Chương 68 - Tôi áy náy
Mùa thu mưa rơi day dẳng, người cẩm ô bình tĩnh bước đi, kẻ không ô chen ngang chạy nhanh va vào nhiều người đi đường. Dường như người dân Vĩnh Thành đã quá quen với những ngày mưa u tịch kéo dài liên tục, quen với những sinh hoạt hằng ngày của con người nơi đây, cũng không để bụng những kẻ không có mắt.
Ngôi nhà nhỏ trên sân thượng trụ sở Ngũ Hoa Xà, hạt mưa va đập trên mặt hồ cá tạo ra những vòng tròn chuyển động theo từng rợn nhẹ. Trong nhà, đèn sáng lan tỏa, nhiệt độ ấm áp ngăn chặn màn mưa lạnh lẽo bên ngoài. Trên giường, ánh mắt Phong Tình chăm chú không rời khỏi người đang ngủ say trước mặt.
Sau ngày ‘giường ấm chiếu nổng’ ở phòng giam, Thanh Nhân cứ thế ngất đi đã hai ngày. Có lẽ tác nhân chính gây nên là chất khí gây kích thích trong phòng, lại thêm một ngày kịch liệt cùng hắn. Không biết khi tỉnh dậy phản ứng đầu tiên của anh đối với hắn sẽ là gì? Có thể là kích động với đại đồ vật mà ném hẳn đổ máu?
Hay là rút dao đâm chết hẳn?
Nghĩ lại thì cảm thấy bản thân mình có lỗi, bị những lời nói gây kích thích cơn thịnh nộ của anh mà đem hẳn tức giận ném anh vào nhà giam. Đã vậy chính mình hiểu lầm ngày hôm đó anh và Tiêu Trúc quấn quýt ân ái với nhau, rồi hắn làm ra cái trò cưỡng ép anh.
Thật là ngu ngốc.
Hắn thở dài tự trách mình.
Nhớ lại hôm trước ở quán đánh mạt chược Ma Jong Ji của Lão Qui xem tài liệu về Thanh Nhân trước khi gia nhập tổ chức Cửa Trắng. Cái này khi trước hắn đã nhờ Du Thành Nghĩa tìm Lão Qui để lấy thông tin, hiệu xuất cao đáng lẽ trong một ngày lấy xong rồi, nhưng Lão Qui lại nói mọi thứ về anh rất lệch lạc và vài cái không đúng về tiểu sử của anh nên sẽ tốn kha khá thời gian lục tìm, nên cho đến thời điểm hiện nay mới giao cho hẳn đầy đủ tài liệu.
Chính vì điều này mới khiến hẳn nghi ngờ thân thế thật sự của người mình yêu gần mười năm. Vạn Nhãn Vô Khoảng nắm bắt mọi thông tin cũng không thể tra được mọi thứ chính xác của anh.
Ngay từ khi bắt đầu yêu anh, hẳn không quan tâm những gì mà anh đã trải qua trước khi gặp hẳn. Có những chuyện nếu anh kể thì hẳn nghe và ghi nhớ, cho rằng quá khứ của anh không có gì đặt biệt chỉ là một gã giang hỗ làm việc cho tổ chức Cửa Trắng. Được một thời gian sau anh rời tổ chức và sống một cuộc đời bình thường, thay đổi mọi thứ để trở nên phù hợp ở bên hẳn. Ngây thơ khi ấy của hắn đã không cho phép hẳn lấn sâu vào những hồi ức đen tối của anh. Hẳn chỉ biết hiện tại anh vui vẻ và sống tốt thì cứ như vậy mà ở cạnh anh trở thành người yêu của anh.
Sau khi đọc xong tài liệu khi trước của anh, Phong Tình sốc đến nỗi thâm tâm run rẩy không dám bộc lộ ra ngoài. Người hắn yêu lại đáng thương đến nhường nào khi trải qua những chuyện khủng khiếp, gần như là địa ngục trần gian. Hắn không dám tưởng tượng Thanh Nhân của lúc ấy sẽ có biểu cảm thế nào, dáng vẻ ra sao.
Sợ rằng sau khi liên tưởng xong hắn không kiềm nỗi mà khóc mất.
Anh ngày xưa là một thiếu niên kiên cường mạnh mẽ, dám vực dậy khỏi những sợi xích cùng gạch tông nặng nể. Đối mặt với những kẻ chèn ép bắt nạt mình, đem máu bọn chúng nhuộm lấy cơ thể, từng chút một đắm chìm trong máu tanh. Tâm hồn lạnh lẽo trở nên tăm tối, chưa lấy một lần khát khao nhìn thấy mặt trời chiếu sáng.
Một người đàn ông với tấm lòng chân thành, tâm tính hiền lành luôn nghĩ đến những hành động tốt đẹp của bây giờ vốn dĩ xuất phát từ con quái vật u sẩu mang đầy bi thương trên người.
Thanh Nhân là người đàn ông sầu thương nặng nề mà trước đến giờ hắn lại không biết.
“Cậu muốn điều tra về ba mẹ ruột của Thanh Nhân sao?”. Lão Qui đứng lên nhìn lên màn hình đang chiếu hồ sơ của Thanh Nhân.
Phong Tình miết ngón tay mình, đáp: “Vâng, giá bao nhiêu tôi sẽ trả, ông giúp tôi được không?”.
Lão Qui đưa lưng về phía Phong Tình và Du Thành Nghĩa nên cả hai không thấy được biểu cảm lúc này của ông. Chỉ nghe ông ta khẽ cười phát ra tiếng: “Dù cậu có trao đổi mạng sống của mình để lấy được thông tin thì tôi cũng không đồng ý”.
Một thắc mắc được đặt ra, rốt cuộc thân thế Thanh Nhân thật sự là gì mà đến cả Lão Qui cũng không dám tiết lộ thông tin ba mẹ ruột của anh cho hẳn.
“Chắc các cậu đang tò mò cậu ta là ai mà tôi lại giấu giếm bí mật về những người sinh ra cậu ấy nhỉ?”.
Phong Tình ngừng động tác, hắn hít sâu một hơi, âm thầm thở: “Khó đến thế sao?”.
Lão Qui bật cười: “Ha ha, Phong Tình, cậu là người yêu của cậu ta thì tốt nhất cậu nên chính mình hỏi trực tiếp cậu ta thì hơn đấy”.
Lão già này đang đùa giỡn chắc? Đã hoàn cảnh hắn bây giờ khó tiếp xúc thân mật với anh cho nên mới tìm ông ta để đổi lấy thông tin, vậy mà lại keo kiệt không cho.
Rốt cuộc Lão Qui đang sợ điều gì chăng mà không chịu đổi thông tin về ba mẹ anh cho hẳn?
Sau khi dùng đủ mọi cách để Lão Qui đưa thông tin thì hẳn đành bỏ cuộc. Đúng là gừng già lại cay, âm mưu thủ đoạn của hẳn đều bị ông ta phát hiện trong tức khắc. Có lẽ ông ta nói đúng, sao hẳn lại không hỏi trực tiếp anh? Sợ gì mà không dám hỏi?
Khoan hẳn vội, trước tiên hắn cần phải xác nhận hai người, chú Lu và tiểu Còm của anh. Chỉ cần tìm được hai người họ mang về cho Thanh Nhân, chắc chắn anh sẽ chịu kể về ba mẹ ruột cho hắn nghe. Hắn sẽ hứa với anh bằng cả tấm lòng cũng sẽ tìm họ về với anh, giúp anh gia đình đoàn tụ.
“Um… Đừng, hức!”.
Thanh Nhân trở mình, dường như anh đang gặp ác mộng, mổ hôi ướt đẩm trán, đôi mày cau có mà nói mớ.
Phong Tình vội ôm anh vào lòng, vỗ về chấn an: “Không sao, đừng sợ”.
Hơi ấm từ hẳn dường như khiến anh an tâm, hai đầu lông giãn ra, gương mặt bình yên mà ngủ.
“Phong Tình… Anh yêu em…”. Thanh Nhân bổng thì thầm.
Khẽ giật mình, hắn xoa đầu anh, nhẹ nhàng hôn mái tóc đen: “Em cũng yêu anh”.
Mắt run lên Thanh Nhân mơ màng mở mắt, sau giấc ngủ hai đêm liên tục bị chìm trong cơn mơ của chính mình thì nhận thức hiện thực có một chút mơ hồ. Nhiệt độ cùng cái ôm quen thuộc, mùi hương cơ thể gần mười năm qua anh đều ngửi thấy, trong lòng xúc động ôm lấy Phong Tình. Anh vuốt ve mái tóc dài bạch kim, những ngón tay luồng vào mái tóc khẽ chạm vào gáy hắn. Anh ngẩng mặt, ấn đầu hắn xuống, đôi môi chạm vào nhau, anh chủ động hôn hắn.
Phong Tình bất ngờ, hẳn không nghĩ ngợi gì liền nhằm mắt hưởng thụ, ngay lúc này thật muốn cùng anh một buổi sáng ân ái nồng nàn.
Nhưng suy nghĩ không chín chắn ngay lập tức bị đè nén xuống.
Hút hết dòng nước ngọt ngào mang đầy nhớ nhung của hẳn, hai môi tách rời, sợi chỉ kim tuyển ám muội kích thích lòng người. Thanh Nhân liềm cố hẳn, ngay sau đó mút lấy, không đợi đối phương thở anh liền cắn mạnh.
“A!”.
Tiếng la của Phong Tình đã đánh thức thần trí mơ hỗ của anh, Thanh Nhân khựng lại chưa kịp nhận thức mình đang làm cái gì thì hành động đầu tiên chính là đấy hắn ra, vội ngồi dậy. Sắc mặt phút chốc trở nên u ám, hoàn toàn tỉnh táo nhìn rõ đó là vị ‘Du tổng’ đã bắt nhốt mình trong căn phòng chết tiệt đó, xém khiến mình chết trong hưng phấn do chất khí.
Bổng một âm thanh vỡ nát thành vụn vang lên trong đầu, từng khung cảnh như mảnh ghép đang dần hình thành. Hình ảnh ngày hôm ấy anh chủ động trèo lên người hắn, cùng hắn nhún nhảy kịch liệt, sau đó quá sức nên đã ngất đi, mọi chuyện sau đó anh không còn nhớ rõ.
Thấy anh đã tỉnh, Phong Tình vội ngồi dậy đi rót nước cho anh. Hắn đưa anh ly nước ấm, vì áy náy nên đã tránh đi ánh mắt đang lườm mình: “Ngủ hai ngày liên tiếp nên cơ thể anh cần tiếp nước”.
Chiếc ly thủy tinh đẹp đẽ, trên bề mặt là những vảy cá trong suốt, nó in rõ sắc mặt của anh lúc này.
Xoảng!
Thanh Nhân hất ly nước trước sự bàng hoàng của hắn, anh cười lạnh: “Ngày hôm đó sướng chứ?”.
Siết chặt nắm đấm, hắn liếc nhìn những mảnh thủy tinh dưới đất, chúng hệt như hắn hiện tại. Quay trở về vai diễn, hắn nhếch mép nhưng ánh mắt lại hiện sự buồn bã: “Tôi rất vừa lòng đó, sau này hãy làm nhiệm vụ giống như thế”.
Thanh Nhân lặng thinh quan sát hắn, căn phòng vốn dĩ ấm áp bổng trở nên lạnh lẽo.
Phong Tình không biết hiện tại anh đang nghĩ gì, hẳn âm thầm thở dài: “Tôi xin lỗi… Chuyện nhốt anh trong phòng giam…”.
“Không cần phải xin lồi”. Anh cắt ngang.
Phong Tình muốn nói tiếp nhưng môi lại mấp máy: “Nhưng…”.
“Đó vốn dĩ là tính cách của cậu mà, nếu cứ xin lỗi thật chẳng giống cậu chút nào, mà…”.
Thanh Nhân kéo tay hắn, Phong Tình liền ngã chường lên người anh: “Tôi từng nói rồi, cậu thích tôi, muốn theo đuổi tôi thì cứ việc mà làm, bây giờ tôi nói thêm nếu cậu còn lên cơn bắt giam tôi thì đừng có mà hối hận”.
Dứt câu, Thanh Nhân cắn lấy môi hắn, anh chủ động đưa lưỡi tiến vào cuốn lấy chiếc lưỡi đang giật nảy kinh hoảng của hắn.
Phong Tình kinh ngạc, nhưng giữa lòng ngực bổng rung lên, như báo cho hắn biết đây chính là vui sướng.
“Hừ!”. Thanh Nhân cười khẩy lật người hắn, anh bên trên kiểm hãm hai tay hắn tiếp tục cắn xé đôi môi nóng bỏng.
Thật sự thì anh rất muốn trả thù hắn, nhưng mà việc ghét bỏ đánh nhau với hắn chẳng những không giúp anh hả giận mà ngược lại khiến mình thêm tồn hại. Thà rằng thêm một cách trả thù nhẹ nhàng, chính mình không mất mát gì, làm cho hắn đau khổ cả đời vì mình. Bắt lấy trái tim điên cuồng của hắn, anh sẽ gieo hi vọng bằng hạt mầm của mình. Sau khi trái tim hẳn đã tiếp nhận, cây nở sinh trưởng, thì anh sẽ tự tay nhổ nó đi. Máu chảy không ngừng, đau đón quản quại hơn cả bị mất cái chân hoặc cái tay.
Thanh Nhân âm thầm cười đắc ý trong lòng, anh tự tin khả năng cướp đi trái tim của kẻ khác bằng sự chung tình của mình. Không biết ‘Du tổng’ của anh có bị bức từng mạch máu đến chết không nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy mình bị điên thật rồi, nhưng mà những gì anh làm là vì người mình yêu đến cạn máu gần mười năm.
Bàn tay trở nên lạnh lẽo bởi hưng phấn của suy nghĩ lần mò vào trong áo sơ mi Phong Tình, anh giựt tung cúc áo, cơ thể mê người của hắn xuất hiện. Rời môi,
Thanh Nhân cắn lấy nhũ hoa sắc hồng.
Phong Tình thở dốc: “Đau…”.
Nhả ra, bên trên hẳn nguyên dấu răng sâu sắc, rỉ ra chút máu: “Cái này thì nhằm nhò gì với cậu mà kêu đau chứ? Súng đạn, dao kiếm cũng đầu khiến cậu đau đến đỏ khóe mắt như vậy đâu?”.
Hắn chẳng biết nên nói gì đành ngậm miệng.
Thanh Nhân kéo khóa quần hắn, vạch ra, tiểu long sừng sững. Anh nắm lấy nó với lực mạnh, Phong Tình bắt lấy tay anh.
“U… Cầm nhẹ thôi, đau…”.
Lực anh càng siết, vẻ mặt dửng dưng nói: “Đau gì chứ? Tôi thấy cậu sung sướng đến run người kia mà, đừng có chưng ra cái biểu cảm hài hước vậy chứ?”.
Phong Tình mím môi, hắn lật ngược đem anh đè dưới thân mình: “Tôi nói đau! Đm, sao anh nhẫn tâm vậy hả?!”.
Thấy mình lại kích động sắp sửa làm những chuyện ngu ngốc, hẳn ngần ra, sầm mặt thở dài đi ra khỏi người anh. Hẫn đứng dậy: “Tôi có nấu chút cháo trong bếp, anh ra ăn rồi rời khỏi đây đi, anh mà còn lần quần trước mặt tôi thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với anh đâu”.
Nói rồi đi nhanh vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa.
Thanh Nhân ngồi ngây ra trên giường: “Cậu ta nấu cháo?”.
“Du tổng? Một thiếu gia như cậu ta mà lại vào bếp nấu cháo cho mình sao? Mắc cười quá vậy?”.
Có phải sẽ bỏ độc vào không?
Có lẽ hắn không xấu xa đến vậy đâu, hắn thật sự thích anh?
Hoang đường, làm gì một tên điên như hắn mới vài tháng lại động lòng anh như vậy? Trong khi mấy tháng đó anh chẳng lấy chút cảm xúc nào dành cho hẳn, thì tình yêu lấy gì mà sinh nở rung động?
Anh mặc kệ hắn có thích anh hay không, dù sao sau khi chiến tranh Liên Minh Bang Hội kết thúc, Lê Hòa Lỗ có được thứ gã muốn, anh thực hiện xong mọi trách nhiệm của mình sẽ cùng ‘Phong Tình’ người yêu của anh rời khỏi thế giới ngầm, ẩn danh sống một cuộc đời bình thường đến hết đời.
(Lời tác giả)
Hi vọng bí mật của Phong Tình sẽ sớm được Thanh Nhân phát hiện, nếu không anh sẽ là người hối hận, ôm đau khổ đến hết đời vì đã ra tay với chính người mình yêu.