Chương 167: ...
Đến khi bước vào trung tâm căn nhà thì Châu Khải Hiên xuất hiện và bắt đầu màn cầu hôn của mình. Mới lúc đầu cô tưởng rằng nam chính của buổi tiệc ngày hôm nay sẽ nói rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ nói đúng ba từ là:
“Anh yêu em”
Nữ chính của buổi tiệc thì nói được bốn từ là:
“Em cũng yêu anh”
Rồi hai người họ trao nhẫn và hôn nhau, vào giây phúc này trên trần nhà đột nhiên lại xuất hiện những cánh hoa hồng rơi rồi sao đó không biết từ đâu ra có những tia nước đủ màu sắc phun xuống.
Hai nhân vật chính và những người xung quanh đều bị nước làm cho ướt, mọi người ai cũng bị dính màu trong như mấy con tắc kè hoa vậy.
Sao khi chút mừng rồi nghịch nước, ca hát thì mọi người cùng nhau ăn uống. Cái bánh kem vừa mới được cắt chia ra thì bị mọi người quẹt kem rồi bôi lên mặt nhau.
Có thể bình thường họ lạnh lùng, nghiêm túc nhưng khi bỏ những bộ mặt đó ra thì họ vẫn chỉ là một con người bình thường, họ cũng có nhu cầu hạnh phúc và vui chơi những những người khác.
Khi bữa tiệc kết thúc thì ai về nhà nấy, trên đường về Diệp Viên Hy lựa hai tấm ảnh, một là ảnh Châu Khải Hiên và Lệ Thảo Chi đang trao nhẫn và còn một tấm là mọi người đang cùng nhau tắm dưới dòng nước màu sắc.
Ai cũng bị những màu sắc nhấn chìm dung nhan thật sự, nếu không phải người thân cận và quen biết thì sẽ không nhận ra được gương mặt của họ.
Lựa chọn xong xuôi rồi thì cô đăng ảnh lên vòng bạn bè với tựa đề:
“Hai người một đôi, chúc những người bạn của tôi sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc của đời mình”
Lướt xuống phần bình luận thì anh thấy có một tài khoản tên Diệp Tử Kiệt bình luận:
“Bà chị cũng nhanh đi tìm hạnh phúc cho mình đi, nếu còn chần chờ nữa là sẽ già đấy”
Phía dưới bình luận đó lại có một bình luận của một người tên Mạn Mạn:
“Mình không ngại làm bà mai để bắt cầu hạnh phúc cho Hy Hy đâu”
Anh đọc tiếp thì thấy cô trả lời lại người tên Mạn Mạn:
“Mình đây chỉ muốn quen nhau dựa trên nền tảng tình cảm, còn mấy chàng trai đó cậu để dành cho mình đi”
Huân Phong đang xem điện thoại thì thấy cô có hoạt động đăng bài nên anh nhấn vào xem, nhìn tấm ảnh đầu tiên không hiểu sao anh lại có cảm giác quen thuộc với người đàn ông này.
Hơn nữa nhìn anh ta hạnh phúc thì anh cũng cảm thấy vui, lướt qua tấm ảnh thứ hai, nhìn tấm ảnh này trong rất đông người nhưng mặt của bọn họ đều bị che hết bởi màu sắc.
Mặc dù là vậy nhưng anh vẫn cảm thấy quen thuộc cứ như anh đã gặp họ ở đâu rồi vậy, suy nghĩ được một lúc thì anh quyết định thả tim rồi thoát ra.
Sau khi đăng dòng trạng thái thì Diệp Viên Hy mở máy tính ra giải quyết một số công việc quan trọng, hơn nữa mấy hoạt động ở tổ chức và cả mấy sòng bài nữa.
Mấy hôm nay cô chỉ lo oanh tạc ở chổ của Huân Phong nên đã bỏ bê hơi bị nhiều công việc và một vài sự kiện quan trọng nên giờ phải làm bù.
Ngồi làm việc cho đến 2h sáng thì cô mới ngủ, tạm thời là ngày mai ở công ty không có cuộc hợp, còn công việc thì cô đã hoàn thành vào tối qua nên sáng hôm nay cô ngủ đến 8h.
Thức dậy thì cô vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, uống thuốc xong rồi thì nhờ tài xế chở đến chổ của anh, chân vừa mới bước vào cửa thì cô đã bị âm thanh của bài bạc thu hút.
Mới vừa vào chơi được mấy ván thì anh xuất hiện, hôm nay anh em Lãnh Minh Kỳ và Lãnh Thu Nguyệt cũng có mặt và hai người họ cũng tham gia.
Thế là bốn người chơi cho đến khi đồng hồ điểm 11h thì Huân Phong lên tiếng:
“Hôm trước tôi có hứa là sẽ mời cô ăn một bữa lẩu nên không biết chiều nay cô có rảnh không”
Diệp Viên Hy nghe anh hỏi thì cô móc điện thoại ra xem lịch làm việc của ngày hôm nay rồi nói với anh:
“Chiều nay có lịch phải đi khảo sát công trình nhưng anh yên tâm đi, trước 5h chiều tôi sẽ có mặt.”
Lãnh Thu Nguyệt đứng gần đó nên nghe hết cuộc nói chuyện của người:
“Chiều nay hai người đi ăn lẩu sao? Anh Huân Phong cho em theo cùng có được không”
“Bọn anh không đi ăn mà mua thực phẩm về nhà tự chế biến”
“Vậy em có thể làm cùng và ăn cùng với hai người được không”
Huân Phong nghe vậy thì khẽ nhìn cô, tuy trong lòng Diệp Viên Hy muốn ăn riêng với anh. Trong một không gian yên tĩnh chỉ có hai người cùng nhau nấu ăn, cùng nhau nói chuyện thì tốt biết mấy nhưng cuộc đời lại không được như là mơ:
“Chúng ta ăn chung đi, càng đông càng vui mà”