Chương 83: Tôi Muốn Anh Cười
Ở cạnh anh, luôn cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, như một đóa hoa xinh đẹp tỏa hương thơm làm cậu ấy càng muốn ở lại trong vườn hoa đẹp đẽ của mình. Lần đầu gặp anh, cảm giác thân thuộc của tiền kiếp ập đến, tuy người hiện đại không tin những chuyện phi khoa học, nhưng phải chắc chắn một điều rằng con người có kiếp trước và kiếp sau. Cho nên tình cảm kiếp này cậu ấy dành cho anh đều xuất phát từ kiếp trước. Cậu thiếu niên vô tư mỉm cười khi nghĩ đến nhân duyên tiền kiếp mình vừa đọc trong sách.
Hai tuần gặp gỡ qua, cho đến ngày sinh nhật của Thanh Nhân, Phong Tình đã tỏ tình anh và điều khiến cậu ấy càng yêu đời đó là anh đã đồng ý. Nhưng có lẽ Phong Tình không biết sự thật rằng, khi Thanh Nhân nói cũng thích cậu ấy thì nó có nghĩa là thích trong huynh đệ, anh em kết nghĩa chứ không phải kiểu thích trong tình yêu của đôi bên dành cho nhau.
Một thiếu niên chưa từng nếm trải tình yêu và đây là lần đầu biết yêu, cho nên đã không nhận ra tâm ý của Thanh Nhân, vẫn cứ hạnh phúc hưởng thụ.
Một buổi tối hôm, sau khi ăn tối Phong Tình dẫn anh đến một quán pub của người quen mới mở giới thiệu, ông chủ rất nhiệt tình tiếp đón.
Phong Tình đã làm Thanh Nhân bất ngờ từ đêm hôm qua đến giờ, một cậu thiếu niên chưa đủ tuổi mà có thể uống rượu bia như uống nước ngọt. Hôm qua thì sinh nhật anh nên anh nghĩ để cậu ấy uống thoải mái một lần, nhưng hôm nay là thường nhật, Phong Tình thì lại vô tư dẫn anh đi uống rượu.
Đã ngồi xuống quầy, Thanh Nhân nhắc nhở Phong Tình: “Uống cái gì ít nồng độ đi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm khi em say đâu nha”.
Được anh quan tâm lo lắng, cậu ấy như cún con mà vẫy đuôi: “Vâng”.
Một lúc chọn đồ uống xong, Phong Tình chọn cocktail trái cây nhẹ nhàng. Nhìn qua Thanh Nhân thì cậu ấy khá kinh ngạc khi thấy anh chọn whiskey. Cái này nồng độ cao, quả nhiên chỉ có đàn ông trưởng thành mới có thể chịu đựng được. Nhìn anh, cậu ấy càng muốn nhanh lớn, trở thành một người đàn ông chững chạc. Khi đủ lông đủ cánh, cứng cáp mới có thể bảo vệ anh.
Phong Tình chống cằm ngắm nhìn gương mặt góc cạnh đường nét tinh xảo rõ ràng của Thanh Nhân, sóng mũi thẳng, đôi môi mỏng vừa phải. Mỗi khi uống rượu, yết hầu trượt lên trượt xuống theo chuyển động dòng nước cho vào, làm người đang ngắm nhìn phải ngứa ngáy cả người. Thật muốn ôm lấy và cắn mút cần cồ đầy khiêu khích lòng người kia, sau đó cắn lấy đôi môi mỏng đến sưng tấy.
Bàn tay bị chạm, Phong Tình giật mình khi phát hiện Thanh Nhân đang gọi mình. Anh khẽ cười, ngón tay gõ nhẹ trên bàn tay Phong Tình: “Sao em nhìn tôi đắm đuối vậy?”.
Một phút bối rối vì những suy nghĩ nhạy cảm về anh, cậu ấy nắm lấy tay anh: “Em thấy anh rất đẹp trai”.
“Tôi nghe em khen tôi từ đêm qua đến giờ đã hơn chục lần rồi đấy”.
Phong Tình chớp chớp mắt, đêm qua uống khá say nên cậu ấy không nhớ những gì xảy ra sau khi kết thúc tiệc sinh nhật chỉ có hai người: “Em đã khen anh rất nhiều sao?”.
“Ừm”. Nhìn biểu cảm lúng túng của cậu thiếu niên ngốc này thật đáng yêu, anh không kiềm được mà bẹo má cậu ấy: “Đi theo tôi rất nhạt nhẽo, không có gì thú vị như những bạn bè đồng lứa với em. Sao em lại thích tôi vậy?”.
Câu hỏi tưởng chừng rất khó trả lời, nhưng Phong Tình sẵn sàng nói ra tâm tư: “Việc gặp gỡ một người đều do định mệnh của ông trời sắp đặt, lần đầu gặp anh em đã có cảm giác rất là thân quen, giống như kiếp trước chúng ta từng ở bên nhau vậy. Cho nên em đã thích anh từ lúc đó, muốn đi theo anh đến hết đời”.
Nghe cậu nhóc bày tỏ, Thanh Nhân ngẩn ra, lát sau phì cười: “Em học những câu từ lãng mạng đó ở đâu vậy? Có phải trong tiểu thuyết tình yêu không đó?”.
Anh không cảm động vậy mà còn cười. Phong Tình càng thêm bối rối: “Em, em nói thật mà”.
“Ừm, tôi tin em”.
Phong Tình hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Tại sao anh lại thích em?”.
Anh nói thật lòng: “Vì em rất dễ thương, tôi từ lâu rất muốn có một đứa em ngoan ngoãn, thơ ngây như em. Trong đời sống thường ngày của tôi phải đối mặt với nhiều biến cố xảy ra, những người xung quanh ai cũng như nhau, có thể thành thật ở trước mặt tôi nhưng khi quay lưng đi thì lại khác. Việc có một cậu em trai dễ thương thế này thì đương nhiên tôi phải thích rồi”.
Nghe xong, Phong Tình lờ mờ nhận ra một chuyện, không biết có phải cảm giác hay không, nhưng cậu ấy thấy dường như Thanh Nhân đối với mình chỉ như một đứa em trai nhỏ của anh.
Không được rồi! Còn cậu ấy lại thích anh theo nghĩa trong tình yêu, muốn tiếp xúc thân mật với anh, muốn được anh yêu mình. Trong khi đó lại trở thành thân phận em trai của anh.
Vậy việc tỏ tình hôm qua chỉ có một mình cậu ấy đơn phương?
Làm sao bây giờ?
Chỉ mới hai tuần trôi qua thôi mà, làm gì một người đàn ông thẳng tắp không cong này lại có thể thích một cậu trai chứ. Là do cậu ấy vui mừng quá sớm khi nghe anh nói thích mình.
Có lẽ nên từ từ tiếp cận, lén lút trao tình yêu của mình lên người anh, dần dà người đàn ông này sẽ cảm nhận được yêu thương của cậu ấy và anh sẽ đáp lại tình cảm này thôi.
Đúng là không nên vội vàng mà, cái gì cũng phải có quá trình chứ. Tình yêu chính là thứ khó chinh phục nhất.
Nhưng mà…
Khi hiểu được ý anh chỉ xem mình là em trai, Phong Tình có chút tủi thân.
Ngoài mặt thì cậu ấy tươi cười, nhưng trong lòng là chú cún nhỏ đang cắm đầu vào tường khóc tu tu chờ chủ nhân đến dỗ dành: “Thì ra trong lòng anh em là em trai đáng yêu nhất nhỉ? Em vui lắm”.
“Ơ? Sao hai người lại ở đây cùng nhau?”. Giọng nói không phải ai xa lạ truyền đến sau lưng, là Kim Khang.
Anh ta ngồi xuống cạnh Thanh Nhân, lấy ly rượu anh đang uống dang dở trên tay anh mà uống ngon lành. Phong Tình khó chịu lườm anh ta, cái ly đó rõ ràng đã có dấu môi và hơi thở anh để lại, vậy mà cái tên đầu bạc này tự dưng cầm uống, như vậy chẳng khác nào hôn gián tiếp chứ.
Cún con hóa thành sói dữ tức giận thầm đối chọi gây gắt với bạch hổ nham hiểm: “Anh Khang, tôi thấy anh nên gọi ly mới uống đi, ly đó anh Nhân đã uống rồi, anh giật đồ trên tay người khác như vậy chẳng phải rất bất lịch sự sao?”.
Đặt mạnh ly rượu xuống bàn, anh ta lườm cậu ấy: “Nói cái gì hả cái thằng nhóc láo xược kia?!”.
Thanh Nhân ở chính giữa làm gạch thi đấu giữa sói và hổ, anh đập bàn. Mèo lớn có uy quyền hơn liền làm hổ lớn trở thành hổ con, sói dữ biến về cún con: “Đừng có hễ gặp mặt nhau lại ầm ĩ như thế! Khang Khang, anh là học sinh tiểu học hay gì mà lại đi tranh chấp với một đứa trẻ?”.
“Tôi không có, cậu ta…”. Nơi Thanh Nhân không thấy, Phong Tình đang thè lưỡi chọc tức Kim Khang, anh ta nổi đóa đến lửa bùng trên đỉnh đầu. Phải tiết chế lại thôi, vì Thanh Nhân nên anh ta đã nhịn: “Haizz… Được rồi, là tôi sai đó, là hành động tôi không đúng”.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Kim Khang gọi một ly whiskey giống của Thanh Nhân, nhâm nhi, anh ta mở miệng: “Hai người các cậu dạo này thân nhau quá nhỉ? Tôi mới tách ra gần hai tuần để công việc dễ thực hiện hơn thì đã thấy các cậu trở nên gắn bó hơn như thế?”. Anh ta đột ngột ôm lấy cánh tay Thanh Nhân: “Nhân à, cậu định bỏ rơi đàn anh của cậu sao?”.
Cái tên đầu bạc này không biết từ bao giờ ngày càng lắm lời, làm ra hành động lố lăng. Anh đẩy anh ta ra: “Tôi thu nạp cậu ấy thành em út của tôi”.
Kim Khang kinh ngạc, tròn mắt nhìn Thanh Nhân: “Cậu thu nạp thiếu gia của Ngũ Hoa Xà làm đàn em á? Chủ tịch Du bọn họ mà biết sẽ xử đẹp cậu mất”.
Phong Tình lên tiếng: “Có tôi ở đây thì không ai có thể động vào anh ấy”.
Thanh Nhân nói: “Cậu ấy không phải đàn em, mà là em trai tôi”.
Kim Khang nheo mắt đăm chiêu nhìn hai người bọn họ: “Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy giữa cậu và thằng nhóc này không đơn giản chỉ là anh em nhỉ? Đặc biệt là thằng nhóc này, đàn ông con trai suốt ngày lẽo đẽo đi theo một người đàn ông khác, giọng nói lại pha chút nũng nịu đến phát ớn, con gái người ta nhìn vào sẽ tránh xa vì tưởng là một tên đồng tính”.
Phong Tình môi thì cười nhưng mắt lại tối sầm: “Anh Khang nói vậy là không đúng rồi, đàn ông thực thụ thì phải ở cùng nhau chứ, anh Nhân mạnh mẽ lại còn nam tính, một cậu nhóc không có kinh nghiệm đời sống gì như tôi mới học hỏi chứ”.
Kim Khang nhếch mép: “Ừ cũng phải, bởi vậy mới nói làm gì có cô gái nào dám yêu cậu chứ?”. Anh ta choàng tay qua vai Thanh Nhân: “Phong Tình, để tôi nói cho cậu nghe. Nếu cậu suốt ngày theo dính anh Nhân của cậu thì cậu ấy sẽ không thể nào quen được bạn gái đâu nhé. Cậu như vậy là hại cậu ấy rồi”.
Tên đầu bạc này là muốn chọc điên Phong Tình đây mà, cậu ấy nhất thời không thể mở miệng. Nếu nói qua nói lại, chuyện cậu ấy yêu đơn phương Thanh Nhân sẽ bại lộ mất.
Kim Khang không thèm cãi với thằng nhóc có bộ mặt khó chịu với mình nữa, anh ta đổi giọng nói chuyện với Thanh Nhân: “Nhân, dạo này cậu có thường sử dụng instagram không?”.
“Không, có tin gì hot à?”.
Anh ta mở ứng dụng ra, bấm vào tài khoản của một cô gái: “Người yêu cũ của cậu mấy tuần nay không đăng bài cũng không thấy hoạt động, mọi động tĩnh bên ngoài cũng không có. Cậu xem có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?”.
Đôi mày Thanh Nhân cau lại, gương mặt tức thì tối sầm nhìn cái tên ‘Rose’ và ảnh đại diện cô gái trong bộ đầm đỏ hở lưng.
Trong lòng Phong Tình bỗng run lên khi nghe Kim Khang nói đến người mà Thanh Nhân từng yêu, cùng với tò mò người anh từng quen trông như thế nào, liền nhích lại sát bên anh. Đến khi nhìn thấy bức hình chụp rõ mặt trên bài đăng người phụ nữ, cậu ấy kinh ngạc đến thốt lên.
“Vu Hoa Hoa?!”.
Thanh Nhân và Kim Khang đồng loạt nhìn cậu ấy như mọi nghi ngờ dồn thẳng vào Phong Tình. Thanh Nhân cầm lấy điện thoại của Kim Khang tắt đi, đặt xuống bàn, anh hỏi: “Em biết người này sao?”.
Cô ta chính là người của băng Hàn Dương, còn là quản lý thân cận của Lão Phong. Nhắc đến cô ta, Phong Tình lại đen mặt nhớ đến cái cảnh bị cô ta đè xuống ghế sofa cởi áo chuẩn bị hành sự.
Thanh Nhân vậy mà lại phải lòng loại phụ nữ lẳng lơ này sao? Không thật chút nào.
Cảm thấy có chút thất vọng, một người đàn ông lạnh lùng luôn giữ mình không động chạm vào bất kỳ ai, phụ nữ lại càng không. Phong Tình từng nghĩ nếu lúc trước anh có yêu ai thì hẳn đó là một người con gái hiền lành và ngoan ngoãn. Bây giờ thì sáng mắt khi nhìn thấy người phụ nữ anh yêu là gì rồi.
Cũng đúng, loại phụ nữ này là gu của mọi tên xã hội đen mà. Chắc anh cũng không ngoại lệ.
Anh và Vu Hoa Hoa có lẽ đã sớm quấn quýt ân ái, mặn nồng tình tứ rồi. Phong Tình vẫn không thể tin là đến tận giờ anh vẫn còn để ý đến cô ta qua mạng xã hội.
Ánh mắt Phong Tình lóe lên tia hàn sắc buồn bã, nói: “Em từng gặp cô ta ở trụ sở của băng Hàn Dương”.
Thanh Nhân không hỏi lý do vì sao Phong Tình có thể gặp được Vu Hoa Hoa, anh chỉ gật đầu.
Kim Khang lên tiếng: “Cậu gặp cô ấy khi nào?”.
“Hai tuần trước”.
Kim Khang nhíu mày: “Hai tuần trước vào đúng đêm đó băng Hàn Dương bị thu phục, không rõ là kẻ nào đánh bại bọn chúng chỉ trong nửa đêm ngắn ngủi. Cậu nói cậu từng gặp cô ấy đúng thời điểm băng Hàn Dương bị tấn công, như vậy cậu là chủ mưu chuyện này sao?!”.
Sự nghi ngờ của anh ta dành cho Phong Tình rất lớn, đã là thiếu gia của Ngũ Hoa Xà thì chuyện gì mà không làm, bong bóng đã thổi to đến căng. Phong Tình suy nghĩ, lát sau nói: “Tôi không có liên quan đến chuyện này, tôi chỉ vô tình biết được cô ta thôi”.
“Đừng có biện hộ, tự dưng một người đang sống sờ sờ đó ra mà mất tích, mất dấu như bốc hơi khỏi thế giới là sao?!”.
“Đủ rồi! Dừng lại đi!”. Thanh Nhân đập bàn đứng lên.
Quán pub trở nên yên tĩnh trong giây lát, mấy người trong quán đều nhìn về phía này. Qua vài giây sau không khí trở lại bình thường.
Thanh Nhân thở dài: “Tôi và cô ta không còn dính líu gì đến nhau nữa, dù cho bây giờ cô ta có làm gì, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi”. Anh nắm cổ áo Kim Khang, trừng anh ta: “Anh đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi thêm một lần nào nữa”.
Thanh Nhân đập tay xuống bàn, giở lên là tiền thanh toán. Anh kéo tay Phong Tình rời khỏi đây, bỏ lại Kim Khang đang day huyệt thái dương.
Anh ta uống rượu mà lẩm bẩm: “Dạo này sao cậu ấy hay nổi nóng với mình nhỉ? Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Lẽ nào… Do thằng nhóc đó mà cậu ấy đổi tính?”.
Phố đêm ở thành phố Giang Long, giữa con đường cổ đầy sắc vàng và đỏ của đèn lồng, đông đúc người qua lại, Thanh Nhân cứ nắm tay Phong Tình bước đi không điểm dừng.
Thanh Nhân không biết tại sao mình lại nổi nóng với Kim Khang, một đội trưởng tài năng kiêm tri kỷ dễ mến suốt mấy năm qua chưa từng xích mích dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Vấn đề hôm nay chỉ là nói về người yêu cũ thôi mà, có gì to tác đâu mà anh lại thấy anh ta phiền phức rồi phát cáu vô cớ.
Lẽ nào do tính chắc công việc và những áp lực đến từ Lee Yong nên mới khiến anh căng thẳng mà tức giận? Sao nhất thiết phải nổi giận với Kim Khang chứ?
Bây giờ lại bỏ anh ta lại chỉ vừa gặp mấy phút.
Thanh Nhân dừng bước.
Phong Tình phía sau nắm chặt tay anh hơn, lén nhìn bóng lưng anh. Khi anh nắm tay cậu ấy kéo đi thế này, con tim bỗng nhiên rung lên và đập nhanh, trong giây phút đó đã ngưng thở để bước đi cùng anh.
Mặc dù có chút thất vọng khi biết bạn gái trước kia của anh, nhưng Phong Tình tin chắc hiện tại anh là một người đàn ông lành mạnh và ngay thẳng. Vừa rồi khi anh nói cô ta không còn liên quan đến anh, thì nó chính là liều thuốc điều đáng tin cậy rót vào người cậu ấy, bởi vì bây giờ anh đang nắm lấy tay mình. Cậu ấy vẫn thích anh cho dù trước kia anh là người như thế nào, từng yêu người ra sao.
Tuy không muốn ảo tưởng mình đặc biệt, những cái nắm tay, những quan tâm lo lắng của anh dành cho cậu ấy. Nhưng Phong Tình tin chắc một ngày nào đó anh sẽ hoàn toàn thuộc về mình.
Bước đến cạnh Thanh Nhân, Phong Tình nhỏ giọng nói: “Anh, em đưa anh về”.
Thanh Nhân vẫn không nhúc nhích, Phong Tình gọi thêm lần nữa anh mới giật mình nhìn qua: “Không, chúng ta đến khách sạn đi”.
“Khách, khách sạn?”. Cậu ấy kinh ngạc đến xém rơi tim.
“Không được sao? Dù gì quay về khách sạn chỗ tôi cũng sẽ gặp mặt Kim Khang, tôi chỉ muốn đêm nay ngủ yên giấc thôi”.
Nghe đến khách sạn lại liên tưởng đến những cảnh tượng phản cảm, Phong Tình tự véo mình cho tỉnh táo: “Chúng ta đến khách sạn của em đi”.
“Của em?”.
Phong Tình đan lấy tay anh, mỉm cười chắc chắn nói: “Vâng, khách sạn của em đứng tên nha”.
Đúng là thiếu gia của Ngũ Hoa Xà, cháu trai của chủ tịch Du có khác, dường như ở thành phố hay tỉnh nào ở Thỏa Bình đều có dấu chân của tổ chức Ngũ Hoa Xà. Một học sinh cấp ba thôi đã sở hữu một phần tài sản nhỏ rồi, là cháu trai ít nhiều gì sau này khi chủ tịch Du lâm chung thì Phong Tình chắc chắn sẽ thừa hưởng phân nửa gia tài của chủ tịch Du để lại.
Một chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng trước mặt hai người, Phong Tình vui vẻ mở cửa xe cho anh vào. Hai người ngồi thỏa mái rồi tài xế bắt đầu hỏi: “Thiếu gia muốn đi đâu ạ?”.
“Khách sạn New Life”.
“Vâng”.
Đến khi hai người đứng trước khách sạn chấm sáu sao, toát ngập mùi vàng bạc. Cái tên khách sạn mạ vàng to đùng trên đỉnh đã nói rõ mặt thật của chỗ này. Trước cổng toàn những siêu xe và những cặp đôi khoác trên người những bộ đồ xa xỉ ra vào nơi này.
Phong Tình vừa bước vào, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy đến nhiệt tình chào hỏi. Thanh Nhân bên cạnh mở to mắt kinh ngạc khi nghe ông ta gọi Phong Tình là “ông chủ”. Ông ta là quản lý của khách sạn.
Cũng phải, nơi này là của cậu ấy, người ta gọi cậu ấy là ông chủ cũng không sai. Thanh Nhân thấy cậu ấy không nên đi học mà về nhà quản lý khách sạn đi là vừa.
Ở trong thang máy trống trải chỉ có hai người, Thanh Nhân cứ lén nhìn qua Phong Tình mà suy nghĩ đánh giá. Anh lên tiếng trước: “Là thiếu gia cháu trai của ông trùm thật có phúc nhỉ? Em làm thế nào mà để chủ tịch Du tặng cho khách sạn sáu sao này vậy?”.
Nghe anh hỏi, cậu ấy vuốt tóc lên để lộ vầng trán cao sáng suốt: “Khách sạn này là của em, không phải chủ tịch Du tặng hay cho gì đâu”.
Thanh Nhân ngờ vực: “Một thiếu niên mười bảy tuổi như em thì làm gì?”.
Mặt Phong Tình rất tươi: “Em nên nói sự thật với anh nhỉ, để xem nào… Hai tuần qua em đã thu thập một ít nhân lực cho riêng mình. Chủ nhân khách sạn này là một nhà đầu tư chuyên đi lừa đảo, có rất nhiều người bị gạt, tiền chất thành núi qua phi vụ lừa đảo của mình nên ông ta đã lấy số đuôi dư lẻ tẻ để xây dựng khách sạn này. Anh biết không, ông ta là người được tổ chức Vô Diện chống lưng”.
Phong Tình mở điện thoại ra đưa lên trước mặt Thanh Nhân: “Có lẽ anh cũng đã biết ông chủ tập đoàn WB đã bị bắt vì tội lừa đảo và buôn hàng lậu, buôn người. Chính là ông chủ của khách sạn New Life này, cái tên lúc trước của khách sạn là W&B này”.
Trong hai tuần qua, Phong Tình hoàn toàn không đến trường cũng không về nhà, cuộc gọi nhỡ của Du Thành Nghĩa đã lên mấy trăm cuộc muốn nổ điện thoại. Anh ấy cũng không dám nói chuyện này với chủ tịch Du, người chịu thiệt chỉ có anh ấy.
Phong Tình quyết tâm thử thách cuộc đời, đặt vận mệnh mình trên cán cân. Việc đầu tiên cậu ấy làm là diệt trừ những kẻ xấu trong thành phố, giúp đỡ người dân dù là công việc lớn hay nhỏ. Một mình cậu ấy sẽ không làm được nhiều việc, cho nên kế hoạch kế tiếp chính là thu đàn em. Nhắm đến những băng đảng nhỏ đường phố, bọn chúng bị quy phục dưới tay Phong Tình liền vâng lời làm theo những gì cậu ấy sai bảo.
Với tài năng võ thuật thiên bẩm, chỉ trong một tuần từ một băng nhóm nhỏ có vài chục người đã tăng lên gần một ngàn người. Phong Tình là thủ lĩnh, đặt ra cái tên gọi cho băng mình là Quang Minh. Hướng cho những kẻ sai trái, gây ra tội lỗi sửa chửa lỗi lầm, đi trên con đường tươi sáng. Quang Minh dần được mọi người dân chấp nhận, làm việc thiện giúp đỡ dân lành. Danh xưng của thủ lĩnh là Phong Đại Thần, là tên gọi của Phong Tình được mọi người gọi.
Một hôm, buổi sáng trong xanh như bao ngày, Phong Tình được đàn em xoa bóp mát xa ở trụ sở Quang Minh thì lướt điện thoại thấy một bài viết nói về tập đoàn WB. Cậu ấy hiếu kỳ lý do gì mà tên nhà báo này lại nói WB được mọi người dân ủng hộ lại là ổ tội phạm chuyên lừa đảo, đọc đâu đuôi câu chuyện mới biết đó là sự thật.
Một ý tưởng táo bạo nhảy qua đầu, đến khi họp băng bày ra kế hoạch thì ai nấy đều xanh xao mặt mày. Trong giới ai cũng biết rằng WB có xã hội đen chống lưng, mà kẻ phía sau nâng đỡ là ai, đương nhiên là Vu Hiện của tổ chức Vô Diện rồi.
Phong Tình không quan tâm những kẻ đó là ai, cậu chỉ muốn cái gã mang đầy tội lỗi trong mình kia phải chịu trừng phạt.
Theo tin tức nghe ngóng, chủ nhân của WB là một lão già hám tiền hám sắc, lão là dân chơi xấu chuyên nghiệp mấy chục năm trong nghành lừa đảo, tên là La Phi. Phong Tình lợi dụng điểm đó bày mưu gài lão với mấy mỹ nữ xinh đẹp thiên hạ đều muốn trong khách sạn W&B. Chính vào lúc lão đang chìm đắm trong khoái lạc mây bay của tiên cảnh thì các sĩ quan cảnh sát ập vào còng tay bắt lão đi, phóng viên, nhà báo cùng đài truyền hình vây kín mít bên dưới khách sạn.
Phong Tình ở phía sau thu dọn tàn cuộc, phần thưởng cho lần này là khách sạn sa hoa. Hơn phân nửa người dưới trướng của lão La Phi bị hốt vào nhà giam với lão. Số còn lại được Phong Tình giấu đi, giữ lại giám đốc của lão làm việc cho mình. Tên giám đốc khôn ngoan làm nên việc trước đó đã đầu hàng với Phong Tình, cùng cậu ấy liên hợp đẩy La Phi vào tù, lừa lão ký hợp đồng giao nộp phân nửa tài sản WB nhân lúc lão say.
“Chuyện là vậy đấy”.
Cánh cửa phòng mở ra, Phong Tình đi vào ngồi xuống sofa giữa phòng. Căn phòng rộng rãi, phong cách tân cổ điển lại hiện đại, cửa bên phải dẫn vào phòng ngủ.
Thanh Nhân cởi áo khoác ngoài ngồi xuống ghế đối diện với Phong Tình. Mồ hôi lạnh trên trán âm thầm lăn xuống cằm, nhiệt độ trong phòng thấp khiến cơ thể nhất thời lạnh run.
Điên mất thôi.
Ấn tượng ban đầu của anh về Phong Tình là một cậu thiếu niên hiệp nghĩa, trong sáng. Ở bên cạnh thì thấy cậu ấy dễ thương, ngoan ngoãn. Chưa bao giờ thấy cậu ấy toan tính, mưu mô điều gì. Bởi cậu ấy là một thiếu niên trung thực.
Đến bây giờ khi tiếp xúc mới biết âm mưu tính toán vốn dĩ là bản tính của con người, dù chôn vùi nhưng sớm hay muộn cũng sẽ bộc phát, Phong Tình không ngoại lệ. Anh thừa nhận những việc cậu ấy làm là tốt, hướng đến cái thiện và sự an lành, giúp những người mù quáng đi theo cái xấu xa biết quay đầu hối cải. Nhưng việc thành lập băng đảng và bay mưu kế đẩy một kẻ vào tù một cách gọn gàng thế này sở dĩ chính là bản chất của một thủ lĩnh xã hội đen nguy hiểm.
Có lẽ trong tương lai không xa, Phong Tình sẽ hoàn toàn bước đi trên con đường trải đầy máu và súng đạn đó. Nét thơ ngây của thiếu niên cũng sẽ bị nhuốm đỏ, trở thành một kẻ không biết sống chết. Đem những cái cớ thuần hóa con người mà nhuốm bẩn bầu trời trong xanh.
Thanh Nhân đứng dậy: “Tôi đi tắm trước đây”.
Anh quay gót cứ thể đi vào nhà tắm.
Phong Tình: “…”.
Phong Tình rất mong chờ một lời khen ngợi về những việc tốt đẹp của mình từ anh, nhưng anh cứ thế mà bỏ đi.
Cậu ấy không nghĩ gì nhiều khi anh đột ngột đi tắm. Chỉ nghĩ do anh uống say nên muốn đi ngủ trước.
Cậu ấy nằm ra trên sofa lắc chân vui vẻ, mơ mộng ôm ấp những ước mơ về thế giới sẽ thay đổi khi không còn những kẻ xấu xa phá hoại vẻ đẹp của thế gian này. Sau đó sẽ cùng anh tay trong tay, bên nhau hạnh phúc đến hết đời.