Chương 72 - Tôi muốn ôm hắn
Tưởng có thể dễ dàng qua mặt được ‘tên điên ngốc nghếch’ này sao?
Vu Hiện mới đầu còn vẽ trên mặt chữ bất ngờ rất lớn, nhưng ngay sau đó nét mặt y giãn ra. Xem như Phong Tình đang nói nhảm: “Tại sao tôi lại phải thân với đội trưởng Tứ Bang của cậu chứ?”.
Che giấu cảm xúc hay đấy.
Vì sao hắn lại biết chuyện Vu Hiện có qua lại với Lê Hòa Lỗ, đội trưởng Tứ Bang của Ngũ Hoa Xà. Phải nói là từ lúc hắn bước chân vào quán trà Đông Khang tìm Thanh Nhân. Việc gặp lại đội trưởng Ngũ Bang Lý Văn Sâm đã làm hắn có một thắc mắc rồi. Làm thế nào mà một kẻ bị quăng xuống biển rồi mà vẫn còn sống, bộ dạng vẫn bảnh bao như xưa, lấy lại phong độ rất tốt. Sau khi điều tra mới biết gã đã được Lê Hòa Lỗ cứu giúp, hắn cũng cho người điều tra luôn lý do vì sao đội trưởng Tứ Bang lại giúp đỡ một tên chuột phản bội Lý Văn Sâm. Hóa ra đều là bầu trên cùng một dàn nên mới cứu giúp lẫn nhau, kẻ đứng sau Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ lại là Vu Hiện.
Phong Tình đã biết chuyện Lê Hòa Lỗ phản bội tổ chức, nhưng hắn vẫn để yên, nếu mọi chuyện xáo trộn lên thì sẽ xảy ra nhiều rắc rối không cần thiết. Bởi ngày mai là cuộc chiến diễn ra, hắn vẫn cần lực lượng từ Tứ Bang để chinh chiến.
Phong Tình nghiêng đầu xoa cằm như đang suy nghĩ gì đó, nhưng thực chất hắn đang âm thầm quan sát biểu cảm đến cử động của Vu Hiện. Ánh mắt trở nên nguy hiểm mà nhìn chằm chằm đối tượng mình chọn lên thớt: “Không lẽ tôi lại nhầm lẫn gì sao? Chủ Tịch Vu à, mấy con chuột con gián từ trước tới giờ ông cài vào tổ chức tôi ông cũng biết đấy, chẳng có con nào còn nguyên vẹn khi bị tôi phát hiện. Nhưng mà, có hai con chuột lớn của tôi hình như lại là thú nuôi của ông nhỉ?”.
Hắn nói chuyện dùng những câu từ biến hóa, dùng phép nhân hóa làm đối phương nghe thấy chẳng khác nào mình đang nói chuyện với một tên điên toàn nói chuyện trên trời.
“Hình như cậu hiểu lầm gì rồi”. Vu Hiện bước đến vỗ vai hắn, động tác giải hòa.
Phong Tình cười lạnh: “Hiểu lầm hay không thì ngày mai mới quyết định”.
Tuy là Vu Hiện cười nói với hắn, nhưng trong lòng đã tích tụ mây đen, chúng sắp bị đốt cháy thành tro rôi. Chẳng còn lời biện hộ cũng như giải thích nào để nói với hắn.
Phong Tình gạt tay y ra, bổ sung thêm: “Tính ra không có kẻ địch nào có tâm như tôi cả đâu, lại tận tình đến tận đây thông báo cho chủ tịch Vu cuộc chiến của chúng ta”.
Hắn bước đến chỗ Kim Khang khoác vai người đồng minh của mình: “Đúng như các ông nói, tôi và chủ tịch Kim chung một thuyền, cũng như chủ tịch Vu và chủ tịch Hương chung một bè, mà…”. Hắn thở dài cho vở kịch: “Là bè sắp bị sóng biển đánh chìm”.
Kim Khang chỉ mỉm cười, hắn đã cùng Phong Tình lên kế hoạch cho vở kịch và Phong Tình làm gì hắn cũng phải làm theo: “Xin lỗi các vị, ngày mai chúng ta phải chia tay rồi, tôi và chủ tịch Du sẽ không nương tay đâu”.
Hương Vi Đàng im lặng nãy giờ lại lên tiếng: “Chủ tịch Kim, có phải cậu bị ép buộc không?”.
“Không có, xem nào, tại sao chủ tịch Hương lại nghĩ rằng tôi bị chủ tịch Du ép buộc?”.
“Thôi nào, chúng ta không cần phải nhiều lời, những gì đã nói cũng nói xong rồi, chúng ta đi thôi”. Phong Tình kéo Kim Khang đi ra ngoài, cánh cửa đã đóng sầm cho thấy hắn không thèm lễ nghĩa chào hỏi các vị tiền bối mà ngông nghênh ra đi.
Hương Vi Đàng bị một thằng nhóc không coi ra gì mà tức đến run người: “Cái thằng vô giáo dục đó ngày mai sẽ là ngày tàn của nó!”.
Gã đá văng chiếc bàn tròn ở chỗ ngồi của Phong Tình đến nát tung, mấy chiếc bàn tròn dễ vỡ đáng thương trong phòng họp mới đó đã bị Hương Vi Đàng đem ra trút giận.
Tạ Hào Hoa im lặng nãy giờ uống trà xem kịch, chán rồi ông ta đứng lên: “Cuộc họp kết thúc rồi, tôi đi trước đây”.
Lúc đi ngang qua Hương Vi Đàng, ông ta liếc gã. Ánh mắt sắc bén cùng gương mặt u ám như cảnh cáo trong một thoáng, trở về trạng thái bình thường, ông ta bước đi.
Hương Vi Đàng giật mình: “Gì vậy chứ…? Lão già đó bị làm sao vậy?”.
Vu Hiện thở dài: “Cậu bớt nóng nảy lại đi, tức giận vì một tên nhóc con chẳng phải rất mất mặt lắm sao? Hà cớ gì phải chấp nhặt với nó? Dù gì ngày mai nó cũng toi”.
Hương Vi Đàng túm vai Vu Hiện mà la lớn: “Thằng oắt đó khinh thường chúng ta mà anh lại để yên à?!”.
Vu Hiện đang kiềm nén cơn hỏa trong bụng, y hất tay gã ra: “Thay vì tức giận thì tại sao bây giờ chúng ta không thay đổi kế hoạch?!”.
“Anh nói phải, chúng ta mau đi thôi”.
…
Sòng casino lớn nhất Lu Hoa nằm giữa trung tâm thành phố Phúc Vĩnh, nơi có biệt danh là ‘thành phố của những dãy building cao tầng’ diễm lệ. Tòa tháp vàng chọc trời, bảng tên Liên Hoa Casino vàng rực chạy trên bảng điện tử nền đỏ. Ánh sáng biển hiệu phản quang dạ xuống mặt đường nhựa đen ẩm ướt của nước mưa đọng lại, từng đóm sáng màu vàng như những hạt kim tuyến tích tụ thành từng khối. Người đi đường qua lại dù đã quen thuộc với tòa casino tráng lệ nhưng vẫn không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn ngắm. Trên đất nước Lu Hoa ai ai cũng biết Liên Hoa Casino thuộc sở hữu của Liên Hoa Hội, Tạ Hào Hoa là ông chủ. Sòng casino được mở hợp pháp, có giấy phép lưu hành, cho nên bên trong hội quán ngoài những tay ăn chơi của giới thượng lưu ra còn có cả các sĩ quan cảnh sát đêm đến trà trộn vào thành khách hàng, bung xỏa hết bản chất vốn có.
Chiếc taxi dừng trước lối ra vào quán casino, Phong Tình và Kim Khang bước xuống.
Cả hai đã thay ra bộ âu phục trắng như chim bồ câu, thay vào đó là bộ suit bình thường như bao người đàn ông đang đi vào đi ra trong casino.
Trước cửa có hai bảo vệ cao to lực lưỡng, diện mạo không mấy ưa nhìn. Vừa nhìn thấy Phong Tình và Kim Khang, bọn họ liền cúi đầu chào hỏi như hai vị khách quý quen thuộc của Liên Hoa Casino.
Hai người đến casino không phải để ném tiền phung phí vào mấy hạng cờ bạc hay cá cược, bọn họ đến đây vị nhận được lời mời của Tạ Hào Hoa. Điểm hẹn nằm ở tận cùng đỉnh chóp cao chót vót của tòa tháp vàng lấp lánh.
Thang máy mở, hai người đi ra.
Dãy hành lang dài rẽ phải, đến trước cánh cửa gỗ trắng lớn.
Cốc, cốc.
“Vào đi”.
Phong Tình đẩy cửa đi vào.
Căn phòng bố trí đơn giản, là một căn phòng làm việc thì đúng hơn. Trên này khác với vẻ hào nhoáng của tòa tháp vàng rực và khu ăn chơi bên dưới.
Tạ Hào Hoa ngồi ở bộ ghế sofa giữa phòng uống trà: “Các cậu ngồi đi”.
Phong Tình và Kim Khang ngồi xuống đối diện với ông, sau đó phục vụ mang trà và bánh quy đến.
Cầm tách trà lên hưởng thức, Phong Tình nói: “Chủ tịch Tạ có thích trà dâu của tập đoàn Độ Lượng không ạ?”.
Tạ Hào Hoa đáp: “Rất thích, trà của cậu rất thơm, người dân chúng tôi rất thích”.
“Vâng”.
Trà hắn đang uống là trà dâu của bên hắn sản xuất, hiện tại là xuất khẩu hàng đầu của Lu Hoa, hắn rất vui khi được mọi người yêu thích và tiêu dùng.
Phong Tình nói: “Không biết chủ tịch Tạ mời chúng tôi đến đây là có chuyện gì không ạ?”.
Tạ Hào Hoa đặt tách trà xuống, ông ta nói: “Có lẽ các cậu cũng biết nên mới đến còn gì”.
Hắn mỉm cười xác định được ý của Tạ Hào Hoa: “Vâng”.
“Các cậu cũng biết Vu Hiện không chơi một mình, bên cạnh cậu ta có Hương Vi Đàng, ngày mai ít nhiều gì cũng có sự đóng góp của Đạo Hương Hội, các cậu tính như thế nào?”.
Đã lên sẵn mọi kế hoạch từ, Phong Tình tin tưởng Tạ Hào Hoa mà trả lời những gì mình chuẩn bị: “Cho binh phòng thủ tại trụ sở thôi, khi bọn tôi xuất chinh qua Hỏa Phong thì khả năng cao số quân của Hương Vi Đàng và lực lượng của Vu Hiện kéo đến đánh úp trụ sở Ngũ Hoa Xà và trụ sở Cửa Trắng. Ông sẽ giúp đỡ chúng tôi?”.
“Tuy ta không muốn dính líu gì đến cuộc chiến của các cậu, nhưng vì tình nghĩa của cha cậu và ta, cũng như tình nghĩa giữa Ngũ Hoa Xà và Liên Hoa Hội ta sẽ hỗ trợ”.
“Vâng, cảm ơn chủ tịch Tạ”.
Sau đó ba người bàn thêm về kế hoạch tác chiến và nói chuyện tán gẫu để tăng sự gắn kết liên mình đồng đội với nhau. Vậy là đồng minh của Cửa Trắng có thêm Liên Hoa Hội thông qua Ngũ Hoa Xà.
Từ năm giờ chiều bắt đầu, khi kết thúc cũng đã chín giờ tối. Phong Tình và Kim Khang tạm biệt nhau mỗi người một ngã, ngày mai sẽ gặp nhau tại điểm hẹn nên giờ nhà ai nấy về. Trực thăng riêng đưa đón, cảnh đêm thành phố Phúc Vĩnh lấp lánh ánh đèn vàng rực từ những tòa nhà cao tầng, một dãy sắc màu chủ yếu là vàng và xanh dưới con đường. Khi trên trực thăng nhìn xuống như những dây đèn leg trải dài dùng trong trang trí cây cảnh. Khung cảnh đẹp tuyệt vời khi nhìn ở một khía cạnh và hoàn cảnh khác nhau.
Ánh sáng nhẹ hất từ cảnh quan bên dưới hất vào gương mặt Phong Tình thông qua cửa kính trong suốt của trực thăng. Trên tay đang cầm điện thoại, hình như hắn đang chờ đợi tin nhắn của một người. Hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen thui chẳng có tin báo gì, thở dài mà khẽ mỉm cười.
Về đến trụ sở, những lãnh đạo cấp cao và các thành viên nghe theo chỉ lệnh của hắn mà đi chuẩn bị từ trước, cho nên trụ sở vắng người, chỉ còn mỗi lính canh gác.
Thang máy ting mở cửa, hắn đi ra ngoài, gió đêm trên tầng thượng mát mẻ lùa qua mái tóc bạch kim, lất phất dưới ánh trăng. Đêm nay thật yên tĩnh, trăng thanh gió mát, không giông gió mưa bão như những ngày thường. Tựa hồ bình yên trước khi sóng gió đến.
Trên tay hắn là hộp bánh kem màu hồng mà khi trở về hắn liền ghé qua tiệm bánh ngọt quen thuộc mà suốt mười năm nay vẫn hay ăn, mua về một chiếc. Tuy cửa hàng bình dân nhưng bánh lại thơm béo, mang hương vị ngọt ngào của hồi ức năm xưa, chiếc bánh này sẽ là quà bất ngờ dành cho Thanh Nhân.
Cạch.
Thanh Nhân đang ngồi xem chương trình nói về những quyển sách, đang xem đến đoạn giới thiệu về quyển sách anh yêu thích thì nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, anh nhìn ra.
“Em yêu của anh về rồi đây, mau đến ôm tôi cái nào”. Phong Tình dang cánh tay mong chờ.
Thanh Nhân: “…”. Anh tưởng hắn lại dở chứng thần kinh gì nữa nên chẳng buồn quan tâm, mà quay mặt lại tiếp tục xem ti vi: “Về thì vào đây đi chứ, đâu phải trẻ con đâu mà ôm với ấp”.
Buông thõng tay xuống, hắn cười gượng mấy cái cho đỡ quê. Cũng đúng, đâu phải như ngày xưa đâu mà có người mừng khi mình quay về nhà chứ.
Phong Tình đặt bánh kem lên bàn, cởi áo suit ngoài ném bên qua bên cạnh: “Quà cho anh đây”. Ngồi xuống ghế sofa kéo Thanh Nhân ôm vào lòng: “Tôi tưởng anh không đến chứ”.
Thanh Nhân ngoan ngoãn ngồi yên: “Lời của ông chủ ai dám từ chối chứ”.
“Hừ, tôi vừa là ông chủ vừa là người yêu của anh, nhưng tôi không thích anh gọi tôi là ông chủ, gọi người yêu đi”.
“Không thích đấy”.
Phong Tình đè anh nằm xuống, hắn nắm cằm anh: “Đã là người yêu ít nhất cũng gọi cho thân mật chứ, mau gọi em yêu đi”.
“Thật rùng rợn mà”.
“Hừ!”.
Hắn mạnh mẽ cắn mút đôi môi đối phương, đây là hình phạt nhỏ nhoi khi Thanh Nhân chống lệnh.
Buông môi nhau ra, môi dưới của anh mới đó bị mút đến đỏ ửng, nhìn cứ như vừa tô son. Phong Tình liếm yết hầu đang khẽ nhấp nhô của anh. Nơi này là điểm yếu của đàn ông, là viên bi nhỏ tạo độ kích thích khi chạm vào mà hưng phấn dâng trào hơn cả thân dưới.
“Ưm…”.
Thanh Nhân khẽ phát ra tiếng, nơi hắn đang mút vừa ngứa lại nhột. Cơn ngứa ngáy bắt đầu lan rộng khắp cơ thể, anh rùng mình. Nhạy cảm của kích thích chưa được bao lâu thì cơn đau đột ngột ập đến. Yết hầu bị hắn cắn in lại dấu răng sâu sắc.
“A!”.
“Hừ, phải nghe lời không thì bị phạt nha”. Phong Tình buông anh ra, hắn đứng lên cầm hộp bánh kem đi vào bếp: “Anh ăn cơm tối chưa? Chưa ăn thì qua đây ăn bánh kem nè, ăn cái này cũng đủ no đến sáng rồi”.
Thanh Nhân vẫn nằm trên sofa, dường như anh đang mong chờ điều gì đó hơn cả việc hôn môi và cắn yết hầu. Cảm giác hụt hẫng trong lòng bỗng xuất hiện mà đã lâu lắm rồi không hề có.
Anh cũng không rõ mình đang đợi điều gì, hay bởi vừa nãy trong một khoảng khắc nhỏ anh nhìn thấy hắn thật sự chính là ‘Phong Tình’ cho nên giữa lòng ngực khẽ rung động?
Phong Tình đang quay lưng cắt bánh kem, bỗng giật mình khi bị ôm từ đằng sau. Đặt con dao xuống, hắn bất ngờ mà đứng im: “Anh, anh làm sao vậy?”.
Thanh Nhân đang chủ động ôm hắn.
Đã lâu lắm rồi.
“Cái tên vô trách nhiệm này, đã làm thì phải làm cho tới chứ”.
Anh kéo hắn quay qua đối mặt với mình, ngay lập tức cắn lấy môi hắn.
“?!”.
Thình thịch.
Phong Tình mở to mắt để nhìn xem đây là tình huống gì, nhưng lại bị đôi môi ngọt ngào làm mê mẩn đầu óc, hắn nhắm mắt để cảm nhận độ ấm của chiếc lưỡi ẩm ướt đang muốn tiến đến đâu.
Bàn tay Thanh Nhân không tự chủ liền sờ soạng khắp cơ thể hắn, lần mò cởi từng cúc áo. Cơ ngực rắn chắn lại đàn hồi, xoa bóp rất đã tay. Nhụy hoa ửng hồng, anh chen hai ngón tay ma sát, nghịch đủ rồi liền véo thật mạnh.
“A!”.
Âm thanh kêu đau của đối phương vang lên trên đầu, Thanh Nhân mới tách đôi môi mà buông tay ra.
Thình thịch, thình thịch.
Anh chợt hoảng hốt, bản thân vừa nãy rõ ràng bị ảo giác khiến cho đầu óc mơ hồ, liền hành động quá hạn với người này.
Thanh Nhân đỏ mặt quay gót vội bỏ đi: “Tôi, tôi đi trước đây!”.
“Làm người ta ra thế này mà bỏ đi sao?”.
Phong Tình bắt lấy tay anh, cơ hội bỏ trốn của Thanh Nhân hoàn toàn bị khóa. Hắn kéo anh vào phòng, ném anh lên giường. Hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi mỏng tênh của anh thật nhanh chống, ném sang một bên. Đến chiếc quần tây cũng vứt bên cạnh chiếc áo, cho nó có đôi có cặp như hai người đàn ông bên trên.
Thanh Nhân hoàn toàn bị lột sạch nằm trên giường mà thở hỗn hễn trong cơn nóng như sốt trong người toát ra, như chú mèo bị lột sạch lông chỉ còn mỗi thân xác chưng ra để người ta chuẩn bị ăn thịt.
Phong Tình bỗng ngẩn ra nhìn anh chằm chằm, biểu cảm hiện tại của anh càng làm tiểu long mạnh dạn trỗi dậy muốn thoát khỏi lưới sắt giam cầm.
“Anh có biết bây giờ anh đang rất quyến rũ lắm không? Thật ghen tị khi ai đó được anh yêu nhỉ?”. Hắn lướt ngón tay thật nhẹ như lông vũ từ xương quai xanh đến cơ bụng, mang đến cho đối phương cảm giác ngứa ngáy vô cùng.
Bỗng dừng lại ngay vị trí bụng dưới, bên cạnh hong là vết sẹo che mờ hình xăm. Thanh Nhân giật nảy mình khi bị hắn nhấn vào.
“Đừng chạm vào chỗ đó!”. Mồ hôi ướt đẫm trán, anh khó chịu bắt lấy tay hắn.
Chỗ này mỗi khi hắn động vào anh liền hoảng sợ như thể bật chiếc nút mở lại bộ phim kinh dị cũ kỹ vốn bị chôn giấu không muốn xem.
Phong Tình ngưng tay, vì anh không thích nên hắn không chạm vào nữa. Nâng chân anh gác trên vai mình, hắn liếm cặp đùi trắng săn chắc của anh. Nhếch mép: “Đêm nay anh ngoan ngoãn nên tôi sẽ thưởng quà cho anh thật nhẹ nhàng nhé”.