Chương 169: Tiếng khóc thê lương
Bầu không gian đang chìm vào im lặng thì đột nhiên điện thoại của Diệp Viên Hy reo, vừa nhìn thấy người gọi điện là Diệp Tử Kiệt thì cô liền bắt máy.
Vừa kết nói thì đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói gấp gáp của cậu:
“Chị Mạn Mạn mất tích rồi”
“Có chuyện gì vậy”
“Chị ấy bị anh trai nuôi của mình bắt cóc”
“Tình hình hiện giờ như thế nào”
“Anh Chước Tư vừa mới định vị được nơi mà chị Mạn Mạn đang bị nhốt nên anh ấy đã đi cứu chị ấy trước”
“Em có định vị không”
“Em gửi qua cho chị liền”
Vừa kết thúc cuộc gọi thì cô đã nhận được định vị mà Diệp Tử Kiệt gửi qua, lúc này cô không nói lời nào mà lập tức chạy ra phía trước nhưng lại chợt nhận ra khi tài xế vừa đưa cô đến đây thì cô đã kêu cậu ta muốn đi đâu thì đi, khi nào gần về thì cô sẽ liên hệ với cậu ấy nên giờ không có xe để đi.
Chạy ngược lại vào trong bếp để gặp Huân Phong và Minh Kỳ rồi cô lên tiếng:
“Hai anh có xe không, cho tôi mượn”
Minh Kỳ:”Có chuyện gì mà trong cô gấp gáp thế”
“Bạn của tôi gặp chuyện nên bây giờ tôi phải đi tìm cô ấy”
”Ở đây chúng tôi chỉ có mô tô thôi”
“Tôi biết lái mô tô, anh cho tôi mượn có được không?”
Ngay khi Minh Kỳ vừa định lên tiếng thì Huân Phong đã mở miệng nói trước:
“Tôi có xe, để tôi chở cô đi”
“Được”
Nói xong thì hai người cùng nhau chạy ra ngoài, vừa đi anh vừa đưa cái mũ bảo hiểm mà lúc nãy tiện tay lấy cho cô.
Diệp Viên Hy vừa đưa điện thoại ra thì anh đã xác định được nơi cần đến rồi hai người lên xe rời đi.
“Khi đến nơi anh có thể không tháo mũ bảo hiểm ra và đừng nói chuyện được không”
“Vì sao”
“Chuyện này nói sao có được không?”
“Được”
Nơi hai người đến là một nhà máy bị bỏ hoang cách khá xa trung tâm thành phố, vừa đến nới thì hai người đã nhìn thấy phía trước có hai ba chiếc xe hơi đậu phía trước.
Chỉ nhẹ lướt đôi mắt sang những chiếc xe này thì Diệp Viên Hy đã hiểu mọi người đã đến đây trước nên chắc tình hình cũng đã ổn định.
Nghĩ vậy nên cô thẳng tiến đi vào mà không cần phải rình rập hay lén lúc như ăn trộm. Bước vào trong là một khung cảnh âm và mù mịch khiến cho con người ta cảm thấy sợ hãi nhưng mai mắn là có anh đội bảo hiểm đi theo phía sau nên cô không sợ lắm.
Đi gần đến lầu một thì cô nghe một tiếng hét thảm thiết, kèm theo đó là tiếng khóc thê lương như xé lòng của người con gái. Đi càng gần đến hành lan của lầu một thì tiếng khóc ấy càng lớn, đứng ở từ xa cô không khó có thể thấy được Diệp Tử Kiệt, Duy Khánh và cả Tỉnh Lâm đang đứng trong bóng tối mờ mờ ảo ảo.
Ánh trăng ban đêm hắc vào họ tạo nên một cái bóng dài in trên mặt nền, nhìn xuống phía dưới thì có một người đàn ông mặt áo trắng đang nằm dưới đất, phần đầu thì có máu.
Còn tiếng khóc thê lương ấy là của Mạn Mạn, cô ấy đang ôm Chước Tư nằm trên mặt đất cách người đàn ông mặt áo trắng ấy một khoảng không xa.
Trong đêm tối tĩnh mịch chỉ có ánh sáng của ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, hình ảnh một người phụ nữ đầu tóc tả tơi ôm một người đàn ông đang nằm trên mặt đất, máu chảy khắp người rồi khóc một cách đầy thê lương và đau đớn.
Giờ phút này ngoại trừ tiếng khóc ra thì xung quanh im lặng một cách lạ thường, đang trong không gian tĩnh lặng thì Diệp Viên Hy cảm nhận có ai đó khiều mình nên cô quay người lại.
Lúc này cô nhìn thấy một người đàn ông đang đội một cái nón bảo hiểm lớn ở sau lưng mình, khi cô định la lên thì mới nhớ ra người đó là Huân Phong.
Nhìn thẳng theo hướng tay anh chỉ cô thấy phía trên trần nhà, ở một chổ khá khuất có một chấm đỏ. Từ vị trí của những người khác thì không thấy được nhưng ở nơi mà cô và anh đang đứng nó hơi xéo nên mới cớ thể nhìn thấy.
Vội rút điện thoại trong túi lên rồi bật đèn rọi lên đó thì Diệp Viên Hy mới thấy chính xác đó là bom.
“Mọi người mau chạy đi, ở đây có gắn bom”
Duy Khánh: “Thời gian còn bao nhiêu?”
“Chưa đầy hai phút”
Tỉnh Lâm:” Hiện giờ chúng ta chỉ còn cách nhảy từ đây xuống rồi chạy thật nhanh khỏi chổ này, nếu tên đó có đặt bom ở đây thì chắc chắn không chỉ có một quả này mà khắp nơi đây đều có bom”
Nghe Tỉnh Lâm nói xong thì mọi người đều chạy đến lan can, từ tầng 1 xuống dưới đất chỉ có 3-4 mét, đối với người bình thường thì nhảy từ độ cao này xuống là một chuyện khó như những người ở đây ai cũng đã từng được huấn luyện nên chuyện này đối với họ không phải là một vấn đề lớn.