Chương 46: Tôi chủ động
“Được chứ?”.
Thanh Nhân khẽ nhíu mày do dự, đột ngột quá nên anh không biết phải đáp thế nào. Thật sự hiện tại anh chưa muốn đánh sọt và phá hoại tổ chức Ngũ Hoa Xà. Bởi anh đang làm nhiệm vụ cho hắn.
Không nhìn thấy sự dứt khoát của Thanh Nhân, Lê Hòa Lỗ âm thầm phán đoán. Phải chăng kẻ mình cố tình tiếp cận có nguyên do gì mà không đồng ý? Còn chần chừ gì khi mũi đao được sắp đặt sẵn để trả thù cho em trai?
Gã định hỏi lý do thì anh đã lên tiếng.
“Tại sao anh muốn tôi tham gia mà không phải những người khác?”.
Một người đa nghi như anh khiến Lê Hòa Lỗ có hứng thú, gã nói: “Từ vẻ bề ngoài đến tính cách của cậu đã nói lên cậu là một người chân thực, việc cậu đóng giả thành khách hàng thưa kiện tố cáo sẽ không tên nào phát hiện. Có mọi người ở đây hỗ trợ nhất định cậu sẽ thành công”.
Gã không biết anh có mối quan hệ ‘ông chủ và cấp dưới’ với chủ tịch Ngũ Hoa Xà nên mới khẳng định chắc chắn như vậy.
Thanh Nhân quả thực thấy kế hoạch của Lê Hòa Lỗ không tồi, nhưng anh cũng có suy tính cùng âm mưu của mình. Việc đóng giả này anh không tiện và cần thiết cho lắm
Nhìn Thanh Nhân trầm ngâm, Lâm Hoàng bên cạnh bỗng nói: “Dù gì no.5 của chúng ta mới vừa nhập hội, đề xuất công việc đột ngột thế này anh ấy không được quen cho lắm. Anh Lỗ à, thế này đi tôi là người có kinh nghiệm rất nhiều trong việc giả mạo giả danh một ai đó. Cho nên cứ chuyển việc qua cho tôi đi”.
Thanh Nhân bất ngờ khi Lâm Hoàng giúp mình, trong khi hai kẻ còn lại chỉ lẳng lặng quan sát hành động tiếp theo của anh.
Lê Hòa Lỗ nheo mắt đăm chiêu, lát sau gã nhếch mép tán thành: “Được”.
Kết thúc cuộc họp cũng là lúc hoàng hôn buông, nắng tà dần tắt, ánh trăng chiếu rọi. Chiếc xe ô tô màu đen của anh hòa vào dòng ô tô ngoài lộ lớn.
Đến trụ sở Ngũ Hoa Xà, hồi trưa khi anh bị tóm lấy bắt buộc ‘thực hiện nhiệm vụ’ của mình với Phong Tình anh đã hứa với hắn đến tối sẽ đến ‘làm một cách tận tâm’.
Thật là dối lòng, trao đi thân thể của mình cho kẻ thù. Ngoài người anh yêu ra, anh chưa bao giờ lên giường với bất kỳ ai kể cả nam nhân hay nữ nhân.
Vừa đi đến văn phòng chủ tịch thì bắt gặp Ryan bước ra. Thấy Thanh Nhân, anh ta biết vì sao anh đến đây bèn nói: “Du tổng đang ở phòng ngủ chờ anh, anh đi theo tôi”.
Tổng bộ Ngũ Hoa Xà có một số chỗ Thanh Nhân không biết giống như phòng ngủ của tân chủ tịch ở đâu cũng không rõ. Không đưa anh đến nơi, mà Ryan hướng dẫn. Tầng trên cùng là khu nghỉ ngơi của Phong Tình, như ngôi nhà nhỏ của hắn bên trên.
Có thang bộ và thang máy di chuyển, anh thuộc dạng không thích làm những việc không đâu lâu la liền bấm thang máy mà đi cho tiện.
Thang máy mở cửa, anh đi vào bỗng sững sốt khi nhìn thấy người trước mặt.
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc có mái tóc dài màu bạch kim. Tim anh bỗng đập thình thịch.
Phong Thành..?
Phong Tình?!
Ánh mắt không thể di dời.
Bị Thanh Nhân chắn đường lại còn nhìn mình chằm chằm một cách cổ quái, Du Thành Nghĩa khó hiểu. Định mở miệng nói thì bỗng bị anh đẩy vào trong góc mà túm lấy cánh tay.
Cửa thang máy đồng thời đóng lại.
Đôi mắt mở to chứa long lanh tia hi vọng, môi run run khẽ cong: “Phong… Tình, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi”.
Du Thành Nghĩa: “?!”.
Thanh Nhân ôm lấy hắn ta.
Rồi xong, anh nhầm hắn ta với Phong Tình thật mất rồi!
“Này…”. Du Thành Nghĩa khẽ đẩy anh ra.
Hai mắt ửng đỏ muốn tuôn trào dòng lệ tương phùng, anh nắm chặt tay hắn khó có thể nói chuyện thay cảm xúc.
Nam nhân hàn băng trong mắt mọi người hôm nay bỗng chốc trở nên tan chảy, nhu nhược lấn lên. Du Thành Nghĩa tránh đi ánh mắt đỏ lệ ấy, nói: “Anh nhầm người rồi, tôi là Phong Thành”
Hắn ta bước đi, Thanh Nhân chộp lấy bàn tay ấy. Du Thành Nghĩa giật mình rút tay lại, cửa thang máy đồng thời đóng. Một mình anh đứng đơ người giữa thang máy, ánh mắt dán đăm đăm lên cánh cửa sắt vốn đã đóng lại một cách dứt khoát.
Khẽ thì thào: “Phong Tình…”.
Rốt cuộc tại sao người ấy lại vội lướt qua anh? Xem anh như người dưng nước lả? Bỏ qua thời khắc tương ngộ mà bỏ anh lại một mình.
Nếu Thanh Nhân biết đó thực sự là Du Thành Nghĩa thì thái độ yếu đuối hiện tại của anh sẽ thu hồi tức khắc. Ánh mắt lạnh lẽo lóe tia sắc lạnh mà lườm hắn ta tựa hồ giết chết. Nhưng trái ngang là trái tim kẻ chung thủy không bao giờ biết kẻ lên vở diễn lại chính là người mình yêu, Phong Tình.
Ting.
“Hử?”.
Anh nhớ khi nãy anh không có bấm thang máy mà giờ đã đến nơi cần đến.
Có hệ thống tự động sao?
Hay kẻ nào đã điều khiển từ xa?
Đi ra.
Nơi này khác với phòng ngủ lúc Phong Tình bị ốm nghỉ ngơi mà anh từng vào.
Trên này tựa như ngôi nhà nhỏ dưới mặt đất. Một khuôn viên trồng nhiều cây xanh, cây ăn quả. Có hồ nước trong veo, cá bên tung tăng bơi lội. Ánh đèn hai bên lối đi chiếu rọi, trước mặt là một ngôi nhà nhỏ màu trắng.
Gió sân thượng mát mẻ, thả hồn vào ánh trăng trên cao. Lùa đến hương thơm hoa lá, một cảm giác bình yên đến lạ. Tựa như hắn đã cách biệt mình với xã hội bên ngoài mà trốn trên đây. Thanh Nhân bước đến lan can, trên đây nhìn xuống mơ hồ có thể trông rõ vạn vật xung quang căn biệt phủ này.
Đằng xa xa có mấy quân Ngũ Hoa Xà canh gác phòng trực. Dường như bọn họ rất tập trung công việc mà không phát giác có người đang nhìn.
Bỗng ánh mắt anh dừng lại trên người một người.
Là Du Thành Nghĩa, hắn ta chuẩn bị lên xe thì Ryan đi đến. Trên đây chẳng thể nghe được bọn họ nói chuyện gì nhưng anh cũng ngầm đoán được sự nghiêm túc thông qua hành động của bọn họ.
Hắn ta gật đầu rồi lên xe lái đi.
Đột nhiên Ryan quay đầu lia mắt lườm lên bóng đen trên sân thượng rồi sau đó thở dài bỏ đi. Thật đúng là nhạy bén. Thanh Nhân khẽ chột dạ, cảm giác như mình nhìn trộm điều gì đó không nên.
Rốt cuộc bọn họ nói gì? Liệu có còn là cấp trên và cấp dưới? Nghĩa tình như xưa? Anh tự hỏi.
“Nhìn gì mà chăm chú vậy?”. Phong Tình xuất hiện ở sau lưng anh lúc nào không hay. Hơi ấm phả bên tai khiến anh giật mình.
Thu hồi những cảm xúc nãy đến giờ của mình, Thanh Nhân quay lại với biểu cảm như mọi khi. Anh cười lạnh chạm vào bờ ngực rắn chắc của hắn: “Không có gì đâu, chúng ta mau thực hiện nhiệm vụ thôi”.
Mọi điều anh nói đều nghiêm túc, bỗng khiến Phong Tình có gì đó khó chịu. Dường như vai diễn của hắn đã ăn sâu vào tiềm thức anh chính là một tên đáng hận. Càng muốn mau kết thúc những gì hắn bảo, không muốn ở gần hắn thêm một chút nào.
Hắn muốn anh lên đây là bên cạnh hắn ngắm trăng sáng đêm nay trong bình yên chứ không phải để làm tình.
Nhưng chính hắn đã bảo thế còn gì?
Phong Tình nhếch mép vùi giấu đau lòng, ôm lấy eo anh: “Cơ thể tôi quyến rũ anh đến mức anh muốn nhanh làm sao? Bộ anh là trai bao hử?”.
Khẽ mím môi chịu sỉ nhục, ôm lại hắn: “Cậu nghĩ thế nào là tùy vào cậu, mau hôn tôi đi”.
Nam nhân này đã thay đổi đến mức bị sỉ nhục lại vui vẻ đến thế sao? Phong Tình hận không thể tự tát mình một cái vì đã khiến anh vì hắn mà ra nông nổi này. Thanh Nhân lại kiên cường không sợ bao biển nhục sẽ đổ ập lên người. Hắn biết điều đó, nhưng chung quy vì muốn ở bên anh thôi.
Vở diễn vẫn là vở diễn.
Phong Tình mạnh tay bóp lấy cằm anh, thô bạo áp đảo đôi môi mỏng ấy.
Thật khó chịu.
Anh đẩy hắn ra, thở hồng hộc: “Chúng ta vào trong đi, ở đây bất tiện”.
“Được thôi”.
Căn nhà nhỏ bố trí nội thất đơn giản, mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp. Nhìn thoáng qua tưởng chừng nơi này là nhà ở của một người dân bình thường chứ không nghĩ là của một vị thủ lĩnh xã hội đen quyền thế. Một phòng khách, một phòng bếp, một phòng ngủ, một nhà tắm. Không có tầng lầu ngăn cách những không gian, tạo cảm giác ấm cúng.
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh nấp sau lạnh lùng của Thanh Nhân, Phong Tình âm thầm hài lòng.
Vào phòng, nhiệm vụ yêu cầu như thế nào, anh làm theo thế đấy. Chủ động đẩy hắn ra giường, chường lên người hắn tiếp tục nụ hôn dang dở khi nãy. Không như hắn vừa rồi, anh dịu dàng hơn.
Phong Tình rất hưởng thức.
Nhưng anh lại miễn cưỡng.
Nếu như anh biết chính mình đang hôn người mình yêu chắc chắn sẽ vui sướng đến mức tuôn lệ cả đêm.
Cởi bỏ áo, cơ thể cân đối một chút cơ múi cùng làn da trắng hiện lên. Phong Tình lén lút đỏ mặt vì đã lâu không nhìn thấy cơ thể cùng mình triền miên gần mười năm.
Anh không cảm xúc gì khi sắp làm tình, mở khóa quần của hắn. Bỗng khựng lại mà chặt lưỡi, anh chán ghét nhất là nhìn thấy trụ của người đàn ông khác huống hồ trước mặt lại là kẻ thù.
“Anh làm sao thế? Sắp sửa thấy khủng long của tôi nên anh sợ hử?”. Hắn mỉm cười nguy hiểm.
Hít sâu rồi thở dài, anh dứt khoát cởi bỏ chiếc quần vướng víu này ném xuống đất. Phía sau lớp quần mỏng còn lại là con quái vật khẽ ngôi đầu muốn thoát khỏi chiếc lồng ngột ngạt.
Thình thịch.
Bỗng tim anh đập mạnh một nhịp.
Thay vì ghét bỏ thứ này, trong lòng anh như có dòng điện nảy lên hối thúc.
Do đã lâu rồi không được giải tỏa nên vừa tiếp xúc da thịt một chút liền có cảm giác?
Phong Tình không kiên nhẫn, hối thúc: “Nhanh ngậm lấy nó đi, đừng để tôi bực”.
“Không cần mút được chứ?”.
“Anh làm sao thì làm miễn làm tôi thoải mái là được”.
Đã lâu không làm, hắn muốn tạo sự thoải mái cho cả hai nên không ép buộc anh làm theo ý mình.
Thanh Nhân cười nhạt, mở khóa quần của mình. Hành động tiếp theo khiến Phong Tình kinh hoảng. Anh nâng hai chân hắn với tư thế sẽ đâm thúc.
Phong Tình sợ hãi bật dậy: “Này! Anh làm cái gì vậy hả?”.
Anh dửng dưng nói: “Thì làm tình”.
“Ha, anh muốn phang tôi bằng cái thứ liệt si đó sao?”. Hắn mỉa mai chỉ vào chiếc quần chẳng lấy chút độ phồng nào của đàn ông khi dựng trụ.
Thanh Nhân trầm mặc nhìn xuống quần mình. Đúng thật anh chẳng có chút cảm xúc nào để phản ứng. Điều này đã nói lên rằng anh chính là nằm im để hắn thúc đẩy. Nhưng anh hận điều này, hoa quý giá trong cơ thể của anh để dành người thương. Kẻ khác đừng hòng động đến.
“Thế cậu mút cho tôi đi, nó sững lên mới có thể làm được chứ”.
Mèo nhỏ thật là mạnh miệng.
Phong Tình liền đè anh dưới thân, kiềm hãm hai tay anh lại: “Anh lại đi ra lệnh ngược lại cho ông chủ anh à? Thấy tôi dễ dãi quá nên anh làm tới đúng không?”.
“!”.
Tay còn lại kéo quần anh ném đi, mò mẫm tiểu long dưới lớp vải của anh mà xoa bóp.
“Ư”.
Khoái cảm gì vậy?
Thật là quen thuộc.
“Có phản ứng rồi này, thế lỗ nhỏ này thì sao?”.
Một ngón tay vừa chạm đến trước cửa, Thanh Nhân biến sắc đạp hắn vũng vẫy thoát ra. Tốc lấy chăn che thân thể mình lại, tim anh đập thình thịch: “Cậu muốn làm gì?!”.
“Đương nhiên là làm tình rồi”. Hắn cong môi mỉm cười như sắp đạt nguyện ý.
“Không được”. Giọng anh khẽ run.
“Gì? Đòi làm nhiệm vụ mà khi nhiệm vụ được đưa ra đang làm giữa chừng lại ngưng? Không thích nằm dưới sao?”.
Anh ghét hắn chạm vào nơi vừa nãy.
Trông anh có vẻ sợ hãi khi hắn động vào nơi riêng tư, hắn khẽ chạm vào vai anh thì bị anh hất ra.
Điều này bỗng khiến hắn khó chịu, người yêu của mình trước mắt mà như xa vời không thể chạm đến. Nhận lại chính là ánh mắt ghét bỏ cùng sự miễn cưỡng khi ở cùng hắn.
Thật khó để ngủ chung một giường.
“Từ khi cách xa người yêu, anh có bao giờ làm tình với ai chưa?”. Không phải không tin tưởng sự trong sạch của Thanh Nhân. Mà là từ khi hắn xây dựng vở kịch đến giờ, người đeo bám anh nhiều nhất chính là Tiêu Trúc. Hắn tự hỏi mối quan hệ của hai người này rốt cuộc đã bao nhiêu lâu rồi, sao anh ngay từ ban đầu không kể hắn nghe.
Đó cũng là ghen.
Ghen tị chiếm phần lớn ghen tuông trong lòng.
Muốn ở cạnh người yêu nhưng nhận được chính là đối phương đang bị mình ép buộc.
Nghe kẻ mình ghét bỏ nhắc đến bông hoa hồng trong lòng mình, trái tim bỗng nhói. Hình ảnh người đàn ông đeo mặt nạ bạc hiện lên trước mắt. Tựa hồ ảo ảnh mà đầu óc quay cuồng, mọi mảnh ghép ký ức liên tục tách rời. Tựa hồ Phong Tình trong tim hắn đang dần bị thay thế.
________
[Lời tác giả]
Phong Tình nằm dưới hay trên:))?
Top hay Bot đây?