Chương 170: Vô vọng
Ai kéo cô nàng cũng không chịu đi, không chịu dịch chuyển mà ngược lại cô nàng còn có khuynh hướng muốn chết chung với người mình yêu.
Cuối cùng cả đám phải xúm lại cưỡng ép đưa cô nàng xuống đất rồi kéo lại không để cho cô nàng chạy ngược lên trên.
“Viên Hy, Tỉnh Lâm, hai người thả tôi ra có được không, tôi phải đi gặp anh ấy, anh ấy đang ở trên kia, anh ấy vì tôi nên mới bị thương bị ngất đi, chúng ta không thể nào bỏ rơi anh ấy ở đó được”
Đến khi mọi người xuống đất hết và định chạy đi nhưng Mạn Mạn lại khán cự, muốn trở vào đó, trong tình huống cấp bách thì Duy Khánh đã ôm cô xóc lên vai rồi chạy đi.
Trên đường rời khỏi đó Mạn Mạn đã không ngừng khóc lóc, đánh vào lưng Duy Khánh nhưng anh vẫn cố chịu đừng mà giữ chặc cô rồi chạy đi.
Từ khi trèo xuống đất cho đến rời đi thì Huân Phòng luôn ở bên cô, chạy phía sau cô.
Thấy Diệp Viên Hy có vẻ mệt mỏi thì anh đã chạy lên trên bằng cô rồi nói:
“Nếu cô mệt thì cứ dừng lại, tôi sẽ cõng cô”
“Không sao đâu, tôi tự chạy được mà”
“Vậy hãy nắm tay tôi đi, lỡ như mà cô bị lạc mất trong bóng đêm thì nguy hiểm lắm”
Thế là hai người cùng nắm tay nhau rồi chạy. Cả đám chưa chạy được bao xa thì phía sau vang một tiếng động lớn rồi bừng sáng lên.
Mọi người đến nơi an toàn thì quay người lại nhìn đám cháy, từ phía xa, những chiếc ô tô đen chạy đến rồi dừng lại, hai mươi mấy người ai ai cũng mặc áo đen, trên tay cầm súng chạy xuống xe.
Họ nhìn thấy đám cháy dữ dội phía trước, nhìn thấy cả đám Diệp Viên Hy, nhìn thấy Mạn Mạn cả người đầy máu ở trên mặt đất nhìn về phía ngọn bằng một đôi mắt trong vô vọng.
Đến cuối cùng những người mặc áo đen đó điều buông súng xuống rồi đứng nghiêm, cả người hướng về đám cháy, đầu cuối nhẹ xuống.
Sáng hôm sau.
Mai mắn là không ai bị thương, còn Mạn Mạn thì chỉ bị xây xác nhẹ ngoài da nhưng tâm lý thì lại không ổn định.
Nghe mọi người kể lại thì người đàn ông mặc áo trắng kia chính là con trai cả của nhà họ Lâm, từ lâu anh ta đã yêu thầm Mạn Mạn.
Khi biết cô nàng và Chước Tư quen nhau và hẹn hò thì anh ta nhiều lần bày mưu hãm hại nhưng điều thất bại, cuối cùng vì tình yêu điên cuồng của bản thân mà đã bắt cóc và muốn làm nhục cô nàng trước mặt của người cô nàng yêu.
Chước Tư vì muốn bảo vệ Mạn Mạn nên không mai đã trúng đạn và không qua khỏi.
Diệp Viên Hy đứng trước cửa phòng bệnh nhìn cô nàng đang ngồi trên giường bệnh với một gương mặt vô hồn mà không khỏi xót xa.
Tâm trạng của cô nàng bây giờ cô hiểu rất rõ, cái cảm giác mất đi người mình yêu nó đau như thế nào. Đứng bên ngoài được một lúc thì cô đi vào rồi ngồi lên giường cùng với cô nàng.
Mạn Mạn vừa nhìn thấy cô thì đuôi mắt dần đỏ lên, giờ phút này cô không biết làm gì hơn ngoài ôm cô nàng vào lòng. Vào lúc như thế này con người ta sẽ cần hành động hơn là những lời động viên, an ủi.
Chẳng biết hai người ôm nhau qua bao lâu, chỉ biết là khi Diệp Tử Kiệt đi vào thì hai người mới tách nhau ra.
“Cậu nằm xuống đây nghỉ ngơi đi, mình đi ra ngoài một chút rồi quay lại”
Nhìn thấy cô nàng không có phản ứng gì thì cô chỉ thở dài một tiếng rồi kéo Diệp Tử Kiệt đến sân thượng của bệnh viện:
“Mọi chuyện hiện tại như thế nào rồi”
“Thi thể của anh Chước Tư và anh trai của chị Mạn Mạn tên Lâm Thiên Minh gần như đều bị cháy hết. Hiện tại mọi người chỉ đành dùng những thứ còn sót lại ở hiện trường và đồ dùng hằng ngày để làm tang lễ cho anh ấy”
“Còn Lâm gia thì như thế nào”
“Lâm gia chỉ có một đứa con trai ruột là Lâm Thiên Minh nên khi nghe tin anh ta mất thì ông Lâm tái phát bệnh mà nhập viện còn tình trạng của bà Lâm thì cũng không khá khẩm hơn là bao.
Nội bộ của Lâm gia cũng vì chuyện này mà lâm vào cảnh chó gà không yên, em trai của Lâm lão gia vừa hay tin Lâm gia gặp nạn thì ngay lập tức muốn đạp đổ ông Lâm để trèo lên vị trí chủ tịch Lâm thị”
“Tình trạng sức khỏe của ông bà như thế nào rồi”
“Khi sáng ông ấy vừa tỉnh lại thì ngây lập tức đến hiện trường nơi con trai mình mất”
“Hai người họ có nói gì đến Mạn Mạn không”
Diệp Tử Kiệt nghe cô hỏi thì lắc đầu.
“Hiện giờ em cố gắng âm thầm mua lại rồi giữ vững Lâm thị cho đến khi Lâm lão gia qua khỏi nổi đau này. Mặc dù Lâm Thiên Minh là người đã khiến mọi chuyện như thế này nhưng hiện giờ cậu ta đã không còn.
Lâm lão gia và cả Lâm phu nhân không có tội trong chuyện này mà lại phải chịu nổi đau mất con, hơn nữa hai người ấy cũng đã từng cưu mang, nuôi dưỡng Mạn Mạn nên chúng ta không thể tuyệt tình mà đứng nhìn Lâm gia chịu khổ được”
“Em hiểu rồi”
“Ngày mai sẽ tổ chức tang lễ của anh Chước Tư”
“Chuyện này chị sẽ tìm cách nói lại với Mạn Mạn. Chước Tư mất nên chắc trong tổ chức sẽ có nhiều chuyện cần phải giải quyết nên em tạm thời qua đó giúp đám người Tỉnh Lâm một thời gian.
Với tình trạng của Mạn Mạn như thế này chắc là không làm việc được nên chị sẽ đứng ra thay cô ấy giải quyết công việc ở Mạn Hy Dạ”