Chương 81: Anh đã mỉm cười
“Tiểu thuyết ngôn tình và tình yêu thắm thiết đến sến sẩm như thế này sao?”.
Đã hơn hai giờ sáng, Phong Tình không đi ngủ mà còn bật sáng đèn đọc tiểu thuyết. Cuốn tiểu thuyết trên tay với bìa màu tươi sáng cực kỳ ngọt ngào, nói về tình yêu của chàng trai và cô gái trải bao sóng gió và lỗi lầm, kết cục đến với nhau. Nhưng mà cậu ấy lại không thích cái cách tán tỉnh quá sến súa, quá là nổi óc của nam chính.
Đáng lẽ ra cậu ấy không đọc mấy cái cuốn sách thể loại lãng mạng yêu đương của các thiếu nữ thường đọc đâu, là vì nghe nói Thanh Nhân rất thích đọc sách nên cậu ấy đã thử có thêm sở thích là đọc sách giống anh. Thanh Nhân nói rằng khi rảnh sẽ đọc tiểu thuyết, nhưng lại không nói rõ nó là thể loại gì. Sau khi nghe ngóng, Phong Tình quyết định lén đặt hàng trên mạng một cuốn tiểu thuyết yêu đương, sẵn ở đó sẽ học vài chiêu tán tỉnh.
Kết quả càng đọc càng thấy mình bị điên rồi mới đi đọc thể loại tình yêu ngọt ngào đến ớn lạnh. Không phải sở thích thì không thể nào nhập tâm mà.
Đọc đến đây thôi ngày mai còn đi học, Phong Tình cất quyển tiểu thuyết vào ba lô, tắt đèn rồi trèo lên giường ngủ.
Sự việc cách một ngày trước xảy ra ở quán trọ Hoa Mai đã được giải quyết êm xuôi, đám côn đồ tự ý xông vào nhà dân đã bị cảnh sát tóm cổ tống vào đồn hết rồi. Lúc đó bà chủ kịp thời trở về, cô sốt sắng thấy có lỗi vì để khách hàng mình dính vào chuyện nhà cửa. Bọn chúng đời nợ thuê được mướn bởi chủ nợ của bà chủ quán trọ Hoa Mai. Bà chủ kể lại, nửa năm trước chồng cô lỡ dính vào cờ bạc nên lăn ra bị người ta ăn sạch trên đầu mới biết mình mang món nợ khổng lồ. Bán hết tài sản kể cả các chi nhánh khác của Hoa Mai cũng không đủ trả gốc, còn lãi thì cứ phát sinh thêm.
Bây giờ ông ta bỏ trốn để lại cục nợ cho mẹ con bà chủ gánh, mỗi tháng bọn thu nợ thuê đi qua đòi tiền, bà chủ cứ hứa hẹn cho nên cách hai tháng bọn chúng lại qua. Đến khi lời hứa hẹn mất uy tín không thể trả nổi bọn chúng mới xách dao đi đến hâm he dọa giết.
Được biết rằng chủ nợ mà bà chủ quán trọ Hoa Mai đang vướng chính là lão đại băng Hàn Dương. Một băng đảng chuyên buôn lậu và cho vay nặng lãi đang nắm trọn thành phố Giang Long, hiện đang hợp tác với tổ chức Cửa Trắng của Liên Minh Bang Hội. Người đứng đầu là một người đàn ông bí ẩn, không bao giờ xuất đầu lộ diện. Tên gọi là Thanh Phi, được mọi người xưng là Lão Phong.
Phong Tình nắm được thông tin và quyết đứng ra giúp đỡ bà chủ, cậu ấy tự giới thiệu mình là cháu trai của ông trùm Ngũ Hoa Xà, một tổ chức có thực lực ngang bằng với Cửa Trắng. Bà chủ vui mừng khôn siết không ngừng tuôn lệ tỏ lòng thành thật biết ơn.
Sau đó Kim Khang cũng đến nơi, anh ta cho người dọn dẹp quán trọ và trả phí tu sửa. Vì anh ta sợ Thanh Nhân vướng vào phiền phức ở đây nên ra mặt giúp anh, dù gì cũng là người quen với bà chủ.
Phong Tình và Thanh Nhân thu dọn đồ đạc của mình ở quán trọ, từ biệt bà chủ quán. Cậu ấy tạm biệt Thanh Nhân và Kim Khang lần sau sẽ gặp lại. May mà có số điện thoại của Thanh Nhân nên không cần phải lo lắng gì cả, khi nào nhớ anh thì sẽ gọi cho anh.
Còn về phần giúp đỡ bà chủ quán trọ Hoa Mai thì cậu ấy đang suy nghĩ. Có nên lén mượn đội ngũ của chủ tịch Du xử lý bọn Hàn Dương của gã Lão Phong gì đó, rồi dùng tiền trong thẻ trả nợ cho bà chủ? Những chuyện cậu làm ít nhiều gì cũng sẽ bị chủ tịch Du phát hiện ra thôi.
Phong Tình định sẽ không về nhà, cho nên đêm nay đành ngủ bụi ở khách sạn rồi.
Chân vừa bước vào khách sạn năm sao thì bỗng đụng phải một người, khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt quen thuộc.
“Thiếu gia?”.
Là Lê Hòa Lỗ.
Phong Tình giật mình định quay người bỏ chạy thì bị hắn túm lấy kéo vào một góc trong sảnh: “Gần tối rồi sao cậu không về nhà? Chủ tịch Du đang cho người đi tìm cậu đấy”.
Đúng là không biết mệt, đi tìm một thằng nhóc từ sáng đến gần tối vẫn không tìm ra. Cái này là hiệu xuất làm việc của Ngũ Hoa Xà kém đi hay là do thiếu gia Phong Tình chạy trốn giỏi nữa.
Phong Tình cười cười, nói: “Cuối cùng cũng bị anh bắt lại, vậy anh sẽ giao nộp tôi cho chủ tịch Du sao?”.
“Tôi không nghĩ cậu muốn tôi giao nộp cậu đâu nhỉ?”. Con người lúc nào cũng tươi cười, luôn để lộ điểm yếu như hắn thoạt nhìn qua vẻ ngoài sẽ không ai biết được những suy tính của hắn đâu nhỉ. Lê Hòa Lỗ nói: “Không sao, tôi không giao nộp cậu đâu. Cậu chạy trốn khỏi ông ấy hẳn cũng có lý do nhỉ? Cậu nói xem, tôi có thể giúp gì được cho cậu?”.
Không nghĩ người đàn ông này sẽ giúp được mình sau khi nói ra câu chuyện vừa rồi của mình, Phong Tình chần chừ.
Lê Hòa Lỗ kéo cậu ấy qua ghế chờ, rót trà qua cho cậu ấy: “Có vẻ như cậu không tin tôi nhỉ? Để xem nào, hm… Nếu tôi thất hứa thì thiếu gia hãy xử phạt tôi theo cách cậu muốn?”.
Gì đây, rõ ràng dỗ ngọt Phong Tình như một đứa trẻ ngây thơ mà. Phong Tình đỡ đầu thở dài, bộ trong mắt tất cả mọi người đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt thương hại như đang nhìn một đứa trẻ đáng thương sao?
Dù gì bây giờ cũng đã hứa với bà chủ quán trọ Hoa Mai rồi thì, nói là phải làm chứ: “Tôi sẽ nói, nhưng anh phải giữ bí mật chuyện này với chủ tịch Du nhé”. Nhìn cái mặt không có gì là giả trân của Lê Hòa Lỗ, Phong Tình mới miễn cưỡng nói ra: “Tôi cần một ít lực lượng của anh, lý do thì sau khi thực hiện xong tôi sẽ trả anh”.
Lê Hòa Lỗ vậy mà đồng ý: “Được thôi, cậu cần bao nhiêu người? Địa điểm ở đâu?”.
Chấp nhanh vậy sao? Không biết Lê Hòa Lỗ có ý gì nữa. Nhưng mà chuyện đó tính sau đi, bây giờ cần giúp người quan trọng hơn: “Với sức mạnh của Tứ Bang thì mười người là đủ rồi. Trụ sở băng Hàn Dương, tôi sẽ gặp mặt lão đại chỗ đó, còn lính của hắn ta thì do lính ta xử lí”.
Lê Hòa Lỗ lắng nghe, hắn gật đầu: “Cậu cần gì nữa không?”.
“Không”.
“Khi nào cậu sẽ xuất phát?”.
Phong Tình không suy ngẫm, liền nói: “Ngay bây giờ”.
Lê Hòa Lỗ mở to mắt ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn giữ nguyên nét mặt không lộ quá nhiều cảm xúc: “Được thôi”.
Sau khi chuẩn bị, Phong Tình bước ra khỏi cửa phòng. Lê Hòa Lỗ đã đứng chờ bên ngoài, hắn báo lại lính bên ta đang trên đường đến trụ sở băng Hàn Dương. Còn hắn lái xe chở Phong Tình đến hiện trường.
Trụ sở băng Hàn Dương là một sòng bạc, phía trên là club âm nhạc xập xình ồn ào, tầng trên cùng là văn phòng của lão đại.
Đội ngũ an ninh không mấy nghiêm ngặt, lính bên ta sẽ đi bằng cửa sau. Phong Tình sẽ quang minh mà đi đường chính. Vừa bước đến trước cửa đã bị hai tên bảo an chặn lại.
“Này, có thẻ hội viên không?”.
Đương nhiên là Phong Tình không có rồi, cũng không cần thiết phải trả lời cậu ấy tung cước hai tên bảo an thành hai tên què tại chỗ. Bọn chúng chưa kịp nhấc máy gọi báo cáo thì đã bị Phong Tình bẻ tay giật lấy bộ đàm mà ném qua con sông đối diện.
Lê Hòa Lỗ ở trong xe theo dõi, thấy thiếu gia nhà mình khi thực chiến như một con sói chứ không phải bộ dạng cún con ngu ngốc như thường ngày. Hắn nheo mắt đăm chiêu, sau đó nhếch mép.
Mấy người bên trong vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chơi cược rất vui vẻ. Một nhân viên sòng bạc thấy Phong Tình đi vào tưởng là khách hàng liền vui mừng chào đón.
Phong Tình lạnh lùng túm cổ áo gã, ánh mắt sắc bén lườm đối phương: “Mau đưa tao đến chỗ Lão Phong nhanh lên”.
Gã nhân viên không nói gì, sau đó gã cong môi cười nham hiểm: “Vâng”.
Ngay giây tiếp theo ánh sáng kim loại vút qua, Phong Tình buông gã ra mà né được. Trên tay gã là con dao, gã gọi đội bảo an đến. Mắt thấy có cảnh đánh nhau, mấy tên nghiện đỏ đen trong sảnh vây quanh xem náo nhiệt, rồi đặt cược thắng thua.
Phong Tình không có vũ khí bên mình, đối phó với những tên có hàng nóng trên tay không phải là chưa từng.
Gã nhân viên lao đến, Phong Tình né đi. Cậu ấy tìm được điểm yếu ngay, gã nhân viên này nhỏ con hơn cậu, cơ thể sẽ nhẹ đi rất nhiều. Phong Tình nhếch mép, tung cước quật ngã gã. Nhưng gã không ngã, ngay lúc này cậu ấy lướt ra đằng sau gã khi gã đang mất tập trung liềm tóm cổ gã.
Như nhấc bổng một con thỏ, lực siết của Phong Tình khiến gã nhân viên trợn mắt sùi bọt mép. Tay buông thõng thả dao, sau đó bất tỉnh.
Những tên bảo an đến kịp liền đồng loạt xông lên, như kiến chui vào nước mà đuối chết. Ngay tức khắc nằm la liệt hết dưới đất.
Lia mắt nhìn quanh coi còn tên nào.
Một tên nhân viên đang lẩn trong đám đông trốn đi vì vừa nhận thông báo lực lượng tầng một đã bị quét sạch sẽ, hiện tại đang bị mười tên lạ mặt xâm phạm bước lên tầng hai.
Gã đang lo lắng cho cái mạng nhỏ bé của mình nên liền chọn phương án chuồn đi, bỗng nhiên bị một bàn tay giật tóc nắm lại.
Phong Tình lạnh lùng: “Đi đâu?”.
“Híc! Ngài tha mạng cho tôi, ngài cần gì tôi sẽ làm xin đừng giết tôi!”.
Lực siết mạnh làm cái đầu gã đau đớn, Phong Tình nói: “Dẫn tao đi gặp Lão Phong”.
Nghe đến Lão Phong tên nhân viên liền xanh mặt, nhưng phải đồng ý: “Vâng”.
Cánh cửa sang trọng mở ra, Phong Tình được dẫn đi bằng lối khác. Thông thường nếu muốn lên tầng cao nhất để gặp Lão Phong, bọn chúng sẽ đi đường chính từ casino đi lên quán bar rồi mới đi tiếp lên tầng trên cùng. Còn gã nhân viên bây giờ dẫn Phong Tình đi trên hành lang trống vắng không một bóng người. Đến trước cầu thang dẫn lên trên, gã nhân viên đổ mồ hôi lạnh viện cớ bảo Phong Tình đi lên một mình rồi gã chuồn đi.
Hành lang trên lầu cũng giống như hành lang bên dưới, phía cuối hành lang xuất một cánh cửa.
Phong Tình không muốn mất thời gian liền đá cửa xông vào, cánh cửa nặng nề cứ thế đổ ầm xuống đất.
Chỗ này là phòng làm việc, giữa phòng là bộ ghế sofa tiếp khách. Một cô gái trẻ bắt chéo chân thong dong uống trà.
Phong Tình nhíu mày quan sát căn phòng rồi nhìn cô ta: “Lão Phong đâu?”.
Cô gái đặt tách trà xuống, rót một tách khác đặt ở bàn đối diện ý bảo Phong Tình ngồi xuống thảo luận: “Cậu là người dẫn dắt mười tên lưu manh đó sao?”.
Phong Tình ngồi xuống đăm chiêu nhìn cô ta, cô gái này khoảng tầm hai mươi mấy đổ lên, tóc đen dài duỗi thẳng. Dung mạo xinh đẹp cùng thân hình quyến rũ, chiếc áo tay dài ôm sát cơ thể tạo nên từng đường cong rõ ràng. Phong Tình đoán cô ta là tình nhân của Lão Phong.
“Tôi muốn gặp Lão Phong”.
Cô gái điềm tĩnh quan sát cậu thiếu niên khó tính thiếu kiên nhẫn trước mặt, sau đó nhếch mép ngã lưng tựa lên ghế: “Nếu tôi nói tôi là Lão Phong thì sao?”.
Phong Tình không dễ bị lừa: “Mọi người thường bảo Lão Phong là một người đàn ông, không phải là phụ nữ”.
“Vậy ý cậu là phụ nữ yếu đuối không có quyền lãnh đạo băng đảng sao?”.
“Tôi không có ý mỉa mai phụ nữ các cô yếu đuối, người tôi cần gặp là Lão Phong”.
Cô ta không nói gì, đứng lên bước đến trước mặt Phong Tình. Hành động tiếp theo đây, tóm cổ Phong Tình kéo đến gần mình. Ánh mắt đầy sát khí trừng cậu ấy: “Thằng nhóc hỗn xược này, cậu có biết bây giờ cậu rất vô lễ không?”.
Móng tay nhọn bấu chặt cổ mơ hồ thấy rỉ một chút máu, Phong Tình không đau, cậu ấy không bị khí thế của con hổ cái này dọa. Phong Tình nhếch mép: “Thấy tôi quan tâm sao?”.
Cô ta nheo mắt khó đoán, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch trước mặt này thế mà không bị mình dọa sợ. Gương mặt lạnh lùng này khi trưởng thành không chừng sẽ trở nên đáng sợ, nhưng vì có nét tuấn tú chắc chắn sẽ cuốn hút các cô gái. Khóe môi cô ta cong lên, buông tay ra đẩy ngã Phong Tình trên ghế sofa. Cô ta leo lên người cậu ấy: “Cậu nhóc, chị đây rất vừa lòng ánh mắt đó của cưng. Bây giờ cưng muốn gặp Lão Phong thì phải bước qua ải của chị đại Vu Hoa Hoa đây đã”.
Phong Tình vậy mà không kịp đề phòng để Vu Hoa Hoa cởi cúc áo sơ mi của mình, cậu ấy sầm mặt bắt lấy tay cô ta khi chiếc cúc thứ ba được mở: “Dừng lại!”.
“Cưng sao vậy? Không muốn gặp Lão Phong sao?”.
Mặt Phong Tình càng trở nên tệ hơn, đẩy cô ta ra mà ngồi dậy mặc áo lại đàng hoàng. Một thiếu gia hiếm khi mở miệng nói tục, hôm nay bắt buộc phải nói những lời không hay với một cô gái: “Cái đồ lẳng lơ!”.
Một cô gái xinh đẹp đi đến đâu cũng có hàng tá cặp mắt và cái miệng thèm nhỏ dãi dõi theo, được vạn chàng trai xếp hàng tỏ tình. Vậy mà chỉ mới ngày hôm nay thôi lại bị một thiếu niên điển trai mắng, lòng tự tôn trong lòng Vu Hoa Hoa tựa hồ muốn tan nát. Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.
Cô ta tức đến mặt đỏ phừng phừng: “Cậu, cậu vừa nói tôi cái gì?! Cái thằng nhóc không biết điều! Cậu sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay…”.
Phong Tình bước đến bóp lấy cằm cô ta: “Đừng chọc giận bổn thiếu gia, nếu không đừng trách tôi ra tay với phụ nữ”.
Rõ ràng cậu ấy chỉ hù dọa một tí thôi vậy mà lại dọa con gái nhà người ta sắp khóc. Vu Hoa Hoa mới vừa nãy thôi là một con người khó đoán, bây giờ thì dễ hiểu rồi.
Cô ta đẩy Phong Tình ra, hầm hực ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu nghiêm túc: “Được rồi, cậu muốn gặp Lão Phong đúng không? Mời ngồi”.
Không biết cô ta định giở trò gì, Phong Tình cảnh giác ngồi xuống.
Vu Hoa Hoa nói: “Lão Phong hiện đang đi công tác, tôi là quản lý của anh ấy, tôi có thể giúp gì cho cậu?”.
Phong Tình mỉa mai: “Cho vay nặng lãi mà cũng bày đặt quản lý này nọ”.
“Cho vay nặng lãi? Hình như cậu tìm nhầm nơi rồi, văn phòng cho vay nặng lãi chúng tôi ở cách nơi này một con phố”.
Phong Tình nói: “Tôi không nhầm, tôi đến đây để cảnh cáo các người, sau này bớt cho vay nặng lãi lại đi, các người lấy lãi cao thế này ai mà sống nổi?”.
Cậu ấy lấy trong túi ra tấm thẻ và tờ giấy a4 được gấp lại, nội dung trong tờ giấy là hợp đồng vay nợ của bà chủ quán trọ Hoa Mai.
Vu Hoa Hoa đọc tờ hợp đồng xong nhìn xuống tấm thẻ đen viền vàng trên bàn, cô ta cần tấm thẻ lên vân vê: “Thẻ cấp S chỉ giới thượng lưu cao cấp mới sở hữu, rốt cuộc cậu là ai?”.
“Cô chỉ cần biết tôi tên là Phong Tình là được rồi”.
Vu Hoa Hoa đặt thẻ xuống bàn, kinh ngạc: “Ra là cháu trai ngài Du sao? Thật khác với lời đồn nhỉ? Cháu trai của ngài Du vốn dĩ rất ngoan ngoãn mà nhỉ? Sao lại là tên nhóc thô kệch xấc xược như cậu chứ?”. Cô ta đùa rằng: “Lúc trước tôi còn muốn gặp cháu trai của ngài ấy để ôm vào lòng nâng niu cơ, bây giờ gặp rồi thì không muốn gặp nữa, chẳng ngoan ngoãn để được ‘yêu thương’ chút nào”.
Phong Tình đập bàn: “Đừng nói nhiều nữa, thanh toán nhanh lên, số tiền gốc và lãi được ghi rõ trong giấy, đừng có qua mắt tôi”.
Thật ra quản lý Vu rất dễ dãi, đặt biệt là đối với Phong Tình. Cô ta không phòng bị mặc dù biết rõ cậu ấy là cháu trai của chủ tịch Du. Mà Ngũ Hoa Xà lại đối địch với Cửa Trắng, trong khi đó Cửa Trắng chống lưng cho Hàn Dương.
Nghe cô ta nói mình là fan hâm mộ của người đàn ngầu lòi và tài ba tên Du Hữu Độ, cho nên ngoài miệng cô ta nói không có hảo cảm với Phong Tình lần đầu gặp, nhưng trong lòng thì gật đầu chấm điểm.
Dù gì đi theo Lão Phong cũng chán, một người đến cả mặt mũi cũng chưa từng gặp bao giờ vậy mà giờ lại mang cái danh là quản lý trông coi chi nhánh của hắn ta.
Sau khi Phong Tình ra về, cả băng Hàn Dương đột nhiên bị xử lý một cách dứt khoát. Tất cả đều về dưới tay Lê Hòa Lỗ.
Phong Tình khẽ đổ mồ hôi lạnh, cậu ấy không ngờ Lê Hòa Lỗ này lại may mắn ăn được cái bánh lớn đến thế. Băng Hàn Dương sau đêm nay hoàn toàn thuộc về hắn ta, cô gái tên Vu Hoa Hoa cũng đột ngột biến mất như chưa từng tồn tại trên cõi đời này. Còn thủ lĩnh Lão Phong mặc dù nghe tin băng đảng của mình bị thâu tóm nhưng lại không thấy mặt mũi đâu. Đừng nói là sợ quá nên chuồn đi cũng không chừng.
Phong Tình giả vờ như không biết âm mưu này của Lê Hòa Lỗ, sau khi đến khách sạn đã thuê.
Hai người ở trong thang máy, Lê Hòa Lỗ mỉm cười nói: “Bây giờ cậu có thể cho tôi biết lý do được không?”.
Phong Tình do dự, nhưng cũng nói: “Tôi trả nợ cho người quen”.
“Ừm, chỉ vậy thôi sao? Tôi còn tưởng cậu muốn thâu tóm bọn chúng về dưới chướng cậu chứ?”.
Rõ ràng do hắn đã tính trước một bước rồi, thâu với chả tóm gì nữa. Thật là cáo già đoán không ra mà. Phong Tình âm thầm thở dài, không biết mình có nhờ sai người giúp đỡ không nữa: “Không, tôi cảnh cáo chúng đừng có làm ba cái trò cho vay nặng lãi nữa. Thật đáng thương cho những người dân lâm vào hoàn cảnh khó khăn, vì cuộc sống mà phải kiếm tiền cả đời vì trả đống lãi ngàn cân”.
Lê Hòa Lỗ nhìn qua Phong Tình: “Hm, tôi không ngờ thiếu gia lại là người sống theo chính nghĩa đấy. Nhưng mà thiếu gia này, có vẻ vì cậu không biết chuyện này”.
Phong Tình hỏi: “Chuyện gì?”.
Hắn cười nhạt: “Cậu cũng biết những người dân ở trong hoàn cảnh khó khăn phải đi vay tiền chan trải cuộc sống, vậy còn những người cho vay và những người được thuê đi đòi nợ thì sao? Chẳng phải bọn họ cũng đang ở trong hoàn cảnh khó khăn vì cuộc sống mà phải làm những việc đối với xã hội là xấu xa chỉ để kiếm cơm?”.
Rốt cuộc hắn muốn nói gì?
Thấy Phong Tình cau mày, Lê Hòa Lỗ nói: “Sống trên đời này ấy mà, tất cả mọi con người đều đáng thương, làm việc tốt hay việc xấu, họ cũng cần phải kiếm tiền để đối chội với cuộc sống đầy lỗ hỏng đen tối này. Tôi với cậu cũng không ngoại lệ”.
Ting.
Cửa thang máy mở, cả hai đi ra bước, phòng ai nấy về. Trước khi vào phòng, Lê Hòa Lỗ nói: “Chi nhánh một hôm nay cậu làm tốt lắm, bây giờ tôi đã cho quân đi tóm gọn những chi nhánh còn lại rồi”.
Phong Tình liền đóng cửa phòng lại trước khi hắn kết thúc lời nói.
Chi nhánh một hôm nay là do hắn xử lí, Phong Tình chỉ dọn vài tên vớ vẩn chặn đường, hoàn toàn không giúp ích gì. Không biết Lê Hòa Lỗ đang suy tính gì, có phải hắn đang muốn lợi dụng cậu ấy cho một âm mưu gì đó không?
Nghĩ lại thì Lê Hòa Lỗ và Lý Văn Sâm hợp tác đóng giả người phản bội tổ chức, trở thành gián điệp của Lee Yong vì Lee Yong muốn ra tay ám sát chủ tịch Du và thâu tóm Ngũ Hoa Xà. Phong Tình biết bọn hắn làm vậy chỉ để lợi dụng lẩn nhau, để Lee Yong tin tưởng bọn hắn, sau đó bọn hắn sẽ ra tay với Lee Yong. Như vậy có thể tổ chức Cửa Trắng sẽ về tay Ngũ Hoa Xà chúng ta.
Nhưng mà! Nếu như vậy thì Thanh Nhân và Kim Khang sẽ ra sao nếu không còn tổ chức Cửa Trắng?
Khi nghĩ đến Thanh Nhân, thì gương mặt đối phương tuyệt đối không biến mất ngay như những người khác. Lưu lại trong đầu Phong Tình, như ngọn lửa không dập tắt.
Tâm trạng đang lo lắng khi ở cùng Lê Hòa Lỗ đã tan biến, Phong Tình vui vẻ trở lại bước ra ngoài ban công gọi điện cho anh.
Trên con đường dẫn đến quảng trường Hoa Vinh lớn nhất ở Giang Long, dòng siêu xe liên tục lướt qua chiếc xe của Thanh Nhân. Hiện tại anh và Kim Khang cùng một cộng sự với vai trò bảo an của ông chủ Lee hộ tống hắn ta đến quảng trường xem buổi đấu giá dành cho giới thượng lưu. Thật chất sau khi hắn ta tham gia buổi đấu giá này xong sẽ nói chuyện riêng với nhóm bọn họ.
Kim Khang ngồi bên cạnh thấy sắc mặt Thanh Nhân không được tốt lắm, bèn an ủi: “Đừng lo lắng, việc chúng ta bị Lee Yong phát hiện chỉ là sớm hay muộn thôi, bây giờ việc hắn nghi ngờ cũng không sai. Nhưng không sao, chúng ta đều có phương án B hết rồi đúng không nào?”.
Cộng sự ngồi ghế lái cũng lên tiếng: “Đúng rồi đó anh Nhân, chúng ta nhất định sẽ đẩy Lee Yong vào nhà lao ngồi đếm kiến trên thềm cỏ qua ngày”.
Thanh Nhân vốn dĩ không hề lo lắng chút nào, anh đang suy nghĩ chuyện bà chủ quán trò Hoa Mai đã được Phong Tình trả nợ cho hết. Cô rất vui mừng muốn khóc to khi điện thoại báo với Thanh Nhân rằng ngày nào rảnh thì ghé qua cô mở tiệc cảm tạ.
Anh bây giờ đang tự hỏi không biết Phong Tình thế nào rồi, giải quyết vụ việc giúp người ngoài với danh nghĩa cháu trai của chủ tịch Du thế này không biết có bị ảnh hưởng gì không. Đang nghĩ đến cậu nhóc ngây ngô trung thực ấy đột nhiên cậu ấy liền gọi đến.
Thanh Nhân liền bắt máy: “A lô?”.
Phong Tình vui vẻ khi nghe thấy giọng anh: “Anh đang làm gì vậy ạ?”.
Không thể nói sự thật với cậu ấy, Thanh Nhân đành giả vờ đang chuẩn bị ngủ: “Tôi đi ngủ”.
“Anh ngủ sớm thế ạ? Mới tám giờ tối thôi mà? A, quên mất anh đang ngủ vậy mà em lại phá đám anh, em xin lỗi”.
Phong Tình lại tin lời anh nói, đúng là cậu nhóc thành thật. Thanh Nhân khẽ mỉm cười: “Không đâu, chỉ là chuẩn bị ngủ thôi chứ chưa ngủ. Đúng rồi, cô Hoa nhắc tôi gửi lời cảm ơn đến cậu, hẹn hôm nào rảnh sẽ mở tiệc đãi cậu một bữa”.
“Vâng, đó là việc em nên làm, dù gì cô ấy cũng là người quen của anh mà. Vả lại em phải dạy dỗ cái đám người cho vay nặng lãi không có tình người đó. Nếu lúc đó không có anh và em mà chỉ có một mình cô Hoa và con trai cô ấy, không chừng đã xảy ra án mạng rồi”.
Thanh Nhân rất hài lòng với bản tính hiệp nghĩa của cậu ấy, thấy người gặp hoạn nạn liền cứu giúp không quan tâm người đó thân phận là gì. Anh cười tủm tỉm.
Kim Khang và cậu cộng sự lần đầu tiên thấy con người nhạt nhẽo như Thanh Nhân cũng biết bày ra gương mặt tươi cười hạnh phúc thế này liền đổ mồ hôi lạnh. Không biết anh đã ăn trúng thứ gì hay bị người kia bỏ bùa mà khi nói chuyện với người đó lại vui vẻ đến thế.
“Ừm, vậy không còn việc gì nữa tôi tắt máy ngủ đây”. Thanh Nhân tạm biệt trước.
“Khoan đã anh”. Phong Tình vẫn chưa muốn kết thúc ở đây, cậu ấy muốn nghe giọng của anh thêm nữa.
“Có chuyện gì thế?”.
Giọng nói Phong Tình trở nên mỏng tênh, nhỏ nhẹ lại dịu dàng: “Anh ngủ ngon nhé”.
“Ừm, ngủ ngon”.
Thanh Nhân vừa tắt máy đi thì cảm thấy có hai cặp mắt đang lén nhìn mình chăm chăm. Đặc biệt là Kim Khang ngồi bên cạnh, môi anh ta cứ úp rồi mở muốn nói gì đó.
Cộng sự đang lái xe bỗng lên tiếng trước: “Anh Nhân, anh có người yêu rồi sao?”.
Thanh Nhân không giật hoảng khi nghe hỏi mà ngược lại Kim Khang bên cạnh lại giật nảy: “Người yêu cái gì mà người yêu chứ! Nhân Nhân của chúng ta là trai thẳng đấy nhé tiểu Lâm!”.
Tiểu Lâm chớp chớp mắt: “Trai thẳng? Ý anh Khang là anh Nhân đang quen với con trai sao?”.
Kim Khang trả lời cứ như anh ta là Thanh Nhân: “Không! Cậu ấy không quen ai hết”.
Tiểu Lâm bĩu môi: “Anh Khang làm gì thái quá lên vậy? Anh cũng đâu phải mẫu hậu của anh Nhân đâu mà bảo bọc dữ vậy?”.
Thanh Nhân phì cười: “Được rồi, tôi và cậu nhóc vừa nói chuyện khi nãy là bạn thôi, giữa tôi và cậu ta không có gì cả”.
Kim Khang bỗng khó chịu: “Tôi để ý rồi nha, từ khi gặp thằng nhóc con đó là sơ hở cậu liền cười. Cứ như công tắc vậy”.
Tiểu Lâm cũng mắc cười: “Thì ra cậu nhóc ấy là công tắc cười của anh Nhân sao? Ha ha”.
Trong xe ba người bỗng trở nên nhộn nhịp, bầu không khí này không giống như sắp gặp tử thần một chút nào.
Hi vọng đêm nay bầu trời có thể tươi đẹp.