Chương 22: Tui tóm được một tên lạc đàn này!
- Trang Chủ
- Tôi, Omega A Nhất, Toàn Vũ Trụ - Nhất Chỉ Vô Kê
- Chương 22: Tui tóm được một tên lạc đàn này!
Giọng nữ hệ thống thông báo tin tức đếm số lượng giết không ngừng vang lên nhắc nhở hai phe xanh đỏ nhân số còn lại mỗi bên.
Từng câu từng chữ thông báo số mạng liên tục không dứt.
“Đòe mòe, chúng mày không biết đường tránh xa Giang Nguyên một tí à?” Bạch Minh liếc nhìn số người còn sống phe mình: 25/35. Trừ hai tên đi lẻ bị một đội bên địch úp sọt, bốn tên sau đó đều vô tình đụng phải Giang Nguyên và Arlos trên đường đi, bị Giang Nguyên thuận tay gặt đầu.
Lớp hai ban đầu còn có lợi thế nhiều hơn 3 thành viên, đến giờ lại chỉ còn 25 người sống.
Đám lớp 1 kia đến tận bây giờ mới có mỗi một tên đếm số, lại còn méo phải bị lớp 2 giết, mà là bị đám trùng Mara tiễn đi cơ.
“Đệch, thấy video tiêu điểm các ông bị giết phát là tôi té luôn, không dám dây dưa gì đến tên quái vật Giang Nguyên này. Chúng ta tìm mấy tên đi lẻ thôi!”
“Nghe ổn đấy!”
Sinh viên lớp 2 cũng bó tay thôi. Cứ tưởng là tôi với bạn tám lạng nửa cân ngang tài ngang sức, ai dè đội bạn lại có đại thần tay to, nghe có buồn không cơ chứ!
“Ê ê ê, tui vừa gửi định vị đấy. Chỗ tôi tóm được một đứa lạc đàn này!” Một giọng nói đột nhiên vang lên trong kênh chat.
“Gần phết, đợi tui đợi tui!”
…
“Hé, tui cũng ở gần lắm, chỉ cách có 1km. Tui qua đó giờ đây, tụi mình cùng làm gỏi nó!”
Giữa sa mạc vô tận của bản đồ Mara, một chiếc cơ giáp đơn độc bay thật nhanh, người điều khiển nó chính là Kỷ Dung. Chiếc cơ giáp do Kỷ Dung điều khiển tên là Ám Dạ, nếu phân loại thì có thể xếp nó là một trong những cơ giáp ám sát điển hình. So với Giang Nguyên, người không có đủ thời gian để mua bất kỳ cơ giáp nào, thì ngay sau khi tạo tài khoản xong, Kỷ Dung đã tiện tay mua luôn chiếc cơ giáp này.
Kỷ Dung đang điều khiển cơ giáp bay thì nhanh chóng phát hiện ra có năm chiếc cơ giáp đang đến gần mình. Thấy năm chiếc cơ giáp đồng thời xuất hiện, tốc độ của Ám Dạ tăng lên rõ rệt.
Năm sinh viên đang quây Kỷ Dung cười nhạo, bay nhanh hơn thì sao nào? Mặc dù trong năm cơ giáp này có một chiếc hình xe tăng, nhưng cũng có chiếc loại hình nhẹ và nhỏ, tốc độ nhanh hơn Ám Dạ nhiều. Dù có tăng tốc cũng đừng hòng chạy thoát.
Ám Dạ bay đến một vùng đất trống trải, đột nhiên ngừng lại.
Năm người đang định tấn công Kỷ Dung đều ngơ ngác không hiểu gì, sao tên này lại dừng ở đây? Cho dù muốn dừng thì một cơ giáp ám sát chắc chắn phải tìm chỗ nào ẩn nấp được mà dừng, lúc đó muốn đột kích mới được chứ?
Anh bạn này bị choáng váng do chưa quen với việc điều khiển cơ giáp mô phỏng thật và dùng cabin game à?
Mấy người đuổi theo mừng thầm, có thể gặt được mạng nào hay mạng đó, dù đối phương có gà thì cũng không thể trách bọn họ. Nhìn cái tên Giang Nguyên một người gặt chín mạng kia kìa!
Kỷ Dung, người đã tập lái cơ giáp thật từ hồi còn bé tí thì âm thầm điều khiển cơ giáp dừng lại giữa vùng đất trống, thông báo một tiếng trong kênh chat: “Ờm, tôi gặp phải mấy người…”
Kỷ Dung còn chưa nói xong, trên kênh chat đã có người vội vàng nói: “Chờ tí chờ tí, bọn tui sắp đến rồi!”
“Hơ.” Từ phía Kỷ Dung truyền đến giọng cười trầm thấp: “Không cần, tôi giải quyết được.”
Nói xong, cơ giáp Ám Dạ do Kỷ Dung điều khiển dừng lại giữa không trung, thân hình cơ giáp hơi chúi xuống dưới. Năm người đuổi theo thấy thế thì lập tức thu lại vẻ mặt cười nhạo lúc nãy. Người này có thể không thạo điều khiển cơ giáp hệ sát thủ, nhưng chắc chắn cũng là một chuyên gia.
Tư thế này nhìn là biết dân lành nghề!
“Xì, nhìn thì lợi hại đấy, nhưng dù gì cũng không phải một Giang Nguyên nữa chứ?”
Một cậu trai lớp 2 khịt mũi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Trong khoảnh khắc năm cơ giáp kia vây Ám Dạ vào giữa, nháy mắt cả sáu cơ giáp cùng chuyển động.
Ám Dạ đột ngột tăng tốc, tốc độ bay quá nhanh làm tung lên một đám bụi mù mịt. Từ bên hông, anh rút ra một con dao hợp kim, nhìn lướt qua những cơ giáp vây quanh.
Tay cầm vũ khí, Ám Dạ lao vút xuống mặt đất tấn công nhanh như điện xẹt.
“Bùm!”
Hàng loạt đạn bắn về phía Ám Dạ, nhưng cơ giáp này như có mắt sau lưng, né được hết mọi đòn tấn công!
“Fuck!” Người nổ súng mắng thầm.
Lúc này, Ám Dạ đã lao đến chỗ chiếc cơ giáp loại nhẹ ở gần nhất, tung ra những đòn tấn công như vũ bão! Cách tấn công của anh không cho đối thủ một giây phút nào để thở, huống chi loại cơ giáp hạng nhẹ phòng thủ yếu xìu này, ngay cả cơ giáp hình xe tăng gặp phải cũng chỉ có thể chống đỡ bằng lá chắn phòng thủ!
“Lùm má… Mấy ông đờ ra đó làm gì? Cứu tui đi!” Cậu chàng bị tấn công vội vàng hét lên, nhưng vừa nói xong, trên màn hình đã xuất hiện cảnh báo đèn đỏ, cơ giáp của cậu rơi xuống mặt đất!
“Này tự dưng tui hơi hoảng đấy. Tui cứ cảm thấy có gì đấy sai sai á.” Một trong số những người đang vây đánh Kỷ Dung tự lẩm bẩm.
Ngay khi cơ giáp đầu tiên bị hủy, Kỷ Dung lao luôn đến cơ giáp tiếp theo!
Kỷ Dung liên tục tấn công hết đòn này đến đòn khác, dao hợp kim tiếp xúc với vỏ cơ giáp tạo ra những tia lửa điện bắn tung tóe! Cuộc tấn công đầy bạo lực khiến mọi người không thở nổi, không cần nhiều lời, lõi cơ giáp thứ hai như kiểu ngay lập tức đã bị con dao trong tay anh phanh thành từng mảnh.
Vừa né tránh đòn tấn công của những cơ giáp khác, vừa giết ngược lại bọn họ!
Ám Dạ dường như đã trở thành một cái bóng, mỗi lần đều xuất hiện ở sau lưng kẻ địch!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.
Những chùm tia lửa bắn ra đầy trời, một chiếc cơ giáp hạng nặng dùng lá chắn phòng thủ đỡ lấy bảy đòn tấn công liên tiếp, tuy thân cơ giáp không có vấn đề gì, nhưng toàn bộ cơ giáp đã chìm vào cát. Lửa và ánh sáng hòa vào nhau.
Rất nhanh Ám Dạ lại tiếp tục tấn công!
Đồng thời, đám sinh viên lớp 1 gần bay đến điểm tập kết vội vàng chạy sang bên này, chỉ thấy…
Trên nền cát, bốn chiếc cơ giáp bỏ mình nằm đó, còn một chiếc hình xe tăng đang chật vật chống trả. Ở chỗ nó hạ cánh, cơ giáp trên đầu có cái tên [Người Qua Đường Giáp 123] đang lợi dụng lực xoay tròn siêu tốc, tiếp tục tấn công.
Người điều khiển cơ giáp xe tăng rất mạnh, trong khoảnh khắc cơ giáp rơi xuống, cậu đã tung một cú đá cuốn lên cát bụi xung quanh, khiến Kỷ Dung phải lui lại né, tránh xa đám cát, khiến cơ giáp xe tăng kéo giãn được một chút khoảng cách.
Đạn không bắn trúng Ám Dạ, Barney, người điều khiển xe tăng phát hiện đối phương cũng giỏi cận chiến như mình nên từ bỏ việc tấn công bằng đạn và rút dao ra!
Khi cả hai cơ giáp cùng dùng dao, mỗi lần va chạm đều tóe ra tia lửa dữ dội.
“Lion King?” Trong lớp, một vài người đã chú ý đến ID của sinh viên lớp 2 còn sống kia… Đây không phải là cao thủ cận chiến bạo lực nổi tiếng ư? Cậu ấy đang bị bạn cùng lớp mình dí xuống đất đập liên tục kìa?
Barney là một tay đấm giỏi, cậu ta được biết đến như một người chơi cận chiến bạo lực, và cậu ta thích lái cơ giáp xe tăng trong những trận cọ xát cận chiến, bởi vì cơ giáp xe tăng có sức chịu đòn tốt, bị tấn công một hai đòn cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Thế nhưng, bản thân cậu ta cũng không thể ngờ đối thủ của mình lại mạnh đến thế!
Ngay khoảnh khắc sau đó, dao trên tay đối phương chém xuống, trước mắt cậu ta đột nhiên xuất hiện hàng loạt tia lửa điện, đầu của cơ giáp đã bị chặt đứt!
Barney há hốc miệng… Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Nghe thấy thông báo hệ thống về số hạ gục của [Người Qua Đường Giáp 123], mấy bạn học đến cứu Kỷ Dung cảm thấy vô cùng cạn lời. Phải biết là bọn họ đã phi đến đây bằng tốc độ nhanh nhất rồi. Từ lúc Kỷ Dung thông báo có người đang đuổi theo đến khi bọn họ đến nơi tổng thời gian chưa đến mười phút!
Người xếp thứ nhất biến thái thì cũng ok đi, ít nhất cậu ta còn dùng súng, có thể giết người nhanh chóng. Người xếp thứ hai là cái quỷ gì dzậy? Má nó!
“Bây giờ bọn mình xin đổi lớp có muộn quá không?”
“Hình như không được chuyển lớp đâu…”
“Đứng đầu đứng thứ hai đều như thế này, tui cảm thấy mình hong ổn chút nào, áp lực quá má ôi!”
“Bình tĩnh, hai người này ngay từ đầu đã không khoa học rồi, cậu cứ coi như lớp mình chỉ có 30 người thôi thế là ổn ý mà…”
Âm thanh trận chiến dần lắng xuống, Kỷ Dung cũng để ý thấy đồng đội đã tới, anh hạ giọng: “Các cậu đến rồi, chúng ta về điểm tập kết thôi.”
“Ok…”
Khi mọi người đến điểm tập kết, trận chiến hai phe xanh đỏ mới thực sự bắt đầu.
Giang Nguyên nghe thấy thông báo hạ sát của Kỷ Dung cũng không ngạc nhiên mấy. Cậu và Kỷ Dung đã từng hợp tác trong tàu Nữ Thần Vận Mệnh, Giang Nguyên cảm thấy với thực lực của Kỷ Dung thì đây là chuyện đương nhiên rồi.
Sau khi năm người của Đội Xanh lớp 2 bay màu, sĩ số cả lớp giờ chỉ còn 20. Hai bên chạm trán, 20 người đội xanh không thể nào so với số người còn lại của đội 1. Đạn pháo vô tình bay loạn trên bầu trời sa mạc cuốn theo cát vàng nổi gió, tia lửa văng khắp mọi nơi.
“Giang Nguyên, cậu bọc hậu cho tôi.” Kỷ Dung hạ giọng gọi.
Giang Nguyên nghe thấy Kỷ DUng trầm giọng gọi mình, do dự một lát rồi đáp lại: “Được.”
Dưới sự yểm trợ của Giang Nguyên, Kỷ Dung tấn công như một cơn bão lớn, khiến người ta không thể thở được.
Double Kill!
Monster Kill!
—
DO YOU WANNA A PIECE OF ME? (Giết 7 mạng liên tiếp)
Đây không phải lần đầu tiên hai người hợp tác, thế nên thông báo giết liên tiếp vang lên khắp cả bản đồ. Đây rõ ràng là cuộc chiến giữa hai phe xanh đỏ, nhưng nó đã trở thành màn trình diễn riêng của hai người. Một người hỗ trợ, một người tấn công, đơn giản là bất khả chiến bại.
“Đệch mợ! Kỹ thuật dùng súng của Giang Nguyên có thật trên đời à? Các cậu có nhìn thấy không? Đạn bắn đạn!”
“Tôi thấy rồi… Đạn đều bị bắn ngược lại…” Sắc mặt Arlos tái nhợt. Họ cũng là những người giỏi, nhưng ở trong lớp có hai kẻ quá bức biến thái, còn là cái loại biến thái khủng bố không tin nổi!
“Thế này là nằm thắng à?”
Thông báo giết liên tục điên cuồng nổ trên màn hình.
Giang Nguyên và Kỷ Dung hợp tác, hai người nhẹ nhàng gặt hết đầu đám lớp 2 luôn.
“Tự dưng tui nghĩ mình hiểu tại sao hai người này lại tạo clone rồi… Chắc chắn đều là mấy ông lớn nổi tiếng đứng TOP bảng xếp hạng đúng không? Ha ha!”
“Nghĩ đến việc học cùng lớp với họ, tôi mệt mỏi quá.”
Dưới sự hợp tác nhuần nhuyễn, Giang Nguyên nổ súng mở đường, Kỷ Dung áp sát tấn công, hai người xông lên một đường, chẳng bao lâu, hai mươi người phe đối phương đều đã lên bảng đếm số.
Trong số 35 thành viên lớp 2, có ba mươi người bị Giang Nguyên và Kỷ Dung giết, có thể nói đây hoàn toàn là cuộc chiến của hai người đối đầu cả lớp 2.
Trong số hai mươi mạng sau này, anh giết 18 mạng, chỉ có 1 mạng của Kỷ Dung. Nhưng vấn đề là vừa nãy, anh chiến đấu nhẹ nhàng như thế chỉ có thể là nhờ từng phát đạn Giang Nguyên bắn ra giúp anh dọn đường. Cả 18 mạng do anh giết đều nhờ sự trợ giúp của Giang Nguyên.
Beta bây giờ đều mạnh như này à?
Kỷ Dung nghi ngờ cuộc đời này.
Lát sau, Giang Nguyên cũng thoát game. Nhớ lại trận chiến vừa nãy, nhìn thì ngon ăn nhưng thực tế vô cùng khốc liệt, nhưng nhờ có sự trợ giúp của Alphonse, tốc độ phản ứng của cậu rất nhanh, thậm chí còn có thể phân tích và đưa ra được hành động tiếp theo của đối phương. Chỉ cần nhìn thấy một hành động nhỏ của đối thủ đã có thể đưa ra dự đoán, đó là lí do tại sau bọn cậu có thể chiến đấu nhẹ nhàng như vậy.
Giang Nguyên nhắm mắt lại ngẫm nghĩ một lúc mới ra khỏi khoang trò chơi. Lúc này, toàn thân cậu đã ướt đẫm mồ hôi, từ trên xuống dưới đều có cảm giác đau nhức.
Giang Nguyên biết đây là hệ quả của việc sử dụng cabin game lên cơ thể mình. Cậu nheo nheo mắt nhìn bức tường đối diện, phòng bên cạnh là của Kỷ Dung. Trong game, Kỷ Dung tấn công hung hãn với cường độ cực cao như vậy chắc giờ đã mệt như chó chết rồi. Sở dĩ vừa nãy cậu đồng ý yểm trợ phía sau cho Kỷ Dung cũng là vì thân thể cậu đã bắt đầu có cảm giác hơi mệt.
Giang Nguyên vừa off, Kỷ Dung cũng thoát game theo. Trong game giờ chỉ còn sinh viên lớp 2 và lớp 1 hai mắt nhìn nhau, nước mắt chảy tràn.
Lớp 1 khóc vì đau lòng lớp 2 bị giết như chó, lớp 2 thương xót cho lớp 1 vì có bạn học Alexander. (*) Hai bên lặng im ôm lấy nhau, trao nhau niềm an ủi.
– ——–
Chú thích: Alexander là từ lóng để chỉ với ý nghĩa là Áp lực cực lớn. Phiên âm Alexander là Yalishanda gần gần với câu áp lực lớn như núi trong tiếng trung (yalibishanda)