Chương 65 - Ngọc Vương Đại Thần
Còn một điều nữa ngoài sản xuất máy móc công nghệ ra, DMET còn chế tạo cả vũ khí bán cho quân đội và tổ chức sát thủ. Đa phần những mafia của những tổ chức lớn nhất trên thế giới đều đầu tư cho DMET về mặt phát triển vũ khí.
Người đứng đầu DMET là một người đàn ông bí ẩn, số lần ông ta xuất hiện đại diện rất nhiều, nhưng không một ai biết được gương mặt thật của ông ta trông như thế nào. Bọn họ chỉ biết chủ tịch tập đoàn DMET là một người đàn ông với chiếc mặt nạ máy móc của người máy. Điều này càng làm giới truyền thông cùng cơ quan chính phủ hiếu kỳ, rằng ông vua công nghệ điện tử rốt cuộc có dung mạo trông như thế nào?
Ngoài ra, chủ tịch DMET ở thế giới ngầm còn được gọi theo một cái tên khác, chính là Ngọc Vương Đại Thần, ông trùm của Liên Minh Bang Hội. Mafia thế giới khi nghe đến cái tên Ngọc Vương Đại Thần, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì trong lịch sử của Liên Minh Bang Hội từng kể lại tiểu sử của ông ta rằng.
Vào một đêm bão tuyết ở Sjoule, Ngọc Vương Đại Thần một thân tắm trong mưa máu, trên tay không có bất kỳ vũ khí hộ thân nào vững vàng đi ra từ bãi chiến trường núi người chất chồng, máu nhuộm đỏ vùng đất tuyết trắng, đứng trước trăm xe tăng của quân địch ông ta quét đôi mắt sắt bén tóe tia lửa hận. Một binh lính còn xót lại sau khi nhìn đồng đội ngã xuống thương binh, nước mất nhà tan. Nỗi uất hận dâng trào, sắp sửa phun ra như ngọn núi lửa của mẹ thiên nhiên nổi giận.
Ngay sau đó gống lên như gấu tuyết mà hung hăn dùng thân mình như một thanh đao lao đến phá tan trăm xe tăng. Vụ nổ lớn khiến tuyết tung bay mà rơi lả tả cùng những mảnh sắt vụn. Bầu trời đêm lấp lánh tàn kim loại cùng bụi lửa lất phất, chỉ còn lại gã quái vật đứng sững giữa đống đổ nát và xác người.
Nỗi khiếp sợ của loài người từ đó được ra đời, không chỉ giới giang hồ đều khiếp sợ, đến cả chính phủ cùng quân đội cũng không dám đối mặt với ông ta. Dù Ngọc Vương Đại Thần đã nằm trong danh sách đen, nhưng bao năm qua chẳng một ma nào dám động đến ông ta.
Rời khỏi quân đội ông ta liền dấng thân vào thế giới ngầm, thống trị xã hội đen Châu Á, thiết lập Liên Minh Bang Hội, chọn ra năm tổ chức xã hội đen mạnh nhất, uy tín nhất đặt vào năm chiếc ghế trống của Liên Minh Bang Hội. Ngũ linh thú chấn giữ, không kẻ nào dám xâm phạm. Rồng phun lửa tạo mưa ngụ ở phía nam. Phụng dang cánh ôm tất cả may mắn trên thế gian ngụ ở phía tây. Kỳ lân phất đuôi giữ ngai vàng ngụ ở phía đông. Quy ưỡn cao mai thành tường vạn sắt ngụ ở phía bắc. Tỳ hưu đánh áp lũ yêu ma ngụ ở Tây Nam.
Liên Minh Bang Hội từ khi thành lập luôn yên bình, hầu như cứ cách ba năm sẽ lại hợp hội một lần. Nhưng hai năm trở lại đây, Liên Minh Bang Hội bắt đầu lục đục nội bộ, gần nhất hiện nay chính là chiến tranh ngầm đang diễn ra theo từng bước nhỏ, chỉ vì có một hố vàng đang hở ra trước mắt.
Cũng chẳng thấy Ngọc Vương Đại Thần xử lý, có lẽ đối với ông ta nó chỉ là chuyện nhỏ, đã là gia đình thì lâu lâu sẽ xảy ra vài sự xung đột và cãi vả, nhưng rất nhanh sẽ hòa thuận lại. Đó là những gì thành viên của Liên Minh Bang Hội suy nghĩ về nội tâm của Ngọc Vương Đại Thần nhà mình, chứ có ai biết được những suy tư, suy tính gì của Ngọc Vương Đại Thần đâu.
Việc thứ nhất gây mâu thuẫn chính là mảnh đất vàng của cựu chủ tịch Du, hiện tại đang được tân chủ tịch Du nắm giữ. Việc thứ hai chính là sắp sửa xảy ra chiến tranh giữa tổ chức Ngũ Hoa Xà và tổ chức Cửa Trắng. Nếu cả hai thành viên trong gia đình đấu đá chắc chắn Liên Minh Bang Hội sẽ bị suy yếu, giảm đi nhân lực, điều này sẽ bị các bang hội khác ở các châu lục trên thế giới nhắm đến, bởi vì cái đầu của Ngọc Vương Đại Thần là đắt giá nhất, lấy được sẽ vang danh thiên hạ, được ghi vào lịch sử danh sách vàng.
Tất cả đã tự hỏi những chuyện chẳng tốt lành đang xảy ra tại sao Ngọc Vương Đại Thần lại không đứng ra xử lí? Cứ nhắm mắt làm ngơ?!
Tập đoàn DMET, tầng trên cùng, 19 giờ 10 phút.
Tiếng bước chân khẽ vang dội ở không gian rộng rãi không người, đế giày nện trên sàn nhà lát đá hoa cương trắng, bóng loáng in bóng chân của người nọ.
Cốc cốc.
“Chủ tịch, tôi vào nha”.
Trong phòng truyền ra âm thanh trầm thấp, nghe không phải giọng nói của một lão già, cũng không phải của thanh niên trai trẻ, nó nằm ở mức trung: “Vào đi”.
Người đàn ông cong môi cười mở cửa đi vào.
Trên băng ghế sofa dài giữa phòng đọc sách rộng lớn, một người đàn ông trung niên sắc mặt lãnh đạm đang chăm chú đọc sách, biết có người vào nhưng mắt vẫn không rời khỏi nội dung trang sách bất cứ một giây nào, ông ta vừa đọc vừa mở miệng nói: “Mời ông ngồi”.
Người vừa ngồi cũng đã vào tuổi trung niên, gương mặt ông ta trái ngược với đối phương, mang một màu sắc tươi sáng của tuổi già, mắt môi cười hiền hậu: “Chủ tịch…”.
“Phương Tuấn Lưu, tôi nói với ông nhiều lần rồi, lúc chỉ có tôi và ông thì cứ gọi tôi là Thanh Từ được rồi”.
Phương Tuấn Lưu phì cười: “Từ ca”.
“Ông nên gọi như vậy”.
Phương Tuấn Lưu nhìn mấy quyển sách trên bàn, nói: “Những quyển sách này lần trước tôi đến đã thấy ông đọc qua rồi, hôm nay lại đọc lại sao?”.
Chỉ thấy Thanh Từ gật đầu.
Cảm thấy mình đang làm phiền người ta đang yên tĩnh đọc sách, Phương Tuấn Lưu nên nói vào chính sự thì hay hơn: “Từ ca, ‘những đứa trẻ trong nhà’ dạo này hơn tinh nghịch nhỉ? Nghe nói sắp tới có ‘hai đứa’ đánh nhau đấy, ông không định đứng ra cho mỗi đứa một bài học sao?”.
Thanh Từ vẫn thản nhiên đọc quyển sách yêu thích của mình, không lộ biểu cảm gì. Độ tập trung vượt xa con người nên có thể vừa nghe vừa nói vừa đọc: “Những chuyện này đáng lẽ ông nên xử lí chứ không phải tôi, ông là trợ lý mà không làm nên việc chắc tôi phải cắt chức ông thôi”.
Phương Tuấn Lưu chớp chớp mắt: “Cái này… Ông thật sự muốn tôi xử lý sao?”.
Thanh Từ gật đầu.
Suy tư, Phương Tuấn Lưu moi hết từ trong hồi ức những ý tưởng cuộc đời gặp qua những tình huống khác nhau trong mỗi pha xử lý nhét vào đầu. Bỗng ông ta sáng mắt, bóng đèn hỏi đáp sáng rực mà nói: “Từ ca, sao chúng ta không mở cuộc họp nhỉ? Không cảnh cáo riêng hai đứa nhỏ này, chúng ta cảnh cáo với những đứa còn lại, sau đó đưa ra hình phạt thích đáng. Từ ca thấy như vậy được không?”.
Từ ca, Thanh Từ, đó là tên thật của Ngọc Vương Đại Thần, ông họ Thanh tên Từ. Dung mạo ẩn giấu sau lớp mặt nạ máy móc nặng nề chính là một người đàn ông trung niên, một thân lạnh như băng, đôi mắt phát ra tia hàn mài vào dao sắt, không ai nói chuyện mà dám nhìn vào mắt ông ta. Người đàn ông có sức ảnh hưởng với thế giới mang trên người nhiều sự bí ẩn thật ra cũng sinh hoạt và sống như một người đàn ông bình thường thôi.
Nếu ông ta đi ra ngoài đường thì chẳng ai nhận ra đó là Ngọc Vương Đại Thần uy danh lừng lẫy. Trên đời này chỉ còn lại một người duy nhất biết đến sự tồn tại của Thanh Từ, thân phận thật là Ngọc Vương Đại Thần thì chỉ có một mình Phương Tuấn Lưu.
Hai người là tri kỷ từ thuở niên thiếu đến khi già, lúc trước Thanh Từ là binh lính thì Phương Tuấn Lưu là một nhà báo, hai người hai hướng nghiệp khác nhau, một thời gian dài không gặp nhau, chung quy khi tan tành rơi xuống đất liền gặp lại nhau ở chung một hoàn cảnh. Trở thành một trong những kẻ thống lĩnh thế giới ngầm, dần tình bạn được gắn kết trở lại.
Thanh Từ bỗng dời mắt khỏi đoạn văn đang đọc, lúc này quyển sách mới được đóng lại, ông ta nhìn lên Phương Tuấn Lưu: “Ông bạn à, ông còn nhớ lịch họp của Liên Minh Bang Hội không? Hay già rồi nên quên?”.
Phương Tuấn Lưu: “Tôi vẫn còn nhớ, cứ ba năm sẽ họp một lần, hai năm trước đã họp rồi, tới năm sau là năm thứ ba mới tổ chức cuộc họp… Nhưng mà, bây giờ là trường hợp khẩn cấp!”.
Thanh Từ chẳng lấy một chút lo lắng nào thì tại sao Phương Tuấn Lưu lại thái quá chứ? Thốt xong ông ta mới chực lại, nếu ông trùm đã bình thản thì mình cũng nên bình tĩnh.
Ông lại thả lỏng người, nói: “Từ ca, tôi hiểu rồi, để tôi suy nghĩ cách xử lý khác, chắc chắn sẽ không mang đến tổn thất nào cho Liên Minh Bang Hội”.
Thanh Từ nói: “Ừm. Tập đoàn GoodAI có mời chúng ta tham dự buổi triển lãm người máy ở Thỏa Bình, ông quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta xuất phát sớm”
“Vâng”.
Tối nay ở đất nước Thỏa Bình, thành phố Vĩnh Thành được một đêm trăng sáng, tinh tú lấp lánh, bầu trời trong veo, yên ả làn gió nhẹ cùng đám mây trôi. Những ngày qua bị màn mưa u tịch bao phủ, vẻ đẹp của Vĩnh Thành bị chôn vùi, hôm nay dưới phố lên đèn, dòng người tấp nập, khu chợ đêm đông đúc náo nhiệt.
Nhưng màn vui tươi sáng chói ấy không thể chiếu tới tập đoàn Độ Lượng, màn kính tòa nhà trong suốt phản chiếu những ánh đèn màu bên dưới. Thứ mà màn vui sôi động không thể chiếu đến chính là văn phòng chủ tịch tầng trên cùng, phát ra bầu không khí u ám.
Trong phòng làm việc, Phong Tình với sắc mặt cực kém đọc những tài liệu mà Ryan đưa đến. Ryan luôn cẩn trọng với những trường hợp hắn không được vui, đến cả lời nói cần phải lựa chọn tỉ mỉ mới dám thốt.
Phong Tình bỗng lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh mịch: “Được rồi, anh tan làm đi”.
Ryan thở phào trong lòng: “Vâng”.
Còn lại một mình Phong Tình trong phòng, ánh mắt thoáng đờ đẫn mất tập trung mà nhìn chằm chằm bàn phím. Hôm nay là ngày thứ tư hắn giam giữ Thanh Nhân, chưa có lấy một lần nào mà anh cầu xin hắn thả ra, càng làm hắn bực mình hơn chính là tự mình làm cho Tiêu Trúc có cơ hội ở gần bên anh hơn.
Hôm qua đến giờ trong đầu hắn có nhiều do dự, có nên thả Thanh Nhân ra không? Hay là đợi anh nhận lỗi?
Cái thứ hai thì đương nhiên không thể rồi.
Bốn ngày trôi qua đến hôm nay, hắn đã suy nghĩ về bản thân mình rất nhiều, cái lỗi sai đáng trách chính là ném Thanh Nhân xuống hồ sâu xong lại ném anh vào nhà giam. Bứt rứt trong lòng, mỗi ngày càng thêm mệt mỏi. Miệng thì tức giận nói ra những câu thần kinh, cái hành động lại như trẻ con. Nghĩ lại những chuyện xảy ra lúc đó, hắn thấy thà mình tự giam chính mình trong cái phòng giam đó còn hơn là giam Thanh Nhân.
Thở dài nhìn thời gian trong điện thoại, hắn thật sự đã nghĩ thông rồi, thả anh ra và xin lỗi thôi.
Nhưng nhận lỗi theo cách gì đây?
Thành tâm từ trong ra đến ngoài, kể cả biểu cảm cũng phải tỏ ra mình đã sai?
Cái này có hơi quá so với cái vai ‘Du tổng chết tiệt’ mà hắn diễn.
Nếu cứ cư xử như bình thường mà thả anh ra thế nào hắn cũng bị chú mèo hoang này cào nát mặt mất.
Sắp xếp tài liệu hồ sơ ngay ngắn, hắn nới lỏng cà vạt đứng lên. Đi ra nhà xe lái về trụ sở Ngũ Hoa Xà.
____________
[Lời tác giả]
Ông trùm Liên Minh Bang Hội xuất hiện rồi.