Chương 177: ...
Diệp Tử Kiệt và Đặng Duy Khánh cùng những người khách thì lo chuyện kinh doanh trong nước nên Mạn Mạn là người phụ trách đưa cô đi và cùng cô bên nước ngoài.
Khi mới vừa đặc chân lên vùng đất mới thì Diệp Viên Hy đã cảm nhận được cái lạnh buốt của thời tiết.
Mạn Mạn:”Cậu đúng là hên thật, vừa đặt chân đến đây thì đã là mùa đông”
“Chẳng phải qua một tháng nữa sẽ là mùa xuân sao?”
Vừa nói đôi mắt cô vừa nhìn xa xăm, ở nơi đấy khắp nơi điều phủ một màu trắng của tuyết, nó giống như là một vùng đất trắng cùng với những lâu đài tuyết vậy.
Ở ngoài đường có rất nhiều người duy chuyển, bọn họ ai ai cũng mặc những chiếc áo thật dày, đeo khăn choàng cổ để bảo vệ mình khỏi cái lạnh.
Nhìn họ cứ như những người vệ sĩ đang canh giữ lâu đài tuyết vậy.
“Cậu đang nhìn gì đấy”
“Mình chỉ đang ngắm nhìn khung cảnh nơi đây thôi”
Quả thật mấy năm qua cô suốt ngày chỉ chìm vào công việc, bài bạc và hy vọng một ngày nào đó anh trai sẽ tĩnh dậy, Hàn CHiêu Dạ sẽ quay trở về mà cô đã quên mất cách tận hưởng và ngắm nhìn cuộc sống xung quanh mình.
Điều hạnh phúc nhất đối với cô bây giờ là trước khi bản thân mình chết có thể nghe được tin anh trai tĩnh dậy, nếu như vậy thì cô sẽ không cần lo cho ba mẹ và không phụ sự chờ đợi của chị dâu và Diệp Mẫn hai năm qua.
Chỉ mới ngắm được khung cảnh ở đây một lúc thì cô đã bị Mạn Mạn kéo đến bệnh viện. Mặc dù nơi đây có những bác sĩ tài giỏi và các thiết bị công nghệ tiên tiến nhưng qua kiểm tra thì kết quả vẫn vậy.
Nếu như chỉ sử dụng thuốc và theo cách điều trị thồn thường thì cô chỉ còn sống thêm được vài tháng nữa còn nếu như phẩu thuật thì sẽ sống được một hoặc hai năm.
Nhưng sau phẩu thuật sẽ để lại cách di chứng như đầu óc không tĩnh táo, không thể chạy nhảy, giảm thị lực,….
“Mạn Mạn, mình không muốn phẩu thuật”
“Tại sao chứ”
“Không phẩu thuật thì mình sẽ chết sớm một chút, như vậy thời gian chịu đau đớn và giày vò sẽ ít đi một chút”
“Chắc chắn mình sẽ tìm cách cứu được cậu mà, bệnh viện này không trị được thì mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện khác, tìm một bác sĩ khác”
“Vô vụn thôi, bệnh của mình, mình biết rất rõ”
”Cậu còn rất trẻ, cuộc đời còn rất dài mà sao lại buông xuôi như vậy chứ”
”Ông trời chỉ cho mình sống đến chừng ấy thời gian thôi, mình có muốn sống thêm cũng chẳng được, càng cưỡng cầu chỉ càng thêm đau khổ mà thôi”
Với ý chí quyết tâm và sự cứng đầu của Diệp Viên Hy thì cuối cùng Mạn Mạn đành từ bỏ mà nghe theo lời cô.
Kiểm tra và lấy thuốc xong thì cô nàng đưa cô đến nơi mình ở, nơi đây chỉ là một căn nhà nhỏ nhưng lại rất đầy đủ và ấm cúng.
Khoảng thời gian sao ngày ngày Mạn Mạn điều giành thời gian ra đi chơi với cô, cùng cô đi ngắm tuyết, ăn uống và mua sắm.
“Ở đây mùa đông lạnh như vầy thì không biết mùa xuân sẽ như thế nào”
Vừa nói Diệp Viên Hy vừa đưa tay ra hứng những bông tuyết nhỏ rồi nhìn nó dần tan trên tay mình:
“Mùa xuân chắc là sẽ rất đẹp, có rất nhiều hoa nở và cả tiếng chim hót nữa”
Hai người đến đây cũng được một tuần, lúc này trời đã dần tối. Lúc này Mạn Mạn đang ở trong bếp nấu ăn còn cô thì đứng kế bên lảm nhảm:
“Bạn gái của mình, cậu cho mình nấu ăn tiếp đi mà”
“Cậu ra sofa nằm xem phim đi, trong đây không có việc của cậu”
“Để bạn gái ở trong đây bận rộn nấu ăn còn mình thì đi xem phim, vậy mà xem được sao”
“Mấy người kia mà biết mình để cậu vào bếp là mình trở thành tội đồ đấy”
“Mình không nói, cậu không nói thì có ai biết chứ”
“Được rồi, được rồi, mình thật là bó tay với cậu”
“Hì hì”
Hai người nấu ăn xong rồi thì dọn lên nhà trên để vừa xem phim vừa ăn:
“Mạn Mạn yêu giấu muốn xem phim gì”
“Phim trinh thám đi”
“Cái đó khá kịch tính đấy, vậy tụi mình xem phim kinh dị đi”
“???”