Chương 30: Số 1 Biến Mất
- Trang Chủ
- Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường - Duy Mạc Đăng Hỏa
- Chương 30: Số 1 Biến Mất
Engraw: Exiled Rebels
Trans+Editor: JfourRVS⁷
Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7
(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)
Vì biến cố đột ngột này, mọi người đều chạy ra khỏi văn phòng, thế nhưng số người xuất hiện lại không đông như dự đoán.
“Đội Trưởng!” Thành viên đơn vị từ văn phòng bên cạnh vội vàng bước qua, “Chuyện gì thế? Thế quái nào mà mọi người lại biến mất trong chớp mắt vậy? Tôi là người duy nhất còn ở trong văn phòng đấy.”
“Tôi cũng vậy.” Một người vừa bước ra từ văn phòng khác vội vã gật đầu, “Tôi vừa mới đi lấy cốc nước thôi mà mọi người đã biến mất rồi.”
Hợp Tâm nhìn họ trước khi lên tiếng, “Không phải bọn họ biến mất, mà là chúng ta.”
“Cái gì?” Ninh Dương Tắc nhìn Hợp Tâm, “Vậy tức là, sân chơi này có giới hạn số lượng người tham gia sao? Nó chỉ lựa chọn một số người để biến mất, rồi cô lập ta trong không gian khác à? Đơn Vị Thanh Tra đã phân tích sân chơi nào như vậy chưa?”
“Đương nhiên là chưa. Đơn Vị Thanh Tra chúng tôi ưu tiên kiểm tra các sân chơi tập trung(*) trước, để còn đúc kết được hướng đi tốt nhất dựa trên cân nhắc đến quyền lợi của số đông.” Hợp Tâm rút tay ra khỏi túi áo khoác trắng của mình để đỡ Thập Tư đang suýt ngã. Khi cúi xuống, cặp kính trên sống mũi anh ta dường như phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo, “Cậu sao rồi? Có cảm thấy gì không?”
(*) Sân chơi tập trung: Sân chơi tập trung nhiều người chơi (như sân chơi về Nỗi ám ảnh ở mấy chương trước)
Thập Tư nhìn anh ta trong giây lát trước khi nhìn xuống lòng bàn tay mình, “Tôi không.”
“Thế à?” Hợp Tâm xoa cằm và khẽ nheo mắt, “Theo suy đoán của chúng tôi, thì điều kiện để năng lực của cậu tiến hóa chính là tiến vào trong sân chơi, sao cậu lại không cảm thấy gì được? Không lẽ còn có những điều kiện khác?”
“Đội Trưởng Hợp, hãy ra khỏi sân chơi đi đã thay vì nói chuyện đó!” Hạ Lạc Vũ lớn tiếng.
Hợp Tâm thở dài quay người và đi về phía đám đông, không quên yêu cầu Thập Tư theo sát mình.
Cậu vừa mới tiến vào một sân chơi tiếp sao? Và ở trong trụ sở Đơn Vị Đặc Biệt luôn à…
Thập Tư nghĩ về cuộc điện thoại giữa cậu với Tịch Lâu trước đó, và càng thêm cảm thấy mình đã lập flag(*) mất rồi.
(*) Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như “nói trước bước không qua.”
Thập Tư có phần bất lực đi theo sau bọn họ. Đúng lúc đó, cậu đột nhiên dừng bước và nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ được treo ở chính giữa hành lang, rồi tự hỏi,
Ở chỗ này vốn luôn có một cái đồng hồ à?
Đây là lần đầu tiên Thập Tư đến trụ sở của Đơn Vị Đặc Biệt, vậy nên cậu không quen thuộc với hành lang này. Trước đó cậu cũng không quan sát kỹ không gian xung quanh, thế nhưng cậu có cảm giác… cái đồng hồ vốn không phải là treo ở chỗ này?
“Cậu Thập Tư?” Hạ Lạc Vũ gọi Thập Tư, “Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Cái đồng hồ.” Thập Tư chỉ vào đồng hồ và hỏi Hạ Lạc Vũ, “Trước giờ ở đây luôn có một cái đồng hồ sao ạ?”
“Vâng, nó đã luôn ở đó.” Hạ Lạc Vũ ngẫm nghĩ một lát, “Nhưng mà nó được treo ở đó khi nào ý nhỉ? Tôi không nhớ nữa, hình như nó đã ở đấy từ đầu rồi, nhưng sao cậu lại muốn quan sát cái đồng hồ vậy? Nó đâu có gì khác lạ đâu.”
Thập Tư thu hồi tầm mắt, “Tôi xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi đâu.” Hạ Lạc Vũ nhanh chóng vẫy tay, “Nhanh, đi thôi, những người kia muốn bàn luận xem bây giờ nên làm thế nào, chúng ta vẫn chưa biết sân chơi này là về gì cả.”
Đi theo Hạ Lạc Vũ trở lại văn phòng của Đơn Vị Đặc Biệt, mọi thứ trong văn phòng vẫn y như trước, mọi người đang ngồi xung quanh bàn, biểu cảm trên khuôn mặt họ không phải lo lắng, nhưng cũng không hề thong thả. Chiếc đồng hồ treo trên tường đang tích tắc chạy, và kim giờ sắp đi được một vòng tròn rồi.
Thập Tư đếm đếm, bao gồm cả cậu có tổng cộng 12 người.
12 người, và “tình cờ” là có 12 tiếng để đồng hồ hoàn thành một vòng hoàn chỉnh.
Thập Tư đi theo bọn họ và ngồi xuống, cậu cảm thấy chiếc đồng hồ ngoài kia rất kỳ lạ. Hiển nhiên là văn phòng nào cũng đều phải có một cái đồng hồ, thế nhưng sao lại có một cái ở chính giữa hành lang? Điều này hoàn toàn không phù hợp.
“Vừa nãy tôi cảm thấy ngứa ở cánh tay, và rồi đã tìm thấy cái này.” Dương Nhất là người đầu tiên lên tiếng.
Anh ta vén tay áo rồi đặt cánh tay lên trên bàn, và ở mặt trong chỗ khuỷu tay anh ta, được in rõ nét một con số 6. Sau khi cho mọi người xem, Dương Nhất kéo lại tay áo xuống, “Các vị có thể kiểm tra xem trên tay mình có cái này không được chứ?”
Mọi người vén tay áo lên, Thập Tư cũng nhìn thử, và rồi thấy con số trên tay của cậu: 7. Những người đang có mặt nhìn nhau ba giây, và cuối cùng xác định rằng mọi người ở đây đều có một con số trên tay mình, từ 1 đến 12, mỗi người một số.
“4?” Hạ Lạc Vũ nhìn con số trên cánh tay anh ta, “Ai là người số 1 vậy?”
Một người đàn ông vạm vỡ trông có vẻ hung dữ đến cùng với Dương Nhất trước đó đứng dậy, anh ta có cơ ngực lớn, hai bên tay áo được xoắn lên. Một cánh tay của anh ta thôi trông còn to hơn hai cánh tay Thập Tư cộng lại, “Là tôi.”
Tên của anh ta là Phong Kiến Thành, một thành viên cốt cán trong tổ chức Màn Đêm, mặc dù nhìn trông hơi thô lỗ và có vẻ thích liều lĩnh, nhưng trên thực tế lại không phải là một con người bất cẩn. Ngược lại, nhiều người ở đây còn không bình tĩnh được bằng anh ta, anh ta là một nhân vật điển hình cho việc có thể dựa vào ngoại hình để lừa dối người khác.
“Kiến Thành?” Dương Nhất tiếp lời và đứng lên, “Anh có cảm thấy gì không?”
“Không, cho đến giờ, chúng chỉ là những con số thôi.” Phong Kiến Thành nhìn xung quanh, “Ai là người số 2 vậy?”
Thành viên Đơn Vị Đặc Biệt tới từ văn phòng bên cạnh giơ tay lên, anh ta cũng bình tĩnh như những người khác, dù bị đánh dấu là số 2 cũng không cảm thấy gì.
Từng người nói ra số của mình, nhưng họ lại không thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Đây rõ ràng là một sân chơi, thế nhưng ngoại trừ việc có thêm những bức tường cao chót vót ngoài kia, không có gì thay đổi và cũng chẳng có gì xảy ra cả, rất không giống với một sân chơi đáng sợ. Những người đang có mặt hoặc là một Người Sống Sót hoặc là người có liên quan đến Đơn Vị Đặc Biệt. Họ biết rõ về sự kinh hoàng của sân chơi và hoàn toàn không dám buông lỏng cảnh giác, Thập Tư dường như có thể thấy rõ sự căng thẳng của mọi người.
“Ngồi yên như này không phải là một cách.” Hợp Tâm đột nhiên lên tiếng, con số trên tay anh ta là 10, “Hãy chia nhau ra và tìm kiếm xung quanh xem có gì bất thường không, chỉ khi đó chúng ta mới có thể biết được sân chơi này thực sự thuộc hệ gì. Ngồi bên lề quan sát không phải là cách hành động của chúng ta.”
“Hợp Tâm nói đúng.” Ninh Dương Tắc đồng ý, “Mọi người hãy tản ra và gặp lại nhau ở đây muộn nhất là 30 phút nữa nhé.”
Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7
Nhìn đám đông tản ra theo cặp, Thập Tư đứng dậy từ ghế của mình và rời đi, điềm đạm bước ra khỏi văn phòng. Cậu không tìm bạn đồng hành, mà rời đi một mình. Nhìn bóng lưng cô độc của cậu, Phong Kiến Thành, người số 1, quan sát Thập Tư rời đi, thế rồi gọi Hợp Tâm, “Đội Trưởng Hợp.”
“Hửm?” Hợp Tâm đeo thiết bị của mình lên lưng, “Anh có câu hỏi gì sao, anh Phong?”
“Cậu Thập Tư đó là sao vậy?”
Phong Kiến Thành đã để ý Thập Tư từ lúc đầu, không phải bởi vì cậu là một người bình thường nhưng lại có mặt ở hành lang của Đơn Vị Đặc Biệt, mà là do hành động của Hạ Lạc Vũ. Người này đã vội vã chạy ra ngoài sau khi nghe rằng sân chơi sẽ sớm mở cửa, và khoảnh khắc nhìn thấy Thập Tư; Hạ Lạc Vũ, Hợp Tâm, và Ninh Dương Tắc rõ ràng là biết chuyện này có gì đó liên quan tới cậu ta.
Anh cần phải biết lí do.
“Cậu Thập Tư ư?” Hợp Tâm hí hoáy với thiết bị trên lưng, “Chúng tôi nghi ngờ rằng cậu Thập Tư có năng lực vô thức khiến cho các sân chơi mở ra sớm hơn, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Với cả, cậu ấy có vẻ miễn nhiễm với một vài quy luật của sân chơi. Nhưng, nó chỉ là suy đoán mà thôi, anh không cần để tâm đâu.”
Phong Kiến Thành khẽ nhướng mày.
Miễn nhiễm với một vài quy luật của sân chơi sao?
…
Thập Tư bước xuống hành lang, đi đến khu vực phòng bệnh trong trí nhớ, và tiến một bước vào trong phòng bệnh của Gian Niệm.
Không có một ai bên trong căn phòng bệnh trống rỗng.
Chiếc giường bệnh được sắp xếp gọn gàng với ga trải giường màu trắng được trải không một vết nhăn, thế nhưng không có ai đang nằm say ngủ ở trên đó. Thập Tư thở dài ngồi xuống ghế, nhìn cậu trông có cảm xúc hơn chút so với vẻ vô cảm thường ngày, nhưng không phải cậu đang căng thẳng hay thả lỏng, như thể cậu chỉ đang đơn thuần ngồi ngẩn ngơ ở đây.
Từ văn phòng của Đơn Vị Đặc Biệt đến đây, Thập Tư có thể chắc chắn một điều, rằng, nơi này bây giờ so với lúc trước, hoàn toàn không có dù chỉ một chút khác biệt nào cả, Thập Tư không tìm ra bất kì điểm gì bất thường.
Có lẽ điều duy nhất có thể được coi là kì lạ chính là chiếc đồng hồ ở hành lang của Đơn Vị Đặc Biệt.
Lúc nãy Thập Tư đã cố tình đi xuống hành lang tầng dưới, và ở đó không có cái đồng hồ nào giống cái ở hành lang kia. Nếu như đây thực sự chỉ là một kiểu thiết kế nội thất nào đó, vậy thì mỗi tầng đều phải được treo một cái đồng hồ y như vậy mới đúng, thế nhưng chắc chắn, chỉ có tầng đó là có cái đồng hồ ấy.
Tuy vậy, những người trong Đơn Vị Đặc Biệt lại nói cái đồng hồ đã luôn được treo ở đó, thực sự đây chỉ đơn thuần là một kiểu trang trí đặc biệt dành riêng cho tầng này thôi ư?
Đáng nghi quá.
Thập Tư xem thời gian, rồi đứng dậy khỏi ghế, và bước ra khỏi phòng bệnh để tới địa điểm họp, hy vọng rằng những người khác có thể tìm thấy vài manh mối nào đó.
Cả Đội Trưởng Ninh Dương Tắc của Đơn Vị Đặc Biệt, và Hợp Tâm – Đội Trưởng của Đơn Vị Thanh Tra, đều giỏi giang hơn cậu và có nhiều hiểu biết về các sân chơi hơn. Vậy nên có lẽ bọn họ sẽ sớm nắm bắt được ý nghĩa của sân chơi dựa trên các đầu mối thôi, và sau đó mọi người đều sẽ có thể an toàn thoát ra khỏi đây.
Đút tay vào trong túi áo khoác, cậu bước tới hành lang của Đơn Vị Đặc Biệt. Hiện tại không có ai ở hành lang, chỉ có mình Thập Tư đang yên lặng đứng đó, có lẽ vì vậy mà tiếng tích tắc của đồng hồ trở nên rất rõ ràng.
0:56, đã gần một tiếng trôi qua rồi sao?
Thập Tư dựa người vào tường và nhìn chiếc đồng hồ. Nó cứ tích tắc kêu, kim đồng hồ quay tròn rồi lại quay tròn, cho đến khi dừng lại ở số 12 và,
cạch.
“Số 1 đang biến mất!”
Âm thanh đột ngột vang lên khiến cho Thập Tư giật mình, cậu lui khỏi bức tường, thế rồi nhìn xung quanh thận trọng quan sát, sau đó cậu di chuyển tầm mắt đến chiếc đồng hồ đang treo trên tường.
“Số 1 đã biến mất!”
Chiếc đồng hồ như có trí khôn kêu lên lần nữa.
Thập Tư cẩn thận bước qua và quan sát cái đồng hồ, thế nhưng nó đã không còn kêu thêm tiếng nào. Cậu hoang mang đứng đó, nhưng đúng lúc ấy, có ai đó vỗ lên vai cậu từ phía sau. Thập Tư quay đầu và vô thức tung ra nắm đấm, thế nhưng lại bị tay của người kia bắt được.
“Đừng căng thẳng, tôi không phải là kẻ địch.” Hạ Lạc Vũ mỉm cười và nhìn cậu, “Sao cậu lại ở đây một mình vậy?”
Thập Tư nhìn Hạ Lạc Vũ, sau đó cậu hạ tay xuống, “Vừa nãy anh có nghe thấy không?”
“Nghe thấy gì cơ?” Hạ Lạc Vũ có chút thắc mắc.
“Vừa nãy cái đồng hồ đã nói rằng số 1 đã biến mất.”
“…Không có.” Hạ Lạc Vũ lắc đầu, “Tôi đi từ cuối hành lang tới, không nghe thấy gì kì lạ cả, và số 1, người số 1 vẫn còn đang sống tốt, vậy nên cậu đừng lo, không có vấn đề gì đâu.”
Thập Tư nhìn Hạ Lạc Vũ, và một lúc sau cậu gật đầu, “Ừm, cảm ơn anh.”
“Thật là, đừng có lịch sự quá thế, đây cũng có phải là lần đầu ta gặp mặt đâu.” Hạ Lạc Vũ mỉm cười, “Thôi, sắp đến giờ rồi, quay lại văn phòng và chờ mọi người quay lại thôi, có lẽ Đội Trưởng và những người khác có thể tìm ra được manh mối nào đó, tôi vừa đi xung quanh nhưng chẳng thấy gì cả.”
Thập Tư đáp lời, “Tôi cũng vậy.”
Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7
5 phút trôi qua, từng người một quay trở lại, Thập Tư bí mật đếm số lượng người trong đầu, và khi đếm đến 11, người cuối cùng bước vào và đóng cửa.
“Được rồi, đã có mặt đầy đủ.” Dương Nhất nói, “Thế nào? Mọi người có tìm được gì không?”
Thập Tư nhìn bọn họ, sau một lát cậu đứng lên. 11 người. Đúng vậy, hiện ở đây chỉ có 11 người mà thôi, Phong Kiến Thành đâu mất rồi?
“Chờ một chút, không phải là đang thiếu một người sao?”
“Đang thiếu một người ư?” Hạ Lạc Vũ nhìn Thập Tư bằng ánh mắt có chút kì lạ, “Làm sao mà lại thiếu một người được? Lần này, mười một người chúng ta đã bị mắc kẹt bên trong sân chơi. Tôi không muốn mắc phải sai sót gì nên đã đếm thêm lần nữa, chính xác là mười một người. Thập Tư, cậu bị sao thế? Không lẽ có gì đó đã ảnh hưởng đến thần trí của cậu sao?”
“Vậy còn số 1, anh Phong thì sao?”
“Anh Phong… Đó là ai vậy?” Đám người nhìn nhau, và cuối cùng giọng nói đậm nét ngờ vực của Ninh Dương Tắc vang lên, “Không phải số 1 là Tâm Bình sao?”
Tâm Bình, thành viên của Đơn Vị Đặc Biệt mà trước đó là số 2, vén tay áo lên và giơ tay mình về phía Thập Tư, trên cánh tay của người này có số 1 rất dễ thấy.
Cúi đầu vén tay áo lên, Thập Tư vô cảm nhìn con số trên cánh tay mình đã thay đổi từ 7 thành 6. Cậu không nói gì nữa, cũng không rút lại lời ban nãy. Đám người nhìn Thập Tư yên lặng trong vài giây, trước khi tiếp tục bàn luận.
Mọi người đều đang dồn sự tập trung vào tình hình hiện tại, đưa ra các suy đoán và thể hiện trình độ hiểu biết của bản thân, thế nhưng không có ai nhớ ra rằng có một người cũng đã từng hiện diện ở đây.
Cảm giác này khó mà diễn tả được bằng lời, Thập Tư ngồi tại chỗ lắng nghe bọn họ kết thúc cuộc thảo luận, nhưng cuối cùng vẫn không có một chút tiến triển nào. Bọn họ thì thầm với nhau thắc mắc tại sao lại vẫn chưa có gì xảy ra, hoàn toàn không nhận thức được rằng đã có một người hoàn toàn biến mất khỏi sân chơi, thậm chí biến mất khỏi kí ức của họ.
Số 1 biến mất, hóa ra là biến mất kiểu này.
“Mọi người thực sự không nhớ anh Phong sao?” Thập Tư lần nữa lên tiếng.
Nhóm người đang suy nghĩ về biện pháp giải quyết sân chơi đồng loạt nhìn Thập Tư, thế rồi lại nhìn nhau, cuối cùng khẽ cau mày. Hợp Tâm đứng dậy, anh cầm thiết bị lên và quét cả người Thập Tư, sau đó lắc đầu tiếc nuối.
“Không có dấu hiệu bị đoạt xác.”
“Vậy thì tại sao cậu ta lại cứ nói vớ vẩn vậy?” Dương Nhất rõ ràng không bị thuyết phục, “Phong là ai? Chẳng có Phong nào ở đây cả, đúng chứ? Không lẽ là một linh hồn? Một linh hồn đã ẩn nấp giữa chúng ta ngay từ đầu? Đội Trưởng Hợp, điều này có khả năng không?”
Hợp Tâm gật đầu, “Có tồn tại loại sân chơi mà ở đó có các linh hồn lẩn trốn giữa những Người Sống Sót rồi ngụy trang thành một trong số họ. Thập Tư, cậu nhìn thấy anh Phong này ở đâu?”
“Thế nhưng không có ai trong chúng ta từng nhìn thấy anh Phong này, không lẽ cậu ta lại là người duy nhất từng nhìn thấy?” Tôn Chi có chút nghi ngờ nhìn Thập Tư, “Tôi vẫn cho rằng cậu ta đã bị thứ gì đó đoạt xác.”
Thập Tư đứng lên, bước thẳng ra ngoài văn phòng Đơn Vị Đặc Biệt và đi đến chỗ cái đồng hồ ở hành lang đang chậm rãi chuyển động. Tick. Tick. Thời gian đang trôi đi, những người bên trong văn phòng đứng trước cửa nhìn cậu, và sau đó họ nhìn chiếc đồng hồ mà Thập Tư đang nhìn, hoàn toàn không hiểu nổi hành động của cậu.
“Cậu ta như vậy là có ý gì?” Dương Nhất hỏi Hạ Lạc Vũ đằng sau mình, “Sao cậu ta cứ nhìn cái đồng hồ mãi thế?”
“Tôi không biết.” Hạ Lạc Vũ lắc đầu, “Thế nhưng cậu ấy hình như đã từng hỏi tôi liệu trước đó cái đồng hồ này có ở đây không. Sao lại đi hỏi mấy thứ như thế chứ? Cái đồng hồ này đã được treo ở đây từ khi chúng ta chuyển vào rồi. Phải không, Đội Trưởng?”
Ninh Dương Tắc suy nghĩ trong giây lát, “Nó đã được treo ở đây khi chúng ta chuyển vào ư? Sao tôi lại nhớ là nó đã được treo sau đó nhỉ.”
“Hả? Gì vậy? Thế là tôi nhớ nhầm à.” Hạ Lạc Vũ nhìn các thành viên đơn vị phía sau mình, “Mấy người có nhớ cái đồng hồ này được treo lên khi nào không?”
Các thành viên của Đơn Vị Đặc Biệt bối rối, bọn họ chỉ loáng thoáng nhớ rằng chiếc đồng hồ dường như là đã ở đây suốt thời gian qua, thế nhưng bọn họ lại không có chút ấn tượng nào về thời điểm nó được đặt ở đây. Dù cố nghĩ ngợi thế nào, kí ức của họ vẫn rất mơ hồ, điều duy nhất mà bọn họ có thể chắc chắn đó chính là: chiếc đồng hồ đã ở đây từ lâu rồi.
“Không đúng.” Hợp Tâm nhìn bọn họ, “Không một ai trong số các người nhớ ra chiếc đồng hồ này được treo lên lúc nào ư? Các cậu là thành viên của Đơn Vị Đặc Biệt, hầu hết đều là Người Sống Sót cả đấy, và các cậu lại có thể quên đi mất ngày mà chiếc đồng hồ xuất hiện à?”
Nhận ra có gì đó không đúng, Hạ Lạc Vũ vội vã chạy về văn phòng của mình để tìm và xem lại những bức hình căn cứ được chụp trước đó mà anh đã gửi một bản cho cấp trên, chăm chú rà soát những bức ảnh. Hạ Lạc Vũ cuối cùng tìm thấy một bức hình chụp về phía nơi có chiếc đồng hồ, thế nhưng trong tấm ảnh, bức tường trống trơn và hoàn toàn không có lấy cái đồng hồ nào.
“…Không, không có.” Khuôn mặt của Hạ Lạc Vũ tái nhợt đi, “Không có cái đồng hồ nào cả.”
Anh vội vã bước ra ngoài cùng với bức hình, nhìn thấy đôi mắt dò hỏi của Hợp Tâm và Ninh Dương Tắc, Hạ Lạc Vũ cau mày và gật đầu, thế rồi đưa bức hình cho bọn họ.
Nhìn những bức tường trống trơn trong ảnh, Hợp Tâm lật cuốn sổ của mình ra để ghi chép tình huống hiện tại vào, “Sân chơi này có thể tác động tới kí ức của chúng ta và khiến cho ta bỏ lỡ những tình tiết then chốt, thế nhưng Thập Tư lại để ý đến những tình tiết ấy, đúng rồi, cậu ấy không bị sân chơi ảnh hưởng, vậy nên cậu ấy đã có thể nhận thấy chiếc đồng hồ có gì đó không đúng.”
Dương Nhất nhớ ra điều gì đó, “…Vậy thì những gì mà cậu ấy đã nói về người tên Phong…”
“Người đó có lẽ đã thực sự tồn tại.” Hợp Tâm cau mày, “Thế nhưng anh ta đã bị xóa khỏi kí ức của chúng ta.”
Dương Nhất gãi đầu, đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Thực tế không chỉ có anh, mà những người xung quanh cũng đang cảm thấy bất an về tình huống hiện tại, cảm giác lo lắng nhưng không thể làm gì này khiến cho bọn họ thấy rất khó chịu. Có thể khiến người này biến mất, người kia biến mất rồi làm cho mọi người quên đi mất họ, cái chuyện quái quỷ này!
Thật kinh khủng!
“Anh Phong là tên quái nào?” Giọng của Dương Nhất vô cùng run rẩy, anh ta giờ đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại sau khi nhận thức được rằng có người đã thực sự biến mất, “Liệu anh ta có phải… là một thành viên cốt cán trong nhóm của tôi?”
Không ai ngoại trừ Thập Tư biết được sự thật, thế nhưng Dương Nhất lại không dám hỏi cậu.
Biến mất và rồi bị lãng quên, thậm chí cho đến giờ anh còn không thể nhớ nổi tên của người kia, sự trống rỗng trong tâm trí Dương Nhất gần như nuốt chửng anh ta.
“Hãy đi đến bên cạnh Thập Tư và tạm thời đừng có tách ra.” Ninh Dương Tắc đề xuất, “Bằng cách đó, chúng ta có thể ngay lập tức để ý nếu có ai đấy biến mất, và kể cả chúng ta có quên đi, thì vẫn còn có Thập Tư nhìn thấy sự biến mất đó. Đây hiện giờ là cách an toàn nhất rồi.”
Không ai lên tiếng trả lời, thế nhưng mọi người đều đồng lòng bước về phía Thập Tư. Thập Tư đang cúi đầu dựa người vào tường. Cậu trông bình tĩnh và không nói một từ nào dù cho mọi người có đang tụ tập xung quanh, cứ im lặng hành động mà không nói gì.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Sau một lát, tích, tắc, kim đồng hồ điểm số 12, đi cùng là những từ y hệt với trước đó.
“Số 1 đang biến mất!”
Thập Tư nhìn Tâm Bình, số 1 hiện tại. Tâm Bình dường như không nghe thấy tiếng đồng hồ, thế nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay anh run lên, thế rồi anh ta nhanh chóng biến thành không khí, thậm chí còn không có thời gian để phản ứng lại. Giống như bị ai đó kéo ra khỏi không gian và ném vào lỗ đen vậy.
“Số 1 đã biến mất!”
Câu thứ hai vang lên.
Thập Tư vén tay áo và quan sát con số trên cánh tay cậu thay đổi từ 6 thành 5.
“Hình như không có gì xảy ra cả.” Hạ Lạc Vũ nói, “Tiểu Kiều, cậu là số 1, đúng chứ? Cậu có cảm thấy gì không?”
“Không.” Chàng trai trẻ được gọi là Tiểu Kiều lắc đầu.
Tiểu Kiều…
…Kiều Tinh Dã, người số 3 ban đầu.