Chương 22
Đúng như dự đoán, bên trong chưa có ai cả, hắn cũng không tỏ thái độ gì nhiều, chỉ ngồi một chỗ chơi điện thoại, qua hơn 20 phút rồi thì hắn ngẩn đầu lên, nụ cười trên khoé miệng ngày càng sâu hơn, thầm nghĩ vậy là không muốn mặt mũi rồi.
Triệu Vân Lan ngồi đợi hơn 10 phút nữa thì có hai người một nam một nữ cùng nhau đi đến, hắn không đứng dậy mà ngồi tại chổ đánh giá hai người này.
Người nam nhân kia có đôi mắt giống với Lý Dịch Phong, nhưng chỉ là vẻ ngoài, ánh mắt không sâu bằng cũng không đẹp bằng mà lại có chút khiếp nhược mờ tối. Người phụ nữ kia thì càng chẳng giống chút nào, gắng gượng lắm thì sẽ nhìn ra phần cầm hơi giống, nhưng khoé miệng bà ta lại quặm xuống, dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh trang điểm xinh đẹp cỡ nào thì cũng chẳng thể nào che giấu ánh mắt khinh thường người khác.
Triệu Vân Lan không hiểu nổi, tại sao bà xã nhà hắn lại có một cặp cha mẹ như vậy chứ?
Lý Hiển không mặn không nhạt mở lời: “Chào cậu Triệu, tôi là cha của Dịch Phong Lý Hiển, cậu có thể gọi tôi là Lý lão gia. Đây là mẹ nó.”
Triệu Vân Lan cũng mỉm cười bình tĩnh chào lại, chẳng có ý tứ gì là muốn làm quen hay nịnh nọt: “Chào hai bác, tôi là Triệu Vân Lan.”
Bọn họ ngồi xuống, phục vụ đưa thực đơn cho hai bên, Triệu Vân Lan vừa cố ý vừa vô tình để lộ chiếc nhẫn đeo trên tay cho hai người kia thấy, hắn liếc thấy ánh mắt khinh miệt rất rõ ràng của Lý phu nhân.
Đợi gọi món xong thì bà cũng chẳng muốn khách sáo với cậu mà hỏi thẳng: “Nghe nói cậu Triệu đây và con trai tôi đang quen nhau phải không?”
Giọng bà ta dù nhỏ nhẹ nhưng vẫn có cảm giác gì đó khàn khàn chát chát, như thể bản tính người này vốn là nóng vội, nói cũng chẳng biết lựa lời, là cái thể loại chỉ cần nóng lên là sẽ lộ rõ bản chất lấy gia thế đè người dù cố gắng che đậy cũng chẳng được. Triệu Vân Lan hắn sợ nhất chính là cái thể loại như thế này, mỗi lần mà nghe những người như này lên giọng là hắn cảm giác như bản thân đang ăn một ký chanh vậy đó.
Nhưng bản lĩnh làm màu của Triệu Vân Lan đã sắp đạt đến mức độ thần thánh, dù trong lòng nghĩ gì cũng chẳng để lộ, hắn mỉm cười lễ phép đáp: “Dạ đúng vậy thưa bác.”
Lý phu nhân: “Tôi nghĩ cậu Triệu cũng biết thân phận của Dịch Phong đúng chứ? Lý gia là một gia tộc lâu đời ở Ninh Thành, cho dù nó không thừa kế gia sản thì cũng không thể kết giao loạn với những người không ra gì được, tôi nghĩ nói đến đây thì cậu Triệu cũng không cần tôi nói rõ ra nữa đúng không?”
Nụ cười trên miệng Triệu Vân Lan càng sâu hơn, lộ ra hai lúm đồng tiền nong nong, ánh mắt vẫn chẳng có gì thay đổi: “Xin lỗi, Lý phu nhân ngài đang nói gì tôi không hiểu.”
Lý Hiển lên tiếng: “Cậu Triệu này, cậu muốn bao nhiêu tiền thì chịu rời khỏi Dịch Phong?”
“Con và Dịch Phong thật lòng yêu nhau, mong hai bác tác thành cho chúng con.” rốt cuộc ánh mắt của hắn đã thay đổi, nét cười trong đôi mắt dần rút đi, thay vào đó là sự lạnh lùng, giọng đều đều nói từng chữ.
Lý Phu nhân cười khinh miệt: “Mười vạn, tôi nghĩ mười vạn là quá đủ với loại người như cậu.”
Triệu Vân Lan cảm thấy hai người này được cho mặt mũi nhưng không muốn đây mà: “Loại người như tôi là loại như thế nào?”
Lý Phu Nhân bắt đầu lên giọng, đúng như hắn nghĩ cái loại nhỏ nhẹ lúc đầu chỉ là vỏ ngoài, đây mới là giọng nói thật của bà ta: “Cái loại không biết xấu hổ, đeo bám người khác như cậu chứ còn ai nữa? Cậu đừng tưởng tôi không biết là cậu theo đuổi Dịch Phong nhà tôi trước.”
Triệu Vân Lan vẫn không tỏ vẽ giận dữ vì bị sỉ nhục hay tỏ thái độ với giọng nói chát chúa của Lý phu nhân, hắn cười khẽ: “Trên đời này đúng là chẳng bao giờ thiếu loại người được cho mặt mũi mà không muốn, cứ phải thích ra vẽ ta đây tự cho mình là cao hơn người nhỉ?”
Lý phu nhân nghe hắn đang chăm chọc mình, bà đã cho người điều tra tư liệu của Triệu Vân Lan, nhưng chỉ điều tra được là một sinh viên chẳng có gia thế đến từ Long thành, ai đã cho cậu ta cái gan để chống đối lại bà?
Bà giận dữ mắng: “Cái đồ không biết lớn nhỏ, cậu đừng tưởng có Dịch Phong che chở thì không ai làm gì được cậu chắc! Tôi nói cho cậu biết, ở cái đất Ninh Thành này không phải ai cậu cũng đắc tội được!”
Triệu Vân Lan cười cợt, chẳng cho là chuyện gì to tát nói: “Thưa ngài, tôi tôn trọng ngài từ đầu đến giờ vì ngài là người sinh ra Dịch Phong chứ không vì bất cứ cái gì khác. Còn có, ngài nghĩ 10 vạn của ngài đáng giá lắm à Lý Phu Nhân?”
Nhớ lại những chuyện lão Trương nói với cậu trong bệnh viện ngày đó, trong lòng cậu vừa đau lòng cho tuổi thơ của y vừa chán ghét hai người này đến đỉnh điểm.
Lý Hiển kéo vợ của mình lại, hắn hiểu rõ bà lại chuẩn bị lên cơn chửi người, ông ta nhìn Triệu Vân Lan hỏi: “Cậu Triệu, cậu ra một cái giá đi.”
Triệu Vân Lan vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, một lúc sau hắn dùng giọng điệu chăm chọc nói: “Không phải bởi vì Lý Tử Cường có ý định muốn bồi dưỡng Dịch Phong, các người lúc này mới biết được đứa con trai bị mình bỏ mặt cho tự sinh tự diệt lại lợi hại như vậy, đến cả Lý Phi Hùng còn bị y chèn ép cho không dậy nổi, chức vị gia chủ có khả năng rơi vào tay nên muốn nhảy ra làm cha mẹ người ta à?”
Lý Hiển không ngờ hắn lại biết rõ như vậy, ông bắt đầu cảm thấy người thanh niên trước mắt này không bình thường, ông thử nói: “Cậu đã biết chuyện này thì tôi cũng không vòng vo. Không phải cậu yêu Dịch Phong sao? Nếu đã yêu nó thì cậu phải biết việc được cha tôi chú ý là chuyện quan trọng như thế nào chứ? Nếu chỉ vì cậu mà Dịch Phong mất đi quyền thừa kế Lý gia thì chính cậu Triệu đây là người đã huỷ hoại tiền đồ của nó.”
Lý Phu Nhân bên cạnh chêm vào nói: “Nếu không phải vì cậu chen vào thì hiện tại có thể Dịch Phong đã cùng với tiểu thư Lương gia là Lương Ngọc Y đính hôn rồi. Hai đứa nó là thanh mai trúc mã học chung từ năm cấp 2, tình cảm vẫn luôn tốt. Nếu không phải tại cậu chen vào thì chúng nó đã thành đôi rồi.”
Triệu Vân Lan tức đến mức bật cười, trong lòng vừa giận dữ vừa bội phục: “Nực cười, một cái Lý gia nho nhỏ mà cũng đòi lên mặt với tôi? Các ngài thật là biết dát vàng lên mặt mình đấy.”
“Nhân tiện đây, để tôi đính chính cho hai vị đây một chuyện, đúng thật là Ninh Thành này không phải ai cũng có thể đắc tội được. Hai vị tin không? Chỉ cần chuyện các vị làm khó tôi hôm nay bị truyền ra ngoài, tôi bảo đảm trong vòng một tuần tới hai vị sẽ không có một ngày nào ngủ yên.”
Lý Phu Nhân tức điên, bà chỉ tay vào Triệu Vân Lan, còn đâu hình tượng phu nhân lúc mới đầu, giờ đây bà ta chẳng khác nào mấy người đàn bà chanh chua chửi đổng: “Cậu! Cậu! Được, cậu giỏi! Cậu dám uy hiếp tôi?”
Lý Hiển thì ngờ ngợ, hắn nhìn vẽ mặt của Triệu Vân Lan không giống như giả vờ, hơn nữa hắn cảm nhận được rõ ràng sự khinh thường trong giọng điệu của cậu ta khi nhắc đến quyền thừa kế và Lý gia.
Triệu Vân Lan mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo còn hơn cả băng tuyết, hắn nói từng chũ rõ ràng: “Đúng vậy, Tôi đang cảnh cáo các người đó!”
“Còn nữa, tôi nói cho hai ngài đây hay, chỉ cần Triệu Vân Lan tôi còn ở bên Lý Dịch Phong một ngày thì tôi tuyệt đối không để anh ấy thừa kế bất cứ cái gì của Lý gia các người. Các người bỏ mặt anh ấy bao lâu? Con trai mình bị bệnh bị người ta dùng súng bắn cũng chẳng biết, chỉ chăm chăm vào cái gọi là Lý gia bỏ đi kia. Bây giờ lại ở trước mặt tôi nói như thể đúng rồi, các ngài nghĩ tốt quá nhỉ?”
Lý phu nhân bị hắn nói cho tức đến không nói nên lời, bà ta chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như thế này.
Đang lúc rơi vào bế tắt thì cánh cửa phòng ăn đột ngột bị mở ra.
Triệu Vân Lan có chút ngạc nhiên nhìn người đang đi đến cạnh mình hỏi: “Ách, sao cậu biết tôi ở đây?”
Lý Dịch Phong dừng bên cạnh Triệu Vân Lan, đưa tay chỉnh lại vài sợi tóc bị rối của hắn, cười nói: “Tôi nhờ Trần Thiên Sơn tra định vị của cậu. Tôi không yên tâm bỏ cậu ở một mình với họ.”
Lý Hiển nhìn thấy hai người kia không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình như chốn không người rốt cuộc cũng đập bàn: “Cái thằng nghịch tử kia! Mày không biết chào cha mẹ mày một tiếng sao?”
Lý Dịch Phong ngẩn đầu lên nhìn ông, gật đầu rồi kéo ghế ngồi xuống: “Chào Lý lão gia, Lý phu nhân.”
“Ngươi! Ngươi!”
Lý Dịch Phong vẫn giữ nguyên thái độ: “Ngài đừng làm như tôi thiếu nợ ngài như vậy chứ? Tôi vừa mới nói chuyện với Lý Tử Cường xong rồi. Các ngài yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kế thừa Lý gia đâu, các ngài không cần ra vẻ nghiêm phụ từ mẫu cho tôi xem nữa.”
Lý phu nhân: “Dịch Phong, con nói vậy là sao?”
Lý Dịch Phong vẫn khách sao như cũ: “Lý phu nhân, quyền thừa kế Lý gia gì đó của các người không liên quan gì đến tôi cả.”
Lý Hiển khô khốc hỏi: “Con đã nói gì với gia gia? Rõ ràng lúc đầu ông ấy muốn để lại di chúc cho con làm gia chủ mà.”
Lý Dịch Phong: “Lý lão gia, tôi chỉ nói sự thật, từ đầu đến giờ tôi chưa từng hứng thú với việc này. Còn cụ thể như thế nào thì mời hai người về hỏi rõ lại Lý Tử Cường là được.”
“À, còn có chuyện riêng của tôi và Vân Lan là chuyện riêng của chúng tôi. Nếu các ngài cứ nhất quyết nhúng tay vào thì tôi cũng không ngại giúp ngài một tay như giúp Tống gia gia chủ đâu.”
Chuyện Tống gia thê thảm như thế nào hiện tại cả cái giới Ninh thành này đều biết, ai cũng đang suy đoán xem ông ta đắc tội ai, Lý Hiển có chút không tin hỏi: “Tống gia gia chủ? Chuyện của Tống gia là do các cậu làm?”
Triệu Vân Lan cười lạnh: “Ông không để ý à? Tất cả những người muốn giết Dịch Phong ngày đó đều đang gặp quả báo kia kìa.”
Lý Hiển nhớ lại mớ tư liệu mà Lý Tử Cường đưa cho mình, nhớ đến thủ đoạn cùng với quen biết của Lý Dịch Phong, gương mặt ông rốt cuộc cũng trắng bệch ra.
Lý Dịch Phong có chút mệt mỏi, y cảm thấy nói chuyện với mấy người này còn chẳng bằng ở nhà cùng Triệu Vân Lan coi phim, y nói: “Chuyện hôm nay dừng ở đây. Nếu các ngài có thắc mắc gì vui lòng hỏi rõ Lý Tử Cường.”
Nói rồi chào hai người kia một tiếng, đứng lên nắm tay Triệu Vân Lan rời đi.
Hai ngày sau, trong giới hào môn Ninh thành truyền ra một lời đồn rằng gia chủ Lâm gia đến Lý gia bái phỏng. Nhưng chẳng ai biết được mấy người họ bàn bạc chuyện gì với nhau cả.
Chỉ là từ đó về sau, chẳng ai trong Lý gia dám hỏi đến chuyện của tứ thiếu gia Lý Dịch Phong cả…