Chương 179: End
Tuy tài năng vẽ của anh không tốt lắm nhưng trên mỗi đường nét hay nét mực anh đều rất tỉ mỹ.
Mùa đông dần qua đi, mùa xuân đến, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui tươi rộn ràng.
Vào đêm dao thừa thì ba mẹ, chị dâu và cháu của cô là Diệp Mẫn, ngoài ra còn có Mạn Mạn, Đặng Duy Khánh, Châu Khải Hiên, Lệ Thảo Chi, Hàn Mặc, Diệp Tử Kiệt cùng nhau tụ hợp lại nấu nướng.
Trong lúc mọi người đang bận rộn thì cô nhìn thấy Hàn Chiêu Dạ đang ở một góc sân chơi cùng với Diệp Mẫn. Nhìn anh chơi với cô bé vui vẻ như thì đột nhiên cô lại thấy buồn.
Nếu như cô không bị bệnh thì chắc hai người cùng có thể sinh ra một đứa con bụ bẫm đáng yêu.
“Em đang nhìn gì thế”
“Chị dâu”
”Diệp Mẫn từ nhỏ đã không cảm nhận được tình thương của ba nên khi được chơi cùng với em rể thì con bé rất vui”
“Đúng vậy, nhìn hai người họ chơi như vậy thì em cũng cảm thấy hạnh phúc”
“Nếu em không chê thì hai người có thể Diệp Mẫn nhận hai người làm cha mẹ”
“Chuyện này”
“Dù sao em cũng là dì ruột của con bé mà”
“Vậy, em cảm ơn chị”
Vào cuối mùa xuân năm ấy có một người con gái đã mãi mãi nhắm mắt, một thời gian sau chồng của cô ấy cũng không còn trên thế gian.
Ở một nơi nào đó hai người đã cùng nhau nắm tay và mỉm cười hạnh phúc.
Năm năm sau.
Hôm nay Diệp Nghiên Vũ cùng ba mẹ, vợ và con của mình đến thăm Diệp Viên Hy và cả Hàn Chiêu Dạ.
Ngôi mộ của hai người nằm gần sát bên nhau, cả cuộc đời hai người họ đã bỏ lỡ nhau nhiều lần nên đến khi mất hai người họ được nằm cạnh nhau, mãi mãi không chia lìa.
Đến khi quét dọn xong không gian xung quanh xong thì Diệp Nghiên Vũ nhẹ nhàng đặt bó hoa và kèm theo một ít trái cây lên mộ của hai người rồi đốt hương. Đến khi mọi người cắm xong hương thì Diệp Mẫn khoang tay lại rồi cuối đầu xuống tạm biệt anh và cô.
“Thưa ba hai, mẹ hai con đi”
Ngày cô ra đi ai thì ai cũng rất buồn, tuy Diệp Diệp Tử Kiệt và cô không có mối quan hệ ruột thịt nhưng từ lâu hai người đã xem nhau như là một người thân trong gia đình.
Hôm nhận được tin cô mất cậu đã nhốt mình trong phòng và khóc rất nhiều. Kể từ ngày ở nhà hàng Ninh Quế Ngọc thì cậu dường như không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Kể cả khi ngày đêm phải huấn luyện ở tổ chức, hay những khi cùng Chước Tư ra ngoài lăn lộn ở hắc đạo. Khoảng thời gian đó cuộc đời cậu như là một mảnh đen tối mù mịt nhưng cậu vẫn không khóc mà vẫn kiên trì vượt qua.
Vậy mà bây giờ vì cô mà cậu lại khóc, nếu ai hỏi cảm giác bất lực đến với cậu khi nào thì cậu sẽ trả lời rằng:
“Lần đầu là nhìn gia đình chết trước mặt mình còn lần hai là biết bà chị của mình sẽ mất nhưng cậu chỉ có thế đứng nhìn mà không làm gì được”
………………………
Vào ngày cưới cô tặng anh một đóa hoa hồng đỏ rồi nói:
“Anh biết không, trước kia em thường ra bờ biển và gửi vào nó một đóa hồng xanh. Màu xanh tượng trưng có hy vọng, nó cũng giống như niềm hy vọng của em là anh vẫn còn sống và ở một nơi nào đó trên thế gian này.
Hôm nay là ngày cưới của cũng chúng ta và em tặng cho anh một đóa hoa hồng đỏ, nó giống như là con tim em đã sống lại, sống lại vì sự xuất hiện của hiện của anh đấy”
“Đóa hoa hồng này sẽ tàn phai theo tháng năm nhưng sự chờ đợi của em điều được trái tim anh khắc vào, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để em phải chờ đợi hay hy vọng nữa.
Những ngày tháng tiếp theo anh cũng sẽ không để em phải lo nghĩ. Chúng sẽ cùng nhau vun đắp và dành phần tốt đẹp nhất vào đoạn thời gian cuối cùng này có được không”
“Được”