Chương 48: Bến cảng Nẻo Thương
Những công nhân đi lên vác bao hàng xuống, trên vai bọn họ là vác những bao gạo nặng ký. Nếu không cẩn thận làm vỡ bao, gạo tuôn như thác liền bị đuổi việc ngay. Không trả tiền công, có khi còn bị đánh.
Hàng gạo được vận chuyển từ Hỏa Phong đến Thỏa Bình. Công ty thực phẩm mang tên GooFoo của tổ chức Vô Diện hiện đang đấu tranh ngầm trên thị trường phẩm chất lượng với công ty thực phẩm của tập đoàn Độ Lượng. Gạo của GooFoo từ khi xuất khẩu liền được bình chọn cao nhất, nằm trong bảng xếp năm hạng trong những loại gạo ngon nhất thế giới. Vị trí top một vẫn là gạo của Độ Lượng, GooFoo thua Độ Lượng hai bậc. Có vẻ như muôn dân vẫn yêu thích gạo đến từ đất nước Thỏa Bình hơn.
Lãnh đạo Vu Hiện đương nhiên không muốn chịu thua. Ông ta dùng đủ mọi cách phấn đấu kể cả có dùng thủ đoạn đi chăng nữa. Nhưng tính đi tính lại thì gạo của GooFoo vẫn sẽ xuất khẩu qua Thỏa Bình, cố cho dân Thỏa Bình biết được đâu là gạo ngon. Bọn họ không ngờ được dân đất nước này là tín đồ của Độ Lượng.
Hôm nay trời nắng trong, không giông gió nên tàu vận chuyển cập bến trong yêm đềm, mọi việc xuôn sẻ. Nhưng đó không phải mục đích của Vu Hiện.
“Hây, bao này nặng hơn bao trước thì phải?”. Lý Văn Sâm đặt bao gạo vào kho hàng.
Gã mặc chiếc áo sơ mi xanh kẻ sọc đã phai màu, còn dính loang lổ một chút dơ giặt không ra. Quần xoắn lên, đi déo quai kẹp, trên cái đầu tóc tai bù xù đã được buộc lại khá gọn đội mũ vành. Gã đã gầy đi không ít, bữa đói bữa no đã làm mất phong độ vốn có của một người từng là đội trưởng trong một tổ chức xã hội đen. Tổng quan đúng chất một kẻ nghèo kiết sát đi bóc vác.
“Bao không nặng, chắc anh mệt rồi. Anh mau nghỉ ngơi đi”. Nam Nam nhỏ tướng hơn gã, mới vác một bao mà mặt mày tái mét như con chuột sắp bị bóp chết.
Nam Nam sắp ngất đến nơi, gã liền đỡ lấy anh ta. Nhấn anh ta ngồi trong góc: “Cậu mới là đứa mệt sắp chết đấy, ngồi đây nghỉ lát đi rồi đi”.
Cả hai lén lút trốn trong góc khuất sau mấy bao gạo chất chồng không người thấy mà nghỉ ngơi. Làm cái công việc này không cho phép sự lười biếng góp công. Nếu không chăm chỉ sẽ bị đói chết, cho nên ngoài hai người ra những kẻ còn lại như cái máy không ngừng nghỉ.
Ngoài kia cần cẩu bắt đầu cho thùng container sắt xuống thuyền. Đó đương nhiên không phải gạo, mấy công nhân ở chỗ này cũng không biết nó là gì. Chỉ những kẻ thực thi công việc mới biết.
Hàng cấm.
Một tháng trước Lý Văn Sâm vẫn còn do dự việc hợp tác với Lê Hòa Lỗ. Gã bảo sẽ cho Lý Văn Sâm một cuộc đời mới, lấy lại những gì đã mất. Nhưng trước tiên phải làm việc cho gã.
“Ở bến cảng Nẻo Thương sẽ là nơi Vu Hiện xuất nhập gạo qua, cũng có nghĩa là ông ta chào hàng cấm ở đó. Sẽ có mấy tên mafia bên Âu sang Thỏa Bình nhận hàng”. Lê Hòa Lỗ mỉm cười rót trà cho Lý Văn Sâm.
Cả hai đang ở quán trà Đông Khang, trụ sở Sát Hoa.
Gã quan sát biểu cảm từ gương mặt hốc hác mất sắc của Lý Văn Sâm, nhếch mép sau đó nói tiếp: “Kẻ trông coi cảng Nẻo Thương hợp tác với Vu Hiện tên là Lão Ngư, chỉ cần anh bắt sống Lão Ngư về cho tôi và thâu tóm băng Đại Dương. Biến chúng nó trở thành đàn em của anh. Còn về phần buông hàng của Vu Hiện thì bọn tôi có cách sử lý. Xong nhiệm vụ tôi sẽ cho anh vị trí tốt trong Sát Hoa”.
Đời người, cơ hội đưa lên đỉnh cao chỉ có một lần tồn tại. Ai mà không ham muốn chính mình được sống tốt, hưởng thụ thoải mái. Việc một gã ăn mày bị khinh thường, bị chà đạp nhục mạ đột ngột được một kẻ tự nhận là thánh nhân đưa ra yêu cầu cho mình. Sau đó biến mình từ cục đá ngoài đường không ai dòm ngó trở thành viên vàng lấp lánh nhiều giá trị.
Nhiệm vụ Lê Hòa Lỗ đưa ra đối với bản thân Lý Văn Sâm mà nói chính là quá dễ. Một kẻ từng là đội trưởng của một trong những tổ chức lớn nhất Á Đông, đánh trận trên chiến trường máu đổ dao xuyên tim không hề si nhê. Nói đến chi là đi bắt một đám lâu la.
Nhấp ngụm trà, Lý Văn Sâm siết chặt nắm đấm tay thành quyền. Gã nhếch mép: “Được thôi, còn gì nữa không?”.
Lê Hòa Lỗ cười rất tươi: “Không, tôi chỉ cần anh làm vậy thôi”.
Cho đến thời điểm hiện tại, theo kế hoạch trong một tháng đến bến cảng Nẻo Thương làm việc sẽ quan sát tình hình ở đây. Thám thính các cuộc nói chuyện tán gẫu của các công nhân, tìm kiếm ra thành viên của băng Đại Dương ở đây. Lý Văn Sâm cũng ngóng được kẻ quản lý tàu gạo cập cảng tên là Kha Kha. Hàng ngày vẫn đứng phân bố công việc, tiếp khách Âu.
Chỉ cần bắt tên này, nó sẽ khai ra hang ổ của Lão Ngư. Sau đó với sức của hai người Lý Văn Sâm và Nam Nam sẽ xông đến dọn dẹp sạch sẽ rồi mang Lão Ngư đến trước mặt Lê Hòa Lỗ là xong nhiệm vụ.
Băng Đại Dương chỉ là băng đảng đường phố, tổ chức giang hồ nhỏ không thể so với sức mạnh của thành viên hội Ngũ Hoa Xà được. Lý Văn Sâm tin vào sức mạnh của mình có thể dễ dàng hạ gục bọn chúng.
Nam Nam ngồi nghỉ mệt một lúc tinh thần mới dần tươi lên: “Đội trưởng à, chúng ta mau thực hiện kế hoạch thôi. Nhận thưởng xong là có thể sống thoải mái rồi, không còn chật vật như bây giờ nữa”.
Hôm nay chính là ngày cả hai thực hiện kế hoạch.
Lý Văn Sâm tự tin mà mặt mày sáng lạng ra, kéo Nam Nam đứng dậy: “Thật tuyệt vời khi chúng ta sắp làm lại từ đầu”.
“Này hai tên kia! Ai cho phép tụi mày ngồi nghỉ trong khi đang làm việc?!”.
Giọng đàn ông thé chói tai đằng xa, Lý Văn Sâm khó chịu chặt lưỡi: “Mịa nó, thằng Kha Kha”.
Nam Nam bỗng sáng mắt: “Đội trưởng, hay là đợi nó vào đây chúng ta bắt trói nó trước đi”.
Lý Văn Sâm nói: “Khoang hẳn vội vẫn chưa đâu, cậu xính quấn nhảy số kế hoạch sẽ không thành công như mong muốn đâu”.
Nam Nam gãi đầu: “À vâng”.
Lý Văn Sâm giả vờ không để bụng chuyện này, gã đổi giọng sang yếu hèn của một công nhân: “Dạ, dạ chúng tôi ra liền”.
Kha Kha chấp tay ra sau lưng, gã đeo kính răm đội mũ lưỡi trai bịt khẩu trang. Chủ yếu chỉ để giấu đi cái mặt không được ưa nhìn. Không nhìn thấy sắc mặt gã nhưng Lý Văn Sâm có thể đoán ngầm chắc đang tức giận.
Đúng là cậy chút quyền liền không xem người khác ra gì. Lý Văn Sâm cực ghét thể loại này, lúc trước chính gã cũng từng là kẻ như vậy. Sau khi bị rớt đài, Lý Văn Sâm cũng thấu được dư vị nhân sinh như thế nào. Vị trí mình hiện tại đang đứng ở vị trí những kẻ mình khinh rẻ lúc trước. Nếm được những gì lúc trước mình làm với người ta.
Thật sự chính là quả báo.
Nhưng tên oắt Kha Kha này sớm muộn cũng bị gã cho lên thớt.
Kha Kha chỉ trỏ Lý Văn Sâm và Nam Nam mà mắng: “Lại là hai tên lười nhác chúng mày, từ lúc vào làm đến giờ tụi mày có biết một giây nghỉ ngơi của của tụi mày đã làm hao tụt đi tiền bạc tụi tao không hả?! Không phải đây là lần đầu tao thấy tụi mày mới nghỉ ngơi, tháng này tụi mày là người mới nên tao tha. Nếu những lần sau còn tái phạm một lần nữa thì đừng trách tụi tao ra tay ác, nghe rõ chưa?!”.
Lý Văn Sâm gật đầu cho có: “Vâng vâng”.
Nam Nam nãy giờ nghe mắng mà tức sôi máu một bụng, anh ta nhịn đến mặt đỏ phừng phực. Nếu không phải bàn tay Lý Văn Sâm đang nắm lấy tay anh ta bảo nhịn nhục, có lẽ ngay lập tức cho Kha Kha ăn đấm.
Kha Kha bực mình lườm bọn họ: “Đi làm việc tiếp đi!”.
“Vâng vâng”.
Cả hai quay lại công việc.
Vừa vác gạo, cục tức đang áp chấn cơn mệt nhọc Nam Nam liếc Kha Kha đằng xa mà thì thầm: “Mịa nó chứ, đội trưởng à thằng này em không ưa nổi nó. Chắc vác xong bao này em cho nó nếm mùi”.
Lý Văn Sâm cười nhạt: “Cậu thật háu thắng đó nha thằng nhóc, lo làm đi mọi chuyện đâu vào đó hết rồi”.
Quán karaoke Hãy Hát Chúng Tôi Làm dù đêm hay ngày khách hàng vẫn vào ra đầy đủ. Không có ngày nào là không có khách. Thanh Nhân cho thay đổi chiến lược kinh doanh, tạo thêm nhiều vật phẩm cùng sản phẩm mới cho quán karaoke. Không chỉ ca hát, còn có cuộc thi ‘giọng ca trúng thưởng’. Cái này do Tiêu Trúc chế ra, cậu ta đặt làm máy thu âm ghi điểm. Không đơn thuần chỉ ghi điểm, mà nó còn ăn thua giọng hát của mỗi người sẽ tự quay ra phần thưởng nào.
Phần thưởng gồm có: Phiếu tính tiền phòng giảm giá cho lần sau, đồ ăn gọi miễn phí, nước uống giảm giá, phần thưởng đặt biệt là một tuần hát hò ăn uống miễn phí ở đây.
Không chỉ có giải thưởng, còn có giải phạt. Hát không đạt tám mươi điểm trở lên sẽ thì phạt đóng 50B.o cho quán.
Trò chơi bí ẩn này khiến mọi người hiếu kỳ liền kéo đến quán thử sức. Bọn họ là những người tự tin với giọng hát của mình cho nên không tin mình sẽ thua cuộc.
Đó cũng là cách câu khách mà Tiêu Trúc đề xuất, đúng là cánh tay phải của đại ca Thanh Nhân có khác.
Trong một phòng karaoke VIP tầng trên cùng. Thủ lĩnh Thanh Nhân cùng ba đội trưởng Tiêu Trúc, Phi Bông và Trương Như Phá ngồi họp lại. Bọn họ không ca hát, trong phòng chỉ có bốn người chủ yếu nói chuyện chính sự nội bộ.
“Hehe, Nhân đại ca à, hai tháng nay chúng ta thu hoạch lớn nha. Hiện tại chúng ta đã mở thêm mấy quán ăn, thu phục mấy băng đảng nhỏ khác ở tỉnh Giang Long bên cạnh. Hiện tại quân chúng ta đang tăng lên đấy”. Phi Bông vỗ đùi nét mặt hạnh phúc.
Tiêu Trúc rót rượu cho anh: “Anh thật tuyệt vời nha, em sẽ theo anh đến khi chết”.
Làm được điều gì giúp cái ăn miếng mặc của anh em trong băng khiến tâm trạng Thanh Nhân trở nên bình thản.
“Chúc mừng!”.
Bốn người nâng ly.
Trương Như Phá cười nói: “Anh Nhân à, tiệm mì của anh bao giờ mới khai trương vậy ạ? Có cần cho lính bên đây qua làm luôn không anh?”.
Thanh Nhân đáp: “Bây giờ vẫn chưa là thời điểm thích hợp, còn về phần làm việc cho quán tôi đã sắp xếp chuẩn bị đưa người trong băng mình qua làm việc rồi nên cậu yên tâm”.
“Dạ, mà anh còn chờ gì mà chưa khai trương vậy?”. Trương Như Phá thắc mắc.
Phi Bông văn vẻ nói: “Em sẽ là người mở hàng khiến quán mì tiền vào như nước, khai trương phát tài muôn năm”.
Tiêu Trúc trề môi: “Phải không hay là vào ăn trực?”.
Phi Bông không thèm tranh cãi với cậu nữa vì hôm nay là ngày vui. Không muốn bầu không tan tán.
Thanh Nhân mỉm cười, khẽ rũ mi.
Quán mì anh mở là món mì truyền thống mà anh từng ăn lúc còn ở Lu Hoa. Món mì mang tên Đường Tuyết đặt biệt của chú Lu, một ân nhân cứu đói anh, cho anh ăn chỗ ở giúp anh có chỗ làm. Hương vị vẫn còn vấn vương trên đầu lưỡi mỗi khi nhớ đến, tựa hồ món mì cùng người đàn ông năm ấy chưa hề biến mất.
Chú Lu từng dạy anh và tiểu Còm công thức tạo ra món mỳ Đường Tuyết, anh học hỏi rất nhanh. Từng mơ ước sẽ tạo ra một cái quán ăn đàng hoàng cho chú Lu, để chú không cực khổ bán bằng xe hàng bên lề đường.
Hiện tại có lẽ anh đã làm được, nhưng chú Lu đã biến mất. Anh vẫn sẽ mở quán, đợi đến khi chú Lu trở lại sẽ tạo cho chú một bất ngờ.
Có một lý do anh trì hoãn việc khai trương, chính là vẫn chưa đưa Phong Tình về nhà.
Thanh Nhân không an tâm khi người mình yêu đang làm việc cho kẻ thù, cho nên những việc quan trọng chẳng thể tập trung nổi. Phong Tình đối với anh mà nói như viên kẹo nhỏ đang kề sát bên lưỡi cưa sắt bén, không biết khi nào sẽ bị cắt đứt.
Mỉm cười, nhưng ánh mắt chẳng thể cười, anh nói: “Một số trục trặc, nhưng rất nhanh thôi quán sẽ được khai trương thật hoành tráng”.
Ba người reo hò chúc mừng trước: “Vậy chúc anh khai trương hồng phát”.
Cạn ly.
Cốc cốc.
“Vào đi”.
Một thanh niên mặc hoodie che kín đầu, đôi mắt tròn xoe ánh lên ngây ngô. Cậu ta bước đến trước mặt Thanh Nhân, báo cáo: “Nhân Đại Ca, Kha Kha thách thức chúng ta. Muốn anh đến gặp gã”.
Phi Bông đập bàn, khinh thường nói: “Gì chứ? Cái con chuột nhắc lúc đó nó có bản lĩnh gì mà đòi gặp mặt Nhân Đại Ca trực tiếp? Cậu nói rõ xem Hiểu Long”.
Hiểu Long nói: “Một đứa trong băng chúng ta bị hắn bắt làm con tin bảo anh hãy đến bến cảng Nẻo Thương gặp hắn”.
“Ô hay, thằng người cây đó gan, để em đi cho đại ca!”. Trương Như Phá đứng dậy, trông như anh ta rất thù Kha Kha.
Thanh Nhân ra hiệu cho anh ta ngồi xuống: “Hắn muốn tôi đi bây giờ hay thời điểm nào?”.
Hiểu Long đáp: “Ngay bây giờ ạ”.
“Tôi hiểu rồi, Trương Như Phá, Hiểu Long hai cậu đi theo tôi”. Thanh Nhân thản nhiên đứng lên, anh nói: “Phi Bông, Tiêu Trúc hai cậu ở lại trông coi. Đứa nào dám đến đây uy hiếp hay bắt cóc mấy anh em trong băng thì cứ việc xử, không cần nhẹ tay”.
Tiêu Trúc bỗng nắm lấy tay anh: “Anh đi về sớm nhé, đêm nay chúng ta đi ăn lẩu”.
Khẽ mỉm cười: “Cậu khao cả băng thì tôi đi”.
“Em sẽ khao hết”. Cậu cười rất tươi.
Bến cảng Nẻo Thương nằm ở cách khu du lịch Thanh Phi một cây cầu sắt lớn Khổng Câu. Một nơi chứa mấy nghìn thùng tải container, trên cao nhìn xuống muôn sắc màu tựa như mấy nghìn con sâu màu bất động. Có mấy đoàn tàu lui đến nhận hàng, chở hàng rồi vận chuyển. Cần cẩu di chuyển khéo léo gấp thùng hàng xuống tàu, rồi đưa thùng hàng khác lên. Một chuỗi di truyền không ngừng lập lại, mấy trăm công nhân sức khỏe lực trâu đang hì hà hì hục vác bao hàng.
Nơi giao hàng này trong mắt chính phủ rất là trong sạch, không ruồi nhặng nào dám đáp bậy. Nhưng đó chỉ là chiếc áo khoác bên ngoài, Nẻo Thương còn có tên gọi khác trong thế giới ngầm đó chính là Hắc Thương. Nơi buôn hàng lậu, đến cả cảnh sát biển đi tuần cũng không phát hiện. Chúng dùng thủ thuật tinh xảo đến lưới trời cũng muốn chui tọt đi.
Thanh Nhân đến nơi chỉ mất hai giờ đồng hồ, lái với vận tốc 120km/h. Tài xế Trương Như Phá như một vị thần đường đua phóng nhanh vượt ẩu. Vừa đến nơi, Thanh Nhân liền mắng.
“Cái thằng này, cậu muốn chạy đến địa phủ hay gì vậy?!”. Tuy anh không phải bị dọa biến sắc, nhưng anh biết nếu lái xe thế này chắc chắn sẽ gây tai nạn giao thông.
Anh đợi hôm nào rảnh sẽ lôi cái luật giao thông ra dạy dỗ mấy thằng đàn em. Lấy Trương Như Phá ra làm điển hình cảnh cáo nếu để anh phát hiện thì đừng trách.
Trương Như Phá tái mét khi nhìn thấy gương mặt đằng sát khí bên cạnh, vừa sợ vừa rối: “Em, em xin lỗi mà đại ca! Sau này em sẽ không chạy ẩu nữa”.
Thanh Nhân hất cằm hướng ghế phía sau, Hiểu Long tái xanh thiếu chút nữa nôn mửa tại chỗ. Anh lạnh giọng: “Tôi thì không có hệ lụy gì nhưng thằng em cậu nó sắp chết đến nơi rồi kìa”.
Trương Như Phá hốt hoảng: “A, tiểu Long anh xin lỗi!”.
Hiểu Long vẫn còn giữ chút tỉnh táo, cậu ta cố nuốt ực cục nôn vào bụng. Hít sâu rồi từ từ thở nhẹ ra, cố lấy lại không khí sống: “Em, em không sao”.
Thanh Nhân lườm anh ta: “Nghe những gì tôi bảo, nếu không thì chịu phạt”.
Trương Như Phá sợ nhất là khi chịu hình phạt người đàn ông này đề ra. Anh ta gật đầu cảm ơn Thanh Nhân lia lịa: “Vâng, vâng, em biết rồi à”.
__________
[Lời tác giả]
Có ai còn nhớ Kha Kha không?
[Vở kịch nhỏ]
Băng Chợ Đời sắp có nội quy mới! Mấy anh em mau tụ họp lại sửa sai nào! Đừng để Nhân Đại Ca phải nóng lên!
Tập trung! Tập trung! Tập trung nào!
Nội quy mới: Luật an toàn giao thông. Thư ký Tiêu sẽ là người đề xuất.
Mấy anh em trong băng nhận lấy một cuốn: /xanh xao mặt mày/, /sợ hãi/, /khóc thét/.
Khóc than trong bụng: “Hu hu! Nhân Đại Ca tha cho tụi em! Tụi em chán phải học nội quy rồi!”.