Chương 56: Ăn hành đến chết (1)
Giang Nguyên và Kỷ Dung rời đi, tất nhiên là không có vụ tỏ tình mà anh em Loren Louis đoán mò, vì thế mà Louis còn sửng sốt một lúc: “Móa nó, hóa ra không phải đến bắt chuyện làm quen thật!”
Loren: “…” Tém tém tí, giữ mặt mũi.
Rời khỏi buổi tiệc, trời đã tối muộn, những tòa nhà trong Cung Silver bật đèn sáng rực.
Trong phòng vang lên tiếng nước, nhà tắm tỏa khói mù mịt, Kỷ Dung đưa tay gạt nước ở đuôi tóc. Từng giọt nước chảy dọc theo những thớ cơ bắp gọn gàng không hề nảy nở quá đà, những đường nét cơ thể của anh hoàn hảo đến mức khiến người ta nhìn vào phải ghen tị không thôi.
…
Giang Nguyên ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy từ sớm theo đồng hồ sinh học. Sau khi ngủ dậy, tắm rửa xong xuôi, cậu sang phòng bên cạnh thì phát hiện cửa phòng Kỷ Dung vẫn chưa mở. Hơi lạ à nhen, mọi khi vào giờ này mỗi sáng cậu đều gặp Kỷ Dung tình cờ đi ra ngoài cùng lúc.
Nghĩ nghĩ, Giang Nguyên gõ cửa hai cái.
Thấy không có ai mở cửa, Giang Nguyên đoán là Kỷ Dung vẫn đang ngủ, định rời đi trước thì thấy cửa được mở ra từ bên trong, Kỷ Dung bước nhanh ra ngoài, nói: “Đi thôi, xuống dưới ăn sáng cùng nhau đi.”
Giang Nguyên gật đầu, nhìn Kỷ Dung nói: “Tôi cứ nghĩ là cậu vẫn đang ngủ.”
“Ừ.” Kỷ Dung gật đầu. Thực ra anh cũng không ngủ được, nãy giờ cứ ngồi trên sofa nghĩ ngợi mà quên mất thời gian.
Tám rưỡi là đến giờ ăn sáng, mọi người đã ngồi vào chỗ, chỉ còn một chiếc ghế trống.
Chủ tọa vẫn chưa vào bàn, cả đám sinh viên không biết có nên bắt đầu bữa sáng hay không. Alfonso liếc nhìn vị trí của Kỷ Sùng, mắt không chớp, cứ thế nói: “Dùng bữa đi.”
Trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng sóng trong lòng đang cồn lên như vũ bão.
Hôm nay, lúc xuống lầu dùng bữa sáng, ông đã định ghé qua rủ Kỷ Sùng cùng đi. Thế nhưng khi đến trước cửa phòng Kỷ Sùng, ông phát hiện ra cửa phòng mở toang. Ban đầu ông nghĩ chắc là Kỷ Sùng đã đi xuống trước rồi. Giờ xuống mới biết hóa ra tối qua Kỷ Sùng đi cả đêm không về!
Giang Nguyên không nghĩ gì nhiều, thản nhiên ngồi ăn sáng.
Đúng lúc này, Cố Bạch đang ngồi cạnh cậu huých vào chân cậu dưới chân bàn, ra hiệu cho cậu đọc tin nhắn trên máy liên lạc.
Nhóm có bảy người đã nhảy ra hơn chục tin nhắn mới.
Giang Nguyên thuận tay bấm một cái, tin nhắn nhảy lên đầu.
Lưu Sơn: Sao chiến thần còn chưa xuống?
Cyril: Lúc nãy tôi đi ngang qua thấy cửa phòng nguyên soái Kỷ đang mở. [Cười]
Cố Bạch: Đi qua đêm không về ư?
Cyril: Là rõ.
…
Lưu San: Cái này không phải là không được phép à? [Nheo mắt cười]
Cố Bạch: Cút đi. Cậu nghĩ là ai cũng như cậu chắc? Tối qua vừa nhìn thấy Omega nhà người ta là tròn mắt không thèm chớp, y như mấy con sói đói, mắt xanh lòe lòe!
Cyril: Đúng rồi, nguyên soái không phải là người như vậy đâu. Hơn nữa vừa mới quen nhau, chắc không nhanh thế đâu.
Kỷ Dung: Suy diễn hơi nhiều rồi, dựa vào hiểu biết của em, tuyệt đối không có chuyện này.
Cyril cũng đồng ý: Omega hôm qua trông cũng khá đẹp trai, nhưng mà chiến thần của chúng ta là ai chứ? Không có Omega nào mà ngài ấy chưa từng thấy.
Lưu San: Không liên quan, nhưng mà có một điều tôi phản đối, tôi không phải sói háo sắc nhé, chỉ vì ngày nào cũng phải nhìn mặt đám Alpha các cậu đến mức phát chán luôn rồi!
Cố Bạch: Đồ Alpha đói khát, không cần giải thích nhiều!
Cố Bạch: Giang Nguyên, em thấy thế nào?
Cố Bạch: Giang Nguyên?
Cố Bạch:…Em tập trung ăn uống quá đấy.
Giang Nguyên: Em cũng thấy không thể nào.
Giang Nguyên vừa gửi xong tin nhắn, cánh cửa phòng ăn đột nhiên mở ra.
Kỷ Sùng vẫn đang đặt tay trên cánh cửa, đang mở rộng ra, áo vest hôm qua mặc trong bữa tiệc đã không cánh mà bay, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng. Tay áo sơ mi xắn lên để lộ cánh tay thon dài với cơ bắp cuồn cuộn. Dáng vẻ rõ ràng là giờ này mới trở về.
Kỷ Sùng vừa vể, mọi người theo bản năng quay lại nhìn ông, trợn mắt há mồm.
Cái áo sơ mi kia chắc chắn là cái áo hôm qua, nhăn nheo dúm dó như vớt ra từ hũ dưa muối, trên cổ vẫn còn dấu hôn.
Alfonso: “…”
Alfonso: “?”
Mọi người:?
Kỷ Dung chậm rãi gõ một tin nhắn:?
…
Hôm sau.
Hôm nay là ngày bốc thăm chia bảng, Hạ Xuyên dẫn đám Giang Nguyên lần đầu tiên đến sân thi đấu mà Hoyt chuẩn bị cho kỳ Cơ Giáp Đại Chiến lần này.
Giang Nguyên và mọi người vừa đến nơi, một nhóm người đã nhanh chân tiến về phía họ.
“Xin chào, tôi là Nolan, chúng tôi đến từ Hợp Chủng Quốc Christ, đến đây để tham gia thi đấu. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó!” Một chàng trai chìa tay ra trước mặt Giang Nguyên, nhiệt tình hồ hởi chào hỏi khiến người đối diện cảm thấy rất thân thiết, thoải mái.
Nolan sợ Giang Nguyên quên mất còn bổ sung thêm: “Hôm đó tôi hỏi đường cậu, cậu còn nhớ không? Tôi thực sự muốn nói lời cảm ơn với cậu, nhưng lại sợ lạc đường tiếp nên không dám đi tìm cậu.”
“Tôi nhớ rồi, chào cậu.” Giang Nguyên bắt tay đối phương và nói: “Chuyện đó thì không cần cảm ơn đâu.”
Nolan buột miệng nói: “Không, tôi vẫn phải cảm ơn cậu nhiều. Nếu không có cậu chỉ đường, tụi tôi sẽ phải gọi cho người dẫn đội. Tôi sợ ông chú râu rậm đó khủng khíp.”
Hợp chủng quốc Christ, cũng giống như Liên Bang, là một đất nước yêu chuộng hòa bình. Giữa hai quốc gia có mối quan hệ rất tốt đẹp.
Vì có lần gặp mặt trước đó, nhóm Christ thể hiện rõ ràng vẻ thân thiết với Liên Bang hơn cả. Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã tới phòng cơ giáp bên dưới sàn thi đấu.
Khi đến phòng cơ giáp, đám con cưng của trời đến từ khắp nơi, những người luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh cũng không nén nổi phải thốt ra một “tiếng hét”.
“Wao~~”
Trời ơi, đây là Bạch Mang! Là mẫu đặc biệt chỉ có ở Rhea.!”
“Nhìn kìa nhìn kìa, đậu móa… là một chiếc Abyssal Giant Tank! Má nó chỗ này mà cũng có hở?”
“Á á á, Blood Sword…”
Hạ Xuyên đã đại diện cho đội tham gia bốc thăm chia bảng. Trong cuộc thi lần này, các đội được chia thành tám bange, mỗi bảng có mười hai đội. Trong cùng một bảng, các đội sẽ tiến hành thi đấu với nhau theo thể thức B03, mỗi đội thắng nhận được một điểm. Hai đội đầu bảng sẽ đi tiếp đến vòng 16.
Vì Hạ Xuyên đi bốc thăm, đám Giang Nguyên được một sĩ quan Hoyt dẫn đi thăm quan địa điểm thi đấu và các loại cơ giáp có trong phòng trưng bày của địa điểm thi đấu.
“Sợ rằng ở đây có hết tất cả các loại cơ giáp trong toàn vũ trụ này ấy nhỉ?” Ngay từ khi bắt đầu, mọi người đã hoàn toàn bị choáng ngợp, đến giờ thì chết lặng luôn. Nolan ngượng ngùng nói.
Sĩ quan Hoyt, người dẫn bọn họ đi tham quan, tự hào nói: “Đó là điều tất nhiên. Ngoại trừ những cơ giáp thuộc về bí mật tối cao của các nước, chỗ này của chúng tôi có toàn bộ các kiểu dáng cơ giáp trên vũ trụ. Trưng bày ở đây chỉ là một phần nhỏ thôi. Cơ giáp thi đấu của từng quốc gia đã được chuẩn bị xong xuôi. Sau khi các huấn luyện viên bốc thăm chia bảng xong sẽ tới dẫn các em đi kiểm tra cơ giáp thi đấu.”
“Nếu cuộc thi tổ chức ở các nước khác, đội chơi sẽ phải tự đem theo cơ giáp của riêng mình, nhưng ở Hoyt thì không cần phải làm vậy.”
Vị sĩ quan nọ vừa nói vừa không ngại bộc lộ lòng kiêu hãnh. Đây chính là Hoyt, các cậu sẽ phải tự đem cơ giáp khi thi đấu ở nước khác, nhưng ở Hoyt thì không cần, các cậu có thể tìm thấy bất kỳ loại cơ giáp nào ở Hoyt.
Đây chính là sức mạnh của Hoyt.
Thủ tục bốc thăm chia bảng kết thúc, chuyến tham quan của đám Giang Nguyên cũng tạm dừng.
Nolan thấy đội của mình được xếp vào bảng 2, các đội ở bảng này đều không mạnh lắm, xem ra bọn họ khá may mắn, có thể nắm được vị trí top 2 toàn bảng. Thực ra theo thực lực của Christ đó giờ đều có thể tiến vào vòng 16, may mắn có khi còn vào đến tận tứ kết.
Liên Bang và Christ không chênh lệch nhiều lắm, có thể vào vòng 16, đôi khi vào được top 8, thực lực khá là gần nhau.
Chỉ cần tiến vào top 16 là có thể về báo cáo cho trường học rồi, tất nhiên bọn họ cũng muốn có thành tích tốt hơn, thế nhưng theo kinh nghiệm nhiều lần thi đấu, vào top 4 là điều không cần phải nghĩ đến, càng không nói đến chức vô địch.
Nolan thấy kết quả rút thăm không tệ, vui vẻ trò chuyện với đồng đội vài câu, sau đó bước nhanh đến chỗ Giang Nguyên và Kỷ Dung hỏi: “Giang Nguyên, cậu ở bảng nào đấy?”
Giang Nguyên: “Bảng 5.”
Nolan sửng sốt, lập tức xem lại danh sách chia bảng vừa được công bố. Sau khi tìm được tên Liên Bang ở bảng 5, cái bảng này rốt cuộc là cái bảng thi đấu tử thần gì vậy chòi?!
Djokovic, Irla, thêm cả Liên Bang, hai đội Djokovic và Irla đều là những đội mạnh, năm nào cũng cầm chắc một suất vào tứ kết.
Liên Bang chia vào cùng bảng với hai nước này đồng nghĩa với việc Liên Bang không còn cơ hội đi tiếp vào top 16!
Quá xui cho đội Liên Bang rồi đi?
“Cái…cái này, bọn cậu đen đủi thật…” Nolan bất lực nói.
Giang Nguyên nghe Nolan nói thế hiển nhiên hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó. Thấy Nolan bày tỏ tiếc nuối cho Liên Bang, cậu cảm thấy cậu nhóc đến từ Christ này tốt bụng thật.
Rick được chia vào bảng 3. Bảng này không mạnh lắm, có thể ổn định vào top 16.
Các đội thi đấu đến từ khắp các quốc gia đều đang nhìn vào bảng thi đấu trên màn hình. Bọn họ đều thấy vui mừng và may mắn vì nhóm mình không bị chia vào bảng 5.
Thấy tên Liên Bang ở trong bảng thi đấu, mọi người đều thấy thông cảm với Liên Bang: Đội Liên Bang năm nay hơi xui thì phải? Chẳng lẽ sáng nay người bốc thăm chưa rửa tay à? Đen quá đi mất thôi! Bị xếp vào bảng 5 thế này thì làm gì có cơ hội để bọn họ vào được top 16.
Nhìn sang Rick kìa, bọn họ được chia vào bảng 3, bảng này toàn mấy con gà yếu đuối, chỉ cần đám Rick thi đấu trong tỉnh táo là lop top 16 chắc chắn trong tầm tay!
Liên Bang tội nghiệp, năm nay hơi đen.
Thế nên là nếu tay thối thì đừng lanh chanh làm người dẫn đoàn đi bốc thăm.
“Liên Bang phải xui lắm mới gặp phải hai đội Irla và Djokovic các bạn.” Đám sinh viên đến từ Bắc Mali thì thầm với nhau.
Bên kia, đám tuyển thủ Irla cười nói: “Đừng nói thế, lỡ năm nay Liên Bang đặc biệt mạnh lên thì sao?”
“Sáu năm trước Liên Bang còn vào đến tận bán kết, năm đó có Diệp Nam Phong. Năm nay chắc không thể nào nhảy ra một Diệp Nam Phong nữa đúng không?” Người khác tiếp lời.
Nolan nghe thấy mấy người bên cạnh nói chuyện, bất đắc dĩ nhìn đoàn người Liên Bang, nhỏ giọng nói: “Đừng để ý đến bọn họ. Lần này bốc thăm không may lắm, nhưng vẫn có một chút cơ hội!”
Cố Bạch: “Cậu nói đúng, không chỉ có một chút đâu, lần này bọn tôi nhất định sẽ vượt qua vòng loại! Đội chúng tôi sẽ đoạt được chức vô địch!”
“Vô địch? Há há, mấy người đã hỏi xem đội Hoyt có đồng ý không chưa?” Một học sinh trong đoàn Irla cười chế nhạo, trợn mắt nhìn Cố Bạch, thể hiện rõ sự coi thường với ảo tưởng ngu ngốc của Cố Bạch.
Đội Hoyt đã đoạt chức vô địch năm lần liên tiếp, năm nay bọn họ có giật thêm lần thứ sáu thì…cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Còn Liên Bang, dù sao cũng là khách quen ở top 16, thi thoảng còn đặt chân vào top 8, hiếm hoi được một lần vào bán kết, nhưng còn chưa bao giờ đến được trận chung kết huống chi là giành chức vô địch!
Cố Bạch sắp cãi nhau với đối phương đến nơi rồi, Kỷ Dung lại đè anh xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn thí sinh Irla, khí thế của anh nhanh chóng tràn ra áp chế người nọ, chỉ thấy anh thì thầm với Cố Bạch: “Không cần nói nhảm với bọn họ.”
Với tư cách là đội trưởng, lời nói của Kỷ Dung vẫn có trọng lượng. Hơn nữa, khí chất tự thân của anh khi đối mặt với những người này khiến mấy kẻ đang định cất tiếng nói đều bịt chặt miệng lại.
Ngay cả khi Kỷ Dung lên tiếng, bọn họ thậm chí bắt đầu tin rằng Liên Bang năm nay thật sự có cơ hội chiến thắng.
Mãi đến tận khi đám người Giang Nguyên rời khỏi đó, thí sinh đến từ Irla vừa nói chuyện mới tức giận: “Xí, đúng là chém gió rằng mình có thể thắng được, không sợ chém mạnh quá đứt lưỡi hay sao. Lại còn đòi vô địch? Cười vờ cờ lờ!”
“Còn không sợ đến tai người Hoyt bị cười cho thối mũi ra!”
“Hoyt đã vô địch năm năm liên tiếp rồi, năm nay sẽ là năm thứ sáu…”
“Năm nay Liên Bang mà vô địch, tao trồng cây chuối ải chỉa cho chúng bay xem!”
“Há há há, thế thì e là mày chẳng bao giờ có cơ hội trồng chuối ải chỉa đâu!”
Đoàn Rick im lặng nhìn thoáng qua người vừa đòi “trồng cây chuối”. Trước đây, điều đó đúng là không thể, nhưng với đội hình Liên Bang năm nay có khi lại có thể đấy…