Chương 135: Lấy cớ bị đau để hôn anh
Sau một lúc thang máy dừng lại, khói từ những khe thép trên thang máy đồng loạt bốc lên mang theo hơi nóng. Tiếng răng rắc của thiết bị kêukều nó bắt đầu hoạt động trở lại di chuyển lên trên. Nếu bọn họ cứ đứng ở đây e rằng khi thang máy đi lên sẽ đè bẹp bọn họ mất.
Lê Hòa Lỗ rất nhanh đã nhảy xuống vực sâu bên dưới thang máy trước sự kinh ngạc của Phong Tình và Thanh Nhân. Gã này điên thật rồi, không sợ ngã gãy tay gãy chân sao? Nếu thảm hơn nữa, thang máy đột ngột rớt đà rơi xuống thì gã chỉ có nước bị đè bẹp thành bãi thịt thôi.
Khoan hẳn lo lắng sống hay chết kẻ thù mà bản thân đang rơi vào hoàn cảnh éo le. Thanh Nhân đỡ Phong Tình dậy, máu trên đầu hắn chảy ròng mơ hồ muốn nhuộm đỏ cả bên mặt. Anh vội vàng dùng tay áo lau chỗ máu đi cho hắn.
Khi Phong Tình không kịp phản ứng thì anh đã bế hắn lên rồi nhảy vào trong thang máy, chỉ có trong này mới đem lại một chút cảm giác an toàn. Thả hắn xuống, anh vội lấy băng gạc trong túi đeo bên hông ra băng bó tạm thời lại cho hắn.
Phong Tình nắm lấy tay anh, ánh mắt hắn né tránh mà hỏi: “Vừa nãy… Anh có nghe hắn nói gì không?”.
Khi nãy đang trèo lên trên thì nghe Lê Hòa Lỗ vạch trần thân phận thật sự của hắn. Hắn đây là sợ anh nghe thấy đây mà, nhưng bí mật của hắn anh đã biết rồi. Nghĩ thế nào cũng không nên nói rằng anh đã biết nên lắc đầu giả vờ không hay biết chuyện gì cả: “Hắn đã nói gì sao?”.
Thở phào, hắn mới nói: “Không có gì đâu”.
Rõ ràng cuộc chiến sắp kết thúc, Thanh Nhân cũng bị kéo vào trận chiến nhưng hắn vẫn không chịu nói ra sự thật với anh. Ngay từ đầu hắn không nói kế hoạch và bí mật với anh là vì không muốn anh bị liên lụy đến thế giới ngầm lần nào nữa. Dù gì anh cũng đã từ bỏ đi trên con đường chỉ có đau thương này, anh chỉ muốn sống một đời bình dị của một công dân bình thường.
Cho nên hắn đã giấu anh mà tự hành động theo ý mình, kết cục chính hắn đã kéo anh trở lại thế giới ngầm. Sau khi hắn giả chết điều đó lại là thứ vũ không thể nhìn bằng mắt thường mà dày vò anh, khiến anh phải vực dậy sức mạnh ý chí để bước vào thế giới chỉ có sinh tử một lần nữa.
Hiện tại hắn chỉ muốn những sự sắp xếp của mình đâu vào đấy, kết thúc cuộc đấu tranh trong bóng tối chắc chắn hắn sẽ tạo bất ngờ cho anh. Đem Phong Tình thật quang minh chính đại ở bên anh.
Nhìn vết thương trên đầu Phong Tình mà Thanh Nhân siết chặt nắm đấm: “Lê Hòa Lỗ chắc chắn phải trả giá đắt cho cái trò chơi điên rồ này của hắn”.
Được anh tức giận thay mà lòng hắn rung lên vui sướng, liền vòng tay ôm lấy anh. Làm bộ làm tịch bị đau đến sắp chết mà dụi đầu lên vai anh: “Ây da, sao tự dưng đau dầu quá vậy, anh xem tên khốn đó đập vỡ đầu tôi rồi này”.
Đây rõ ràng vừa làm dạ vừa làm nũng đây mà, Thanh Nhân bỗng phì cười trông hắn không khác gì tên nhóc cún con năm xưa.
“Làm gì mà anh lại cười?! Bộ thấy tôi bị thương thì anh hả dạ lắm sao?!”. Như con cún quẫy đuôi giận dỗi.
Anh liền đáp xuống nụ hôn dỗ dành trên môi hắn, Phong Tình là cún gian xảo liền ôm chặt eo anh mà đáp lại nụ hôn. Hai người cứ thế mà tình tứ, không quan tâm trong thang máy có người.
Xoa nắn cặp đào, hắn nhếch mép cắn lấy môi anh, cắn xuống cổ. Thanh Nhân vừa đau vừa ngứa ngáy: “Được rồi, dừng lại đi”.
Phong Tình đẩy anh vào tường, ép sát căng tay anh ra: “Không thích đó”.
Cún thích cắn người, hắn vạch áo anh ra mà cắn mút bả vai. Thanh Nhân khẽ run mà phát ra tiếng: “Á!”.
“Ưm… Có chuyện gì vậy?”.
Trình Uy Nga đang ngủ say sưa thì bị tiếng động đánh thức làm Phong Tình và Thanh Nhân giật mình vì hành động đang thân mật của hai người. Liền tách nhau ra, Thanh Nhân vội kéo áo lên. Sau đómỗi người mỗi góc im lặng đợi thang máy đến nơi. Đến khi không thấy Trình Uy Nga có dấu hiểu tỉnh dậy thì mới thả lỏng mà đỏ mặt như hai thiếu nữ mới biết yêu mà sợ người thân bắt gặp.
“…”.
Âm thanh ting tít vang lên, cánh cửa thang máy mở ra. Hai người cảnh giác nhìn ra màn sáng bên ngoài, khẽ nheo mắt để làm quen với ánh sáng sau khi lẩn quẩn trong khu vực tối tăm quá lâu.
Tiếng sóng biển vỗ nhè nhẹ trên mặt cát, chim hải âu bay lượn trên bầu trời đáp xuống trước cửa thang máy. Nó nhìn chằm chằn hai người bọn họ xong, sau đó lại bay đi. Thang máy vậy mà đưa bọn họ đến bờ biển xanh thẳm trong xanh. Phong Tình bước ra trước thăm dò tinh hình, chỗ hắn vừa đi ra vậy mà là một tảng đá lớn. Hệ thống thang máy ngụy trang tảng đá như thật, khó mà phát hiện ra bên trong là thang máy.
Thanh Nhân vác Trình Uy Nga lên vai định đi ra thì vô tình đánh thức cậu ta. Trình Uy Nga dụi mắt mơ màng: “Sao thế…?”.
Thanh Nhân nói: “Lên mặt đất rồi”.
Biết thế nào khi lên trên cũng sẽ được anh thả ra, cậu ta không muốn chút nào. Liền giả vờ đau ốm sắp liệt đến nơi: “Này anh, chân tôi tự nhiên đau quá, không biết lại bị gì nữa”.
Thanh Nhân đặt cậu ta xuống, mở chăn ra xem xem chân cậu ta: “Cậu đau ở khúc nào?”.
Cậu trai dẹo dà: “Toàn bộ chân a, mà… Anh có thể cổng tôi không? Đừng vác ngang như vậy nữa, đau bụng tôi lắm”.
Đắc ý vì nghĩ bản thân mình thế này rất đáng thương, sao mà tên đàn ông nào lại không chịu giúp chứ. Bỗng dưng rùng mình vì có cảm giác như có đôi mắt sát khí đầy kinh dị của một con hắc sói đang nhìn mình chòng chọc. Ngẩng đầu lên thì thấy Phong Tình đứng trước cửa u ám như muốn xé xác cậu ta.
Phản ứng nhạy bén cho cậu ta biết rằng hắn sắp sửa đánh ghen mình vì người yêu của hắn. Trình Uy Nga đứng phất dậy cười gượng gạo nói: “A, chân tôi không đau nữa rồi, cảm ơn anh”.
Cơn gió đột ngột thổi mạnh đến, cát bay phấp phơi như bão sa mạc, cây dừa cũng bị lung lay theo. Một chiếc trực thăng màu đỏ đô dần đáp xuống, vừa nhìn đã biết đây là chiếc trực thăng của Ngũ Hoa Xà bởi họa tiết biểu tượng đặc chưng của hội được in hai bên hông mạ vàng lại rực rỡ.
Khi cánh quạt chậm lại, cát bụi mới ngừng nhảy múa, biển sóng trở lại bình thường. Nhưng bầu trời trưa nắng chan chan bỗng sụp xuống, mây xám đang tích lại thành một vùng. Cơn gió lạnh lẽo từ dưới biển khẽ lướt qua. Du Thành Nghĩa trên trực thăng bước xuống đi đến chỗ Phong Tình.
“Mọi người ổn chứ?”.
Thấy hắn xuất hiện ở đây, Phong Tình kinh ngạc. Rõ ràng trụ sở Ngũ Hoa Xà đang bị tấn công, Du Thành Nghĩa đáng lẽ phải ở lại chống đỡ chứ, sao hắn lại chạy đến đây rồi?
Phong Tình liền tóm lấy hắn, hỏi: “Sao anh lại ra đây? Tổng bộ ra sao rồi?”.
Du Thành Nghĩa quên mất khi xử lý vấn đề phải báo lại: “Nhờ quân tiếp viện của Liên Hoa Hội nên đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Tôi đến đây để hỗ trợ các cậu, quân tiếp viện đã đến rồi, bây giờ đang ở phía bên kia. Đang xông vào căn cứ dưới mặt đất của hai gã họ Lê kia”.
Hắn nhìn qua người bên cạnh Thanh Nhân thì hỏi: “Cậu này là ai thế?”.
Thanh Nhân đem Trình Uy Nga giao qua cho hắn: “Cậu hãy đưa cậu ta đến nơi an toàn đi, hai người bọn tôi phải đi bắt Lê Hòa Lỗ”.
Trình Uy Nga hoang mang nhìn anh, cậu ta nhìn Du Thành Nghĩa sau đó lại nhìn qua Phong Tình. Hai người đàn ông giống hệt nhau như nhân bản ở cùng một chỗ, cậu ta bối rối: “Hai người sao giống nhau quá vậy? Tôi cứ ngỡ bị đống thuốc của Lê Hòa Lỗ làm cho ảo giác đến tận giờ vẫn chưa hết nữa chứ”.
Du Thành Nghĩa nói: “Là anh em một nhà thì phải giống nhau rồi”.
Trình Uy Nga mới thở phào, sau đó cậu ta nói: “Cảm ơn mọi người đã cứu tôi, khi rời khỏi đảo này các anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm”.
Rồi cậu ta nhìn Thanh Nhân mà hi vọng: “Đặt biệt là anh, nếu không có anh e rằng tôi phải tuyệt vọng mà bỏ mạng ở nơi này rồi”.
Thanh Nhân không nói gì chỉ gật đầu cho lời cảm tạ của cậu ta, rồi quay đầu rời đi. Trong lòng anh không mong cậu ta sẽ trả ơn cho mình, mà chỉ muốn cậu ta đừng câu dẫn Phong Tình của anh đi là anh mãn nguyện lắm rồi.
Du Thành Nghĩa và Trình Uy Nga đi lên trực thăng, bọn họ không rời đi, ở trong này an toàn. Phía dưới có lính bảo an canh gác, bất cứ kẻ nào đáng ngờ bén mảng đến liền dứt khoát bắn ngay.
Phong Tình bấm nút thang máy, nhưng cánh cửa một khi đã đóng thì sẽ không bao giờ mở ra. Hắn bực mình đá tảng đá giả mấy phát, nhưng cửa vẫn không hề mở. Thanh Nhân nhíu mày mò mẫm tảng đá tìm ra nút ẩn giấu. Cuối cùng hai người bọn họ bỏ cuộc, chọn đi bằng đường khác.
Mở bảng đồ hòn đảo trên điện thoại ra xem thì phát hiện định vị của Lê Vĩ Hòa đột ngột trở lại và ở khá gần đây, Thanh Nhân và Phong Tình liền hướng đến khu rừng trước mặt mà chạy vào trong.
Du Thành Nghĩa ngồi trong trực thăng nhìn ra bên ngoài thì thấy cả hai người đang vội vã chạy vào trong rừng, bỗng hắn có một dự cảm không lành bèn đi xuống. Liên lạc ngay bên phía Kim Khang nhưng bên đó lại mất kết nối, rồi gọi cho Ryan nhưng tín hiệu liên lạc bị cắt đứt, hắn chặt lưỡi dặn dò đám thuộc hạ bảo vệ Trình Uy Nga xong, hắn và ba tên thuộc hạ liền chạy theo anh và hắn.
Hai người cứ thế đã chạy đến làng, định vị trên máy biến mất ở khu vực này. Ngôi làng náo nhiệt giờ đây trống vắng, một màn lạnh ngắt như tờ. Người dân trên đảo không còn một ai, cứ như đã bốc hơi khỏi hòn đảo này vậy.
Du Thành Nghĩa đuổi đến kịp, hắn kinh ngạc nhìn ngôi làng vắng tanh trước mặt. Cứ ngỡ là làng bỏ hoang: “Người dân đi đâu hết rồi?”.
Thanh Nhân biết người dân đã đi đâu, anh bèn chạy đến ngôi nhà trọ nơi Kim Khang và Tiêu Trúc đang bị dân làng bao vây.
Ngôi nhà bị dân làng vây kín, những người dân ở đây dường như không được bình thường như trước kia. Nét thân thiện trong sáng ngày nào trên khuôn mặt mỗi người dân giờ đã phủ lên lớp sương âm u. Ánh mắt lừ đừ như đắm chìm vào ảo giác của thù hận. Tụ tập già trẻ gái trai một chỗ cầm vũ khí không ngừng vung đập.
Cửa nhà bằng gỗ sắp sửa không chịu nổi nữa rồi, cửa sổ được chặn lại bởi tủ và những vật dụng trong nhà bị mấy gã đàn ông dùng búa đập nát để tìm đường chui vào túm cổ những tên ngoài quốc.
Những người dân cứ như bị trúng thuốc và lên cơn phát tán, không cần nói ra cũng biết thuốc bọn họ cắn phải là thuốc gì rồi.
Súng nạp thêm đạn, Thanh Nhân định xông lên thì bỗng thấy đằng xa có một nhóm người mặc đồ đen đang lao đến. Là quân tiếp viện, bọn họ một tay liền dễ dàng xích đám dân làng lại một chỗ. Rất nhanh người dân đảo Xuân Hỉ được lùa vào một chỗ như đàn canh gà sợ bay mất.
Nhóm Thanh Nhân đi đến chỗ Kim Khang và Tiêu Trúc, đồng thời nhóm Ryan trở về sau khi tra khảo quanh đảo. Nhóm bọn họ cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ nhân vật chủ chốt, thành viên của Liên Minh Bang Hội đều có mặt, chỉ thiếu Tạ Hào Hoa. Một lão già đầu óc chay sạn thì cần gì phải đích thân tham chiến, ông ở lại quan sát tình hình và đưa ra giúp đỡ.
Thu thập hết chứng cứ và dữ liệu, cả hòn đảo này chính là bằng chứng mà lũ tội phạm che giấu. Chỉ cần phối hợp với cảnh sát thông qua Tần Vi Khuân chắc chắn anh em họ Lê sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Dân làng cứ giãy giụa gào la muốn thoát khỏi dây thừng trói chặt tay chân, trông bọn họ không khác nào đám xác sống trong những bộ phim kinh dị. Bọn họ càng ở yên một chỗ mặt mày càng xám ngoắt vì bứt rứt khó chịu khi bị giam cầm. Cứ như phải hành động đập phá hay đánh người thì mới có thể thỏa mãn.
Thanh Nhân bước đến trước mặt một bé trai mười tuổi, tình trạng của nó càng nặng hơn đám người lớn. Cả người nó tím ngắt và co giật, anh cau mày khi nghe Kim Khang nói: “Người dân trên đảo hình như đã sử dụng một lượng ma túy lớn, những đứa trẻ con cũng không ngoại lệ. E rằng trong thực phẩm họ ăn hàng ngày đều bỏ ma túy vào”.
“Nếu nói vậy thức ăn mấy ngày qua chúng ta ăn chẳng phải cũng bỏ ma túy vào sao?”. Một thuộc hạ trực thuộc nhóm bọn họ mấy ngày nay bỗng giật mình khi nghe Kim Khang nói mà lên tiếng.
Kim Khang bình tĩnh nói: “Có thể, nhưng chúng ta hoàn toàn không có dấu hiệu bị kích thuốc đến đạt cực điểm”.
Nhóm người bắt đầu tự nghi ngờ chính mình, bọn họ tuy làm xã hội đen nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ đụng đến những thứ này. Nếu bị cảnh sát tóm chẳng phải bọn họ sẽ tiêu đời sao? Đây là quả nhiên là một cái bẫy tinh vi mà.
Thanh Nhân đang nghiền ngẫm thì lên tiếng: “Bọn họ mỗi ngày đều ăn thực phẩm bị bỏ ma túy nhưng khi chúng ta bước lên đảo thì chẳng phải thấy bọn họ vẫn bình thường hay sao?”.
Người dân bị trúng thuốc đáng ra phải trong tình trạng dật dờ như những cái xác không hồn khi phải sử dụng một liều lớn chứ. Nhưng đằng này bọn họ lại sinh hoạt rất bình thường, trông lúc nào cũng tràn đầy năng lượng của sức sống mãnh liệt.
Nói vậy người dân đảo Xuân Hỉ trong tình cảnh hiện tại là bị gì đây?
“Phải có thứ gì đó đánh vào tiềm thức của những ‘con nghiện’ này như một mệnh lệnh thì bọn họ mới tập hợp như một đội quân thế này mà đi săn chúng ta”. Phong Tình đang ấn cái đầu trọc lóc của một lão già đang gầm gừ hắn như con hổ muốn ăn thịt người.
Bỗng nhiên có tiếng sáo vang lên văng vẳng một vùng trời, chính vì nó đã làm người dân càng gào lên. Bọn họ giống như đang bị một thứ gì đó vô hình đập trong đầu đến đau đớn mà phát điên tháo thét.
“?!”.