Chương 2: Hẹn gặp mặt
Còn chưa nói xong thì nam nhân kia chen lời: “Cậu kia, tôi nói rồi đây là bạn gái của tôi, cậu định làm gì, biết tôi là ai không, biết thì tránh ra, không biết thì cũng lượn đi chỗ khác, đây không phải chuyện cậu có thể chen vào.” Khổng Tấn nói một tràng dài vậy không phát hiện sau lưng cậu xuất hiện bốn người. Họ là vệ sĩ của Chu Tử Hàn, họ nhìn thấy một thanh niên không biết trời cao đất dày đứng trước thiếu gia của họ nói bậy.
Ai trong họ mà chẳng biết, bên ngoài thiếu gia của họ lạnh lùng nhưng bên trong là tàn nhẫn như thế nào họ đã lãnh chứng. Hà Tâm biết họ là vệ sĩ của anh nhẹ nhàng nhắc nhở tên điên điên khùng khùng kia một câu: “Ồ, anh thử xoay lưng lại cái.” Khổng Tấn đang muốn mắng người nghe cô nói thế xì mốt cái xoay người lại: “Cô tưởng tôi xoay lưng lại thì cô có thể chạy..” Lời nói đứt ngang. Chu Tử Hàn lên tiếng: “Chạy.. chạy thoát sao, vậy bây giờ ai chạy thoát đây.”
Anh xoay người lại nắm lấy tay cô nói với vệ sĩ: “Tôi ra xe mọi người tự xử lý.” Anh kéo tay cô ra xe, tài xế thấy anh nắm tay con gái nên không hiểu chuyện gì chẳng phải thiếu gia không gần con gái sao chẳng lẽ đi học ở đây vì người ta. Mặc dù trong đầu vô vàng câu hỏi nhưng tài xế vẫn mở cửa ra bước xuống xe. Anh đưa cô vào trong xe rồi ngồi xuống cùng, đóng cửa xe lại, tài xế chưa vội vàng vào xe liền.
Nghe tiếng xa xa có tiếng hét đánh nhau, mà đó là hướng thiếu gia đi ra nên chú tài xế biết là mấy vệ sĩ kia được anh cho phép. Trong xe, ngồi vào vị trí xong, cả hai im lặng không nói. Đợi một lát sau Tử Hàn mở lời trước: “Sau này đi học sẽ không gặp được hắn nữa.” Giọng noi của anh khiến trái tim cô đập loạn hơn nhưng vẫn trả lời: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp nếu không em thật sự không biết phải làm sao.”
Nói xong lại trầm lặng, lại là Chu Tử Hà mở lời trước: “Không có gì, để anh đưa em về.” Hà Tâm trầm mặc ‘dạ’ một tiếng nhưng sâu bên trong là trái tim đập nhanh đến nỗi có thể nghe thấy ‘bịch bịch bịch’ rất lớn. Vì cô không dám nhìn anh nên không rõ vẻ mặt của anh, anh đang nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng. Là dịu dàng đó khiến cho chú tài xế dụi mắt mấy lần. Cô gái này là ai lại có thể khiến trái tim của thiếu gia đóng băng này có thể có một nét dịu dàng đến thế.
Cùng lúc này vệ sĩ đã ra, tài xế lên xe cung kính hỏi: “Thiếu gia bây giờ đi đâu?” Đáp lại là giọng nói lạnh lùng kia: “Hà gia.” Tài xê ‘vâng’ một tiếng rồi lái xe đi. Dù lái xe nghiêm chỉnh nhưng vẻ mặt chú tài nói rõ là đang suy nghĩ ‘thì ra là tiểu thư của Hà gia, thảo nào thiếu gia không đồng ý liên hôn với Lý gia là vì tiểu thư của Hà gia này.’Trên xe không nói chuyện gì, đến lúc tới gần biệt thự Hà gia Chu Tử Hàn mới lên tiếng: “Ngày mai đến lớp, tiết đầu tới 12A1 tìm anh.” Hà Tâm cũng thắc mắc nhưng vẫn đáp: “Dạ.’
Đúng lúc đến cửa, anh tự mình mở cửa cho cô, chú tài xế — chú Trần Công ở trong xe cười lắc đầu thiếu gia thông suốt rồi. Cô chào tạm biệt anh xong bước vào nhà không nhìn thấy nụ cười hiếm gặp của anh. Lần nữa chú Trần dụi mắt nhìn thiếu gia, nghĩ thầm ‘thật không nghĩ tới thiếu gia cũng là người có thể cười dịu dàng với phụ nữ như thế.’Thấy cô đã vào nhà, anh xoay người bước vào xe nói với chú Trần:” Trở về.”Cứ nghĩ một ngày như thế trôi qua nhưng không.
Cả hai trằn trọc ngủ không được, nữ vì được trò chuyện ngồi xe của người thích thầm cũng hào hứng cho việc hẹn của ngày mai còn nam thì suy nghĩ nên nói cho cô biết không. Hắn đã thầm mến cô được hai năm rồi, lúc đó hai người tình cô đi ngang qua nhau nhưng cô đã để lại cho hắn ấn tượng. Hắn luôn nghi nhớ về cô vì không biết thích là gì cho đến khi gia tộc muốn hắn có thể liên hôn cùng Lý gia nhưng hắn từ chối.
Từ đó hắn biết hắn đã thích cô qua lần tình cờ đó, hắn điều tra về cô biết cô là con gái duy nhất của Hà gia. Vì vậy, hắn lập tức chuyển tới trường cô học đó và trên cô một lớp, cô lớp 10 hắn 11. Trong một năm học đó hắn rất cố gắng tạo những lần tình cờ gặp nhau giữa cô và hắn mà cô không hề hay biết. Còn bản thân Hà Tâm không nghĩ đến người mình thích vì thích mình mới chuyển tới học cùng. Lăn lộn mãi cô mới ngủ được nhưng cô lại mơ một giấc mơ kì lạ mà giấc mơ này rất chân thực, chân thực tới nỗi cô không thể tỉnh.