Chương 5: Sự thật như một trò đùa
Bà ngoại cô hỏi xong thái y thì bước vào phòng xem tình hình của cô. Thấy cô đang uống nước, bên cạnh là Chu công tử thường xuyên bên cạnh chơi cùng nàng. Thấy bà ngoại cô đến Tử Hàn lập tức chào hỏi và bước ra để hai bà cháu trò chuyện:
– Trần lão phu nhân, nếu người đến rồi thì Tử Hàn xin cáo lui.
– Được rồi, ngươi nhọc lòng rồi, lui xuống trước đi.
– Vâng, Tử Hàn cáo lui.
Tử Hàn ra khỏi phòng đóng cửa lại và đi xuống bếp xem thuốc. Bên trong, thấy bà cô bỏ chén nước xuống liền nói với bà, giọng rất ngọt:
– Bà ngoại, bà tới rồi, cháu nhớ bà quá đi à.
Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn chưa quen cho lắm, bà ngoại nghe cô nói chỉ biết cười, sau một lát bà mới nói:
– Nha đầu này, con đã lớn rồi nhớ chú ý sức khỏe chứ, nếu cháu cứ bệnh như vậy khi cha mẹ cháu về thì như thế nào, cha mẹ cháu rất lo cho cháu nên đã xin hoàng thượng về thăm cháu đấy, còn cháu.. hờiii.. nếu cháu không khỏe thì sao mà đi biên cương được.
Nói tới đây bà ngừng nhưng đã đủ cô tiếp thu được ý chính đó là cha mẹ xin hoàng thượng về thăm gia đình mà còn muốn đưa cô đi biên cương cùng sống với họ. Nhưng đối với sức khỏe nguyên chủ quả thật không đi được. Mà hiện tại cô đang ở trong này nói chính xác là cô đang sống nhờ vào thân thể này vậy còn nguyên chủ thì sao, cô ấy đâu rồi.
Đúng lúc này, trong đầu cô vọng ra giọng nói nguyên chủ ấy khiến cô hơi giật mình làm cho bà ngoại tưởng cô lo lắng cha mẹ về lại không cho cô đi nên nắm lấy tay cô. Nhưng cô lại nghe thấy giọng nói nguyên chủ đang nói với cô:
– Cô chắc là Hà Tâm nhỉ, cô đừng lo, tôi không sao cả, đợi lát nữa bà ngoại đi rồi thì cô gọi tôi ra tôi sẽ giải thích cho cô rõ tại sao cô lại ở nơi này, nhớ đừng nói ai biết hết.
Cô gật đầu coi như đồng ý rồi quay sang nhìn bà ngoại nói với bà vẫn là cái giọng ngọt sớt kia:
– Bà ngoại yên tâm, cháu không sao, còn việc cha mẹ quay lại nói sau được không ạ, bây giờ cháu hơi buồn ngủ ạ.
– Được, vậy cháu ngủ đi nhé.
– Vâng, cháu ngủ chút lát nữa dậy cháu trò chuyện cùng bà.
– Được, bà đi ra xem thuốc như thế nào rồi, ngủ đi.
Bà vuốt mặt cô một cái rồi đi ra ngoài. Thấy cửa được đóng lại, cô nằm xuống trùm chăn lên người, gọi giọng nói nguyên chủ kia ra. Giọng nguyên chủ lần nữa lên tiếng:
– Được rồi, bây giờ cô muốn hỏi gì tôi sẽ trả lời.
– Cô là nguyên chủ sao, nếu như vậy tại sao tôi ở trong cơ thể của cô.
– Đúng, tôi là Bạch Nguyên An còn vì sao cô ở đây thì có lẽ là duyên phận.
– Duyên phận.
– Đúng vậy, sự thật có lẽ là lúc..
Trong lúc mẹ nguyên chủ đang đi ngang qua Vương quốc Soa, đúng lúc đó tại nơi được ví như tiên nữ ấy, tất cả loài hoa đều được thụ phấn trong đó có một loài hoa thu hút được mẹ nguyên chủ và bà ấy có chạm qua, bà ấy không ngờ chạm vào loài hoa ấy thì có chuyện xảy ra trong cơ thể bà ấy đang dần hình thành nên một cơ thể bé gái nhưng đó là chuyện cách sao đó vài tháng.
Sau năm tháng mẹ nguyên chủ mới phát hiện bản thân đang mang thai tháng đầu mà trong đó chính là nguyên chủ. Mang thai lần thứ hai khiến bà rất vui nên rất cẩn thận đến lúc sinh ra. Ai ngờ sinh ra không bao lâu lại phải đi chiến trường.
Nghe nói lúc nguyên chủ sinh ra tất cả loài hoa đều nở rộ tỏa mùi hương rất thơm. Còn về tại sao cô ở đây thì chính là mẹ của Hà Tâm cũng tên Trần Du này cũng chạm vào một loài hoa mà chính là loài hoa mẹ nguyên chủ kia chạm vào. Mà thế giới này được gọi là song song nên có hai người có duyên phận gặp được nhau trong mơ.
Đúng vậy, trong mơ vì lúc Hà Tâm vào thế giới này là lúc đang ngủ, mà bên này nguyên chủ Bạch Nguyên An sinh ra đã có thể chất yếu lại còn được sinh ra từ những loài hoa ngưng tụ tại vương quốc Soa. Vì hai người có mối quan hệ nào đó nên lúc Bạch Nguyên An gặp nguy hiểm thì Hà Tâm sẽ xuất hiện và giúp nguyên chủ hồi phục nguyên thần thì cô quay lại thế giới kia, có lẽ do vương quốc Soa kì lạ kia làm ra. Thế giới kia thời gian chạy rất chậm, một năm tại đây thì ở thế giới kia chỉ một đêm.
Một đêm, như vậy cô có lẽ vẫn sống được cuộc sống bình thường thôi. Nghe nguyên chủ nói một hồi cuối cùng không hiểu đâu vào đâu chỉ cảm thấy như một trò đùa nào đó. Rất nhiều thắc mắc và cô đã được giải đáp nhưng vẫn bị câu nói của nguyên chủ mà ngẩn người.