trở thành người dư thừa.
Hiểu Tuyết dường như định rủ cô tham gia cùng, cô lại nhanh miệng nói trước:
“Bạn em còn đang đợi. Em đi trước đây.”
Tiểu Nam đã từng đọc tất cả các câu chuyện cổ tích về công chúa và hoàng tử, cũng đã xem phim hoạt hình của Disney, nhưng chưa bao giờ nghe đến câu chuyện Lọ Lem bỏ lại hoàng tử vì xuất hiện người khác chen ngang.
Mà cô chỉ là mặc trên mình váy của Lọ Lem, chưa chắc đã là Lọ Lem, người chen ngang vào câu chuyện cổ tích kia cũng đâu phải Tần Hiểu Tuyết.
Nếu định mệnh đã không sắp đặt hoàng tử và cô ở bên nhau, thì cho dù có cố gắng đóng giả thành Lọ Lem, cô cũng chẳng thể nào thắng nổi Lọ Lem thực sự.