Chương 63 - 30 tỷ thì quá rẻ!
Hôm nay mưa to hơn hôm qua, cơn sóng lớn ngoài khơi dồn dập vào chiếc tàu đánh cá lớn. Thuyền trưởng đổ mồ hôi lạnh siết chặt bánh lái.
Nam Nam chạy vào khoang lái, gương mặt đầy lo âu: “Anh Oh à, cứ đà này có khi chúng ta chết mất, gọi cứu hộ đến đi, vả lại đội trưởng của chúng tôi không kiềm được máu lâu đâu”.
Thuyền trưởng Oh hít sâu rồi thở dài: “Vâng, tôi đang cố gắng liên lạc với bên cứu hộ nhưng mà tín hiệu giữa khơi xa đất liền chập chờn không bắt được nguồn sóng”.
Nam Nam muốn vò đầu bức tóc, anh ta cắn móng tay: “Sao bây giờ..?”.
Ông ta chấn an: “Cậu quay về chăm sóc đội trưởng cậu đi, chúng tôi sẽ dốc hết sức”.
Cứ tưởng mấy thành viên của Sát Hoa trong chuyến đi đến tổ chức Cửa Trắng lần này xong đời rồi. Nhờ có thuốc nổ dạng bột cay mà Lê Hòa Lỗ đưa cho Lý Văn Sâm, gã liền dùng nó đánh lạc hướng Liu Linh và đám giang hồ Cửa Trắng. Nhân cơ hội đó thoát thân dễ dàng, nhưng trước đó…
Lưỡi đao xé gió xuyên qua màn khói đỏ mịt mù chém ngang đùi Lý Văn Sâm, vết cứa không sâu tận xương tủy đã là một kỳ tích ảo diệu rồi, kiềm máu giữ được mạng sống hay không mới quan trọng.
Lý Văn Sâm chậm bước lại, đau đớn ôm chân: “Ư… Mịa nó chứ…”.
“Đội trưởng!”.
“Đội trưởng!”. Nam Nam liền cởi áo mình ra xé vải băng tạm thời vết thương cho gã rồi bế lên mà tẩu thoát.
Cả nhóm phóng nhanh lên xe chạy thần tốc hướng đến bến cảng Kim Du. Phía sau đã có mấy chục chiếc xe của Cửa Trắng dí theo. Súng xả ầm ầm trong cơn mưa xối xả. Từng viên đạn hiên ngang tàn khốc xuyên qua lớp mưa dày đặc bắn tỉa đối thủ.
Mồ hôi lạnh như đã chạy tọt trong tim, Lý Văn Sâm thở hỗn hễn: “Mịa nó! Tên khốn Lê Hòa Lỗ chỉ cho chúng ta hai mươi người mà bắt đi chọc lũ voi ma mút này, có phải muốn nhân thời cơ giết chết ta không?”.
Nam Nam dùng khăn tay lau lớp mồ hôi hòa cùng nước mưa trên mặt Lý Văn Sâm: “Đội trưởng à, em nghĩ một phần do chúng ta”.
“Gì mà do chúng ta?!”. Gã giật lấy chiếc khăn trên tay anh ta ném về phía tài xế vô tội chỉ biết tập trung lái xe tẩu thoát.
“À thì, nếu lúc nãy chúng ta chỉ cần vòng vo là được, nhưng anh vào vấn đề chính ngay thì đương nhiên là tạt thau nước lạnh vào mặt tên Liu Linh đó rồi. Nếu vừa tạt vừa lau thì chúng ta sẽ rời đi an toàn…”.
Lý Văn Sâm nghiến chặt răng: “Lê Hòa Lỗ muốn chúng ta thả câu, thêm dầu vào lửa đổ thừa cho Ngũ Hoa Xà, không làm thế thì làm gì được?!”.
Trong xe lặng im, Nam Nam thở dài.
Lý Văn Sâm chặt lưỡi: “Thôi bỏ đi, nếu tôi ở lại chiến với chúng thì coi như chúng ta thất bại, chạy trốn là thượng sách. Cậu đã báo tin cho Lê Hòa Lỗ chưa?”.
“Dạ rồi ạ, bây giờ ngoài cảng có tàu đến đón chúng ta đi ạ”.
Sát Hoa nhanh chống đến cảng, bỏ xe lại mà chạy lên tàu. Cửa Trắng đuổi đến định bắt lấy Sát Hoa lại thì Liu Linh bước xuống xe ra dấu dừng lại. Hắn ta nheo mắt đăm chiêu nhìn theo con tàu đang rời xa cảng như thể đã có dự định, một âm mưu thâ sâu khó lường.
Lý Văn Sâm đã cởi bỏ hóa trang phiền phức, gã đang nhâm nhi lon bia trong khoang ngủ, hưởng thức mực nướng thì Nam Nam bước vào.
“Đội trưởng! Đừng ăn uống những thứ này! Có hại cho vết thương hiện tại lắm, chỉ còn hai ngày nữa chúng ta về nước cho nên anh phải cố chịu đựng”.
“Hừ, bộ cậu là bác sĩ hay gì mà quản đến những chuyện ăn uống của tôi?”.
“Thì em xem trên mạng người ta nói vậy á, tóm lại là rượu bia có hại cho sức khỏe lắm!”.
Bơ những lời Nam Nam nói, anh ta lúc nào cũng lải nhải những thứ linh tinh vớ vẩn với gã. Bỏ vào miệng miếng mực nướng xong Lý Văn Sâm ngáp dài một hơi rồi trèo lên giường ngủ. Với vết thương này thì gã vẫn có thể chịu đựng đến khi tàu cập bến, dù gì trên tàu cũng có dụng cụ cứu thương tạm thời nên không lo.
Nam Nam: “……….”.
Đông hồ cát dạng hình tròn, khi cát rơi sẽ dần tạo ra một cảnh quan núi non và biển cả, bức tranh tuyệt đẹp có cơ cấu hạt cát tách rời không bị xáo trộn lên nhau như những loại cát thông thường. Càng ngắm càng cảm thấy chính mình đang dạo chơi trong bức tranh.
Khi bức tranh đồng hồ cát hoàn thiện, Lê Hòa Lỗ một lần nữa lật vòng tròn, cát bên trên tiếp tục trút xuống. Một chuỗi thời gian vòng lập cho sinh mệnh của chiếc đồng hồ cát đầy tinh xảo.
“Có vẻ như Lý Văn Sâm đang gặp nạn nhỉ?”. Lang Huyền gập quyển sách lại đặt về chỗ cũ trên kệ.
Lê Hòa Lỗ cười nhạt: “Cậu đang lo cho đội trưởng năm xưa của cậu sao?”.
Lang Huyền ngẩng người, giây sau bật cười: “Không, tại em thấy thành viên mới gia nhập hội với tư cách là một trong những đội trưởng của hội chưa đầy một ngày mà tử trận thì đạt kỷ lục ‘hạng nhất xuôi xẻo’ đấy”.
Chờ bức tranh đồng hồ cát xuất hiện, Lê Hòa Lỗ đứng dậy bước đến bên cửa sổ ngắm nhìn màn mưa trắng xóa, nói: “Một kẻ có vận may trong những cái chết như anh ta chắc chắn vẫn còn giữ được cái mạng”.
Cốc cốc.
Bên ngoài cửa: “Chủ tịch, đội trưởng Keva của tổ chức Vô Diện muốn gặp ngài ạ”.
“Cho vào đi”.
Mái tóc vàng xoăn tự nhiên rủ ngang vai, dáng người nhỏ nhắn trong đồng phục của học sinh. Nhìn tổng thể cô gái như như một nữ sinh cấp hai. Nhưng cô ta đã ngoài ba mươi, Keva Dom.
Đội trưởng số 2 của tổ chức Vô Diện, một trong những quái vật của Vô Diện. Bề ngoài nhỏ nhắn nhưng sức mạnh trên chiến trường như sức nặng của trăm con vôi. Có thể sẽ bị đàn ông khinh thường vì phận nữ nhi, nhưng một khi ra tay tất cả những tên đàn ông đều phải câm nín trong cái chết gần kề.
Bề ngoài dịu dàng cùng những trang phục dễ thương chẳng ai biết được cô ta là nữ sát thủ hàng đầu từng được đào tạo ra bởi tổ chức sát thủ thế giới. Trong một lần làm nhiệm vụ đã giết đồng đội nên bị trục xuất và gán mác truy nã. May mắn được Vu Hiện giúp đỡ đưa vào tổ chức Vô Diện, thay đổi thân phận sống với một cuộc đời mới.
Hiện tại cô ta đang quản lý công ty chi nhánh của Vu Hiện dưới dạng kinh doanh mỹ phẫm tại Thỏa Bình.
Keva nhận lấy tách trà, môi nhỏ hồng hào thổi nhẹ nhàng làn khói mỏng, từ tốn hưởng thức trà vải thơm ngát.
“Đội trưởng Keva hôm nay đột ngột đến tìm khiến tôi vui mừng lắm đấy, phong cách của cô ngày càng đáng yêu”. Lê Hòa Lỗ mỉm cười thân thiện.
Keva liếc lên gã bằng đôi mắt to tròn long lanh sắc xanh tựa bầu trời, cô ta cười nhạt: “Cảm ơn anh, mà đội trưởng Tứ Bang bây giờ đã trở thành thủ lĩnh tổ chức tự lập rồi nhỉ? Chắc chủ tịch Du buồn lắm”.
“Cậu ta chưa biết”.
“Ồ, thì ra là anh phản quân sao?”.
Lời nói mang châm chọc phát ra từ giọng nói mềm ngọt của Keva không khiến đối phương tức giận thì cũng làm người ta âm thầm nghiến răng, vì biết chắc rằng không một tên đàn ông nào dám ra tay đánh một cô gái nhỏ nhắn với vẻ ngoài khả ái cả.
Lê Hòa Lỗ là người nhẫn nhịn, gã nói: “Đúng như cô nói đấy, tôi đã phản bội hội Ngũ Hoa Xà, không riêng gì tôi mà trong hội rất nhiều kẻ đã sớm quay lưng với vị tân chủ tịch này. Việc nhắm vào mảnh đất vàng rất dễ còn làm thế nào để tranh giành nó thuộc về mình mới là vấn đề cần phải suy nghĩ chu đáo. Nếu có ham muốn mức cao thì hà tất gì phải ở yên một chỗ trong hội chờ thời cơ chứ, phải tự mình đi tìm cơ hội thôi”.
Đặt tách trà xuống, Keva nói: “Tân chủ tịch mới lên rất dễ nhắm vào sao? Tôi không nghĩ thế đâu, đừng trông mặt mà bắt hình dong”.
Vẫn giữ nguyên nét cười, gã nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở”.
“Tôi nói sự thật chứ không phải nhắc nhở”.
Cả phòng bỗng trở nên im lặng trong vài giây.
Bộ cô ta rành rẽ về hắn hơn gã sao?
Lê Hòa Lỗ mới hỏi: “Hôm nay cô Keva đến có chuyện gì không?”.
Keva có vẻ không thích vào vấn đề chính: “Muốn bắt đầu câu chuyện, chúng ta nên từ từ, nếu anh có việc bận thì tôi sẽ nói ý chính”.
“Vâng, cô nói đi”.
Đối phương là kiểu đánh nhanh rút lẹ, Keva cũng hiểu cho nên thu bớt những câu nói vòng vo tán gẫu lại vào sau đầu: “Chủ tịch Vu muốn anh làm nhiệm vụ cho ngài ấy. Anh có thể ném Du Thành Nghĩa vào nhà lao không?”.
Mở to mắt, Lê Hòa lỗ đột nhiên cười sang sảng: “Ha ha, đây là nhiệm vụ của tôi sao?”.
Có lẽ Vu Hiện không biết rằng gã đang lên kế hoạch đánh đổ Ngũ Hoa Xà bằng cách Cửa Trắng chiến tranh với Ngũ Hoa Xà. Việc ‘Du tổng’ ở trong tay gã là chuyện sớm hay muộn, nhưng nếu ném ‘Du tổng’ vào nhà lao thì chẳng phải gã bị lỗ sao? Công sức mình dựng ra chỉ muốn bắt ‘cái hộp’ đựng mảnh đất vàng mà lại ném rương kim cương cho cảnh sát thì quá là hẹp hòi.
“Chủ tịch Lê có vấn đề gì sao?”. Keva bỗng lên tiếng đánh ngang điệu cười của gã.
Lê Hòa Lỗ ngưng cười lau nước mắt sống do cười mà chảy: “Không vấn đề gì hết, nhưng tôi muốn ra giá cao cho nhiệm vụ lần này”.
“Chúng tôi sẽ đáp ứng”.
“30 tỷ B.o”. Lê Hòa Lỗ thản nhiên như thể số tiền này rất nhỏ so với những kẻ lắm tiền.
Keva kinh ngạc, cô ta không ngờ Lê Hòa Lỗ trong mắt Vu Hiện đã tham lam nay chứng kiến ngoài đời gã đạt mức độ hám lợi đến tay khó chạm mặt trời.
“Cô sao vậy? 30 tỷ là mức rẻ nhất rồi đấy, chứ ban đầu tôi định là 60 tỷ cơ”.
Không lộ biểu cảm gì ra ngoài, Keva gật đầu: “Vâng, tôi sẽ báo lại với chủ tịch Vu”.
Tiễn khách, Lê Hòa Lỗ không quên tặng cho cô ta vài gói trà do xí nghiệp của gã sản xuất.
“Nếu khi nào rảnh cô có thể ghé qua quán trà Đông Khang của tôi thưởng trà ngắm cảnh”.
Bàn giao kế hoạch rất nhanh và thuaann lợi, trong phòng mới đây chỉ còn lại hai người đàn ông.
Nhìn bầu trời mưa không có dấu hiệu tạnh, tầm tã chẳng có cảnh đẹp để ngắm, Lang Huyền kéo mành lại.
“Em thấy 30 tỷ quá ít đi, nhiệm vụ nguy hiểm thì tăng gấp đôi chứ, 60 tỷ may ra phù hợp cho nhiệm vụ này”.
Lê Hòa Lỗ lấy trong túi áo ra gói thuốc, rút một điếu mà thong thả châm lửa, dần hường thức: “60 tỷ để tống Du Thành Nghĩa vào tù, còn 30 tỷ bắt nhốt hắn trong hội Sát Hoa chúng ta. Chơi một cách thật công bằng và sạch sẽ nào”.
Lang Huyền không ngờ Lê Hòa Lỗ lại dùng từ ‘sạch sẽ’ để nói kế hoạch cho nhiệm vụ của Vu Hiện.
Làn khói được thổi ra, gã nói: “Đợi Lý Văn Sâm trở về, chúng ta xem kịch”.
_________
[Lời tác giả]
Thực ra 30 tỷ hay 60 tỷ mà nói, đối với Lê Hòa Lỗ không quan trọng.
Quan trọng nhất vẫn là không tiền nhiều thì đừng hòng làm nhiệm vụ cho:)))
Tính ra từ trước tới giờ Vu Hiện rất tốn tiền cho Lê Hòa Lỗ mỗi khi muốn anh Lê làm nhiệm vụ cho =}}.