Chương 102: Niềm vui nho nhỏ
Cô cho rằng bọn họ đang ngủ, cho nên mỗi lần di chuyển đều cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không muốn phát ra tiếng động lớn đánh thức họ.
Hôm nay cũng thế.
Ngay khi cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Dao Anh và Hàn Nhiễm cùng vươn mình khỏi chăn nhìn ra phía cửa, thở dài một tiếng.
Hàn Nhiễm than thở: “Cả tuần nay cậu ấy đều như vậy. Nếu như không có tiết thì vẫn cố chấp dậy sớm đến thư viện ngồi đến tận tối mới về.”
“Nhìn cậu ấy tỏ ra bình thản vậy thôi, trong lòng nhất định rất khó chịu, lại không chịu chia sẻ với chúng ta.”
Đối với phương diện tình cảm, có lẽ Dao Anh đồng cảm được với Tiểu Nam hơn so với cô nàng Hàn Nhiễm chưa từng yêu đương bao giờ. Bởi vì, cô ấy cũng giống Tiểu Nam, đang trong tình cảnh khó xử với chàng trai mà mình yêu.
Hàn Nhiễm ngồi bật dậy nhưng vẫn trùm chăn lên kín người, dựa vào thành giường hỏi: “Chúng ta cứ để yên cho Tiểu Nam tự chịu đựng một mình liệu có ổn không?”
“Đành chịu thôi. Chuyện giữa cậu ấy và đàn anh Tạ Vũ, hai chúng ta không giúp được, cũng không có cách để giúp.” Dao Anh bất lực nói.
Một bên khác, Tiểu Nam là người đầu tiên đến lớp.
Mấy ngày nay gió từ phía bắc thổi tới, mang theo cái buốt lạnh cùng hanh khô trải khắp thành phố, đại học A lại nằm ở phía Bắc đơn độc, sinh viên ở đây càng cảm nhận được rõ rệt hơn đợt gió đầu đông này.
Tiểu Nam không mở cửa sổ ra, cô kéo rèm một lượt để ánh sáng tự nhiên soi rọi vào trong phòng học. Dù sao hiện tại chỉ có mình cô, nếu bật đèn lên sẽ rất lãng phí.
Cô ngồi đọc sách được hơn mười lăm phút thì người thứ hai xuất hiện, rồi những người khác lần lượt đến lớp, chọn chỗ ngồi phù hợp với mình.
Trương Minh Hạo là người vào lớp cuối cùng, anh vừa ngồi xuống ghế thì giáo sư cũng đến.
Một buổi sáng nặng nề trôi qua. Hiện giờ Tiểu Nam đang là sinh viên năm hai, kiến thức lý thuyết vẫn còn kha khá, đợt kiểm tra cuối kỳ cũng sắp đến nên lượng kiến thức lại càng nhiều hơn. Gần đây bởi vì vấn đề dự án mà cô bị mất tập trung nhiều, bây giờ phải bắt đầu dồn sức để ôn thi.
Tiết học kết thúc, giáo sư vừa ra ngoài là đám sinh viên liền nháo nhào lên than mệt, than đói. Cô bạn ngồi bên cạnh Tiểu Nam quay sang nói chuyện với cô bằng giọng điệu chất chứa lo lắng:
“Lần này thi có nhiều lý thuyết quá, mình sợ sẽ bị trượt môn mất. Năm ngoái mình đã bị trượt môn một lần rồi, nếu năm nay còn trượt nữa chắc tiêu đời luôn quá.”
Cô nàng nghe xong thì thành thật khuyên nhủ: “Vẫn còn nhiều thời gian, cậu đừng căng thẳng quá. Nếu cậu lo lắng cho kỳ thi sắp tới quá, cậu có thể đến thư viện tìm thêm sách để học.”
“Mình đến mấy lần rồi, nhưng có mấy cuốn mình cần lần nào đi cũng không mượn được, chúng đều bị mượn trước hết.”
Nói mới nhớ, Tiểu Nam rất thường xuyên đến thư viện học, nhưng quả thực có một cuốn sách mà cô muốn xem lại không cách nào mượn được, định bụng buổi chiều sẽ đến thư viện thành phố tìm thử. Cô quay sang gợi ý với cô bạn kia:
“Nếu không mượn được ở thư viện trường cậu có thể tìm ở thư viện thành phố xem.”
“Phải ha, mình không phải người ở đây nên không rành đường lắm, không nghĩ đến có thể thư viện thành phố sẽ có. Cảm ơn cậu nha Tiểu Nam.”
Cô ấy vừa nói với nhanh tay nhét hết sách vở vào trong cặp chuẩn bị ra về. Tiểu Nam cũng thu dọn sách vở của mình bỏ vào balo, ngay lúc cô đang bận rộn bỏ quyển vở ghi chép cuối cùng vào thì một cuốn sách dày cộp đột nhiên được đặt trên bàn cô.
Tiểu Nam ngước mắt lên nhìn, Trương Minh Hạo đứng trước mặt cô, nhưng lại không cúi xuống nhìn cô, chỉ đặt cuốn sách lên bàn chỗ cô ngồi mà thôi.
Cô cầm cuốn sách dày kia giơ ngang mặt, kinh ngạc thốt lên: “Cuốn này tôi đang tìm mấy ngày rồi mà không được. Ra là cậu mượn nó sao?”
Trương Minh Hạo không nhìn cô, hờ hững đáp: “Dạo này tôi bận không đến thư viện được, định nhờ cậu trả hộ cuốn này. Nếu cậu cần thì giữ lấy, dùng xong trả giúp tôi luôn.”
“Được.” Tiểu Nam vui mừng ôm cuốn sách trong lòng, nở nụ cười hiếm hoi trong suốt một tuần qua.
Cô vừa đi ra đến cửa lớp thì bắt gặp Thẩm Lệ đang đứng ở hành lang. Cô ấy thấy cô lập tức vẫy tay gọi:
“Tiểu Nam, mình đang chờ cậu. Chúng ta đi ăn cùng nhau đi, mình có hẹn cả Dao Anh sẽ gặp nhau ở nhà ăn nữa.”
“Cũng được.”
Hai cô gái đi cùng nhau trên hành lang tầng ba, ánh nắng nhàn nhạt của mùa đông dè dặt soi chiếu lên bờ vai mảnh khảnh của Tiểu Nam, như làm cô càng thêm tỏa sáng dưới tầm mắt của người đi theo đằng sau, trái tim anh khẽ rung động.
Bất cứ ai quen thân với Tiểu Nam đều biết thời gian gần đây tâm trạng cô không tốt, vừa rồi là nhờ có cuốn sách kia mà cô mới cảm nhận được một chút vui lòng nho nhỏ nhen nhóm lên trong trái tim đang tràn trề nỗi buồn.
Anh đưa sách cho Tiểu Nam, nhờ cô trả sách hộ mình, hành động tưởng chừng như vô tình kỳ thực lại vì muốn cô vơi bớt đi buồn tủi mà khó khăn tìm khắp nơi mới được cuốn sách cô cần.
Chỉ cần cô vui, như vậy là quá đủ với anh.