Chương 121: Nói cho anh nghe bí mật
Du Thành Nghĩa giật mình không kịp phản ứng, Thanh Nhân cúi xuống trao nụ hôn. Thật may hắn nhanh tay đã chặn môi anh lại.
Thanh Nhân không đành lòng, lấy đâu ra sức mạnh đầy khí bức, anh căng tay hắn ra: “Tình à, sao em cứ trốn tránh anh hoài vậy?”.
Gì vậy trời? Du Thành Nghĩa không hiểu nổi con mèo này của Phong Tình. Lúc nào cũng lên cơn phát tình, ở tình huống hiện tại cũng phát tình nổi nữa chứ.
Hắn miễn cưỡng cười giả trân mấy cái cố cho qua chuyện: “Em, em không cố ý né tránh anh đâu. Chỉ là cơ thể em không được khỏe”.
Thanh Nhân không tin, từ khi gặp lại đến giờ đã bao nhiêu lần hắn đều viện cớ, tìm lý do lảng tránh anh mỗi khi tiếp xúc thân mật. Như vậy còn không xem là trốn tránh sao? Anh buồn hiu nhìn hắn: “Có phải vì anh đã quá tuổi rồi nên em không còn thích anh nữa phải không?”.
Anh là của Phong Tình, không phải của hắn thì làm sao hắn thích cho được chứ: “A, cái này, không phải đâu. Em có chuyện rất khó nói…”.
“Chuyện khó nói là chuyện gì chứ?! Đến cả hôn cũng không được sao?!”.
Mèo lớn dường như rất uất ức, hắn nhận ra điều đó mà. Nhưng, chẳng phải anh cũng đã cùng Phong Tình ân ái rồi đó sao? Còn cần gì phải cùng một diễn viên thay thế như hắn tiếp xúc thể xác chứ.
Du Thành Nghĩa chợt sầm mặt… Chẳng lẽ sở thích của anh chính là threesome đó sao?!
Không muốn nhiều lời nữa, anh tháo cà vạt trói tay hắn lại thật chặt. Du Thành Nghĩa hoang mang nhìn hành động tiếp theo của anh. Từng cúc áo sơ mi của hắn đang dần cởi, hình xăm giả bên trong thấp thoáng lộ ra.
Thanh Nhân nuốt ực cơn nóng ran nơi cổ họng, liền cúi người cắn lấy cần cổ của hắn. Du Thành Nghĩa giật mình, vừa đau lại vừa ngứa. Đây thường là màn dạo đầu của con mèo lớn Thanh Nhân và đại lang Phong Tình sao? Thô bạo quá vậy, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Du Thành Nghĩa xanh mặt liền dùng sức đẩy anh ra trước khi anh mò mẫm cơ thể hắn. Bật dậy, hắn dùng một lực nhỏ liền thoát khỏi cà vạt khóa tay chặt siết. Vội vàng dùng tay che ngực mình lại như thiếu nữ đang bị một tên đàn ông bắt nạt.
Bị đẩy ra không thương tiếc, Thanh Nhân bám lấy thành ghế sofa để không ngã. Rũ mắt, cúi mặt, không trông rõ biểu cảm hiện tại của anh như thế nào.
Du Thành Nghĩa âm thầm rên rỉ trong lòng, bắt đầu nhập vai, hắn giơ tay muốn chạm vào anh thì đột ngột bị hất ra. Hắn kinh ngạc khi thấy con mèo lớn này vậy mà đang tức giận, anh ngẩng mặt dùng ánh mắt chứa chan chua xót cùng đầu lông mày nhíu chặt nhìn hắn.
Thu hồi tay, Du Thành Nghĩa đang nghĩ nên làm gì với anh. Thật rối loạn mà, hắn vốn dĩ không phải Phong Tình thì làm sao làm mấy cái trò thân mật, âu yếm với anh chứ. Trong đầu bỗng nhảy số: “Em, em không cố ý chối từ anh đâu. Em xin lỗi…”.
“Lại xin lỗi? Rốt cuộc… Tại sao em ngày càng xa cách tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai sao?”.
Giọng nói của anh có độ run nhẹ, cứ như cố nén rầu rĩ trong cổ họng không để ai phát hiện.
Cái này nên trả lời anh như thế nào đây? Lẽ nào tung ra sự thật với anh rằng hắn vốn vĩ không phải là Phong Tình?
Không được, không được đâu. Không lẽ… Phải trao cái thân này cho anh? Không! Hắn đã có người trong lòng rồi, với lại hắn cũng có lòng tự trọng của mình, tuyệt đối không động chạm đến người nào khác. Quan trọng hơn anh lại là người yêu của người anh em của mình.
Không nhận được câu trả lời, Thanh Nhân ngồi phịch xuống giường, nghe tiếng anh thở dài khe khẽ, sau đó bỗng nghe thấy tiếng cười lạnh.
Anh nhìn qua hắn, giọng không lên cũng không xuống: “Tình à, tôi không muốn giữa chúng ta có bí mật riêng tư nào đâu. Nếu tôi nói với em bí mật trong tình yêu của tôi thì em cũng phải nói bí mật của em cho tôi biết. Không sao đâu, dù có như thế nào, em có phản bội tôi đi nữa thì tôi cũng sẽ tha thứ cho em. Chỉ cần em không giấu gì tôi cả, nhé?”.
Bí mật sao? Cái này nên nói là bí mật giữa hắn và Phong Tình mới đúng, cho dù anh có cầu xin thì hắn cũng không khui ra dù là nửa lời đâu.
Hít một hơi sâu, rồi thở dài. Ban đầu anh mấp máy môi rồi ngập ngừng vì là chuyện khó nói, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Anh nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ, tôi sẽ nói ra chuyện của tôi trước”.
Du Thành Nghĩa vậy mà tập trung lắng nghe.
Anh mím môi, sau đó thả lỏng: “Thật ra tôi… Đã ngoại tình với anh trai Du Thành Nghĩa của em!”.
Thanh Nhân đỏ hết cả mặt khi thốt ra câu nói, Du Thành Nghĩa chớp chớp mắt như thể chuyện này thật bình thường. Vì hắn là người trong cuộc mà, Thanh Nhân nói “ngoại tình” nhưng thực chắc anh đã cùng người yêu thật của mình ân ái như bao cặp đôi yêu nhau khác thôi. Còn hắn chỉ tập trung diễn xong vai trò của mình.
Thấy Du Thành Nghĩa không có tý phản ứng nào, trong lòng anh dáy lên cảm xúc khó thở đến cay mắt. Anh cắn răng thấp giọng nói: “Quả nhiên… Là em đã chán tôi rồi, dù tôi có leo lên giường với ai đi chăng nữa thì em cũng không quan tâm”.
Anh cười lạnh: “Chắc người yêu mới của em vừa trẻ đẹp lại vừa tài giỏi nhỉ? Cho nên mới dễ dàng khiến em rung động như vậy. Một ông chú già chát như tôi rồi còn gì hấp dẫn nữa chứ…”.
Thanh Nhân không dám nhìn hắn thêm giây phút nào nữa, liền cúi mặt né tránh ánh mắt. Bản thân đã nhiều lần yêu đuối vì “người yêu”, nhưng anh chưa bao giờ lộ nhược điểm này của mình trước mặt “người yêu”. Bây giờ anh cứ như con mèo nhỏ run rẩy sắp sửa bị chủ nhân ruồng bỏ. Không khỏi thấy vô cùng uất ức.
Du Thành Nghĩa vẫn đang hoang mang với tình huống trước mắt thì Thanh Nhân đã vội vàng bỏ đi. Anh chạy nhanh ra cửa, tiếng đóng sầm rát tai, đau đầu.
“Gì, gì vậy chứ? Vừa nãy anh ta khóc sao…? Là ‘Phong Tình’ đã làm anh ta khóc… Không đúng, là mình đã làm anh ta khóc mới đúng!”.
Không được rồi! Kỳ này mà mối tình của anh và Phong Tình vỡ dở như thủy tinh, chắc chắn Du Thành Nghĩa sẽ trở thành một tên độc ác đã chia rẻ đôi chim sẻ trên mái nhà!
Hắn cài lại cúc áo, nhanh chống đứng dậy đuổi theo anh. Chạy đến hành lang, đằng xa thấy bóng dáng của anh đang lủi vào nhà vệ sinh. Hắn tăng tốc đuổi theo, kịp thời cánh cửa đóng lại, tay gồng gân xanh chặn cửa lại. Hơi thở gấp gáp, nhìn Thanh Nhân vẻ mặt sững sốt.
“Hah… Tôi còn chưa kịp nói câu nào thì anh đã bỏ chạy như điên rồi”.
Đẩy anh vào trong, hắn khóa trái cửa lại. Đến gần, ép sát anh vào thành bồn rửa mặt.
Chữ giận dỗi nằm trên gương mặt Thanh Nhân, anh không thèm nhìn đến hắn nữa: “Hừ!”.
Không hiểu sao lại thấy biểu cảm này của anh có phần đáng yêu, Du Thành Nghĩa muốn cười nhưng chỉ có thể cười thầm. Ngoài mặt hắn nhíu mày nói: “Không cho người ta cơ hội giải thích mà một mạch muốn bỏ trốn?”.
Thanh Nhân: “Chẳng còn gì phải nghe em giải thích nữa”.
Đây là muốn dỗ dành đó sao? Con mèo lớn này cũng thật rắc rối quá đi.
Trong đầu đã định sẵn tình tiết để diễn, hắn định ôm lấy eo anh thì anh đã chặn lại. Thanh Nhân bỗng nói, nhưng giọng anh lại trở nên lí nhí: “Chúng ta chia tay đi, dù gì cũng nên dừng lại rồi”.
Du Thành Nghĩa nghe không rõ: “Anh nói cái gì?”.
Thanh Nhân không ngờ cũng có ngày này, chính mình nói lời chia tay trước. Những khi nói lời này trong lòng bỗng xuất bóng dáng của “Du tổng”, anh nhận ra rằng mình cũng đã thay lòng.
Mím môi, Thanh Nhân lấy hết dũng khí đẩy hắn ra, ngẩng mặt lên nhìn hắn lần cuối: “Chúng ta chia tay đi, em có người mới, tôi cũng vậy. Tình cảm mười năm kia coi như là một trải nghiệm cho tuổi trẻ bồng bột chưa hiểu chuyện”.
Ê này! Anh nói cái quái gì vậy?! Không được đâu, anh định hại chết tôi đấy à! Tôi không phải Phong Tình! Tôi chỉ là thế thân của của cậu ta thôi!
Du Thành Nghĩa gào thét trong lòng sau khi anh nói ra câu chia tay.
Thanh Nhân cười khổ, anh bước đến, vỗ vai hắn mà thì thầm: “Tôi cũng sẽ không đau lòng đâu, bởi vì một khi tôi muốn từ bỏ một cái gì đó thì nhất định sẽ thẳng thừng cắt đứt sợi dây liên kết. Em từng là hạt mầm gieo trong tim tôi, dù có đau đớn cỡ nào tôi cũng sẽ nhổ nó đi. Vậy nên, tôi hy vọng em hãy sống thật tốt nhé”.
Sao lời thoại này quen quen thế nhỉ? Giống như các cặp đôi yêu nhau mà bị kẻ thứ ba chen ngang, cô vợ dùng dũng khí còn lại để buông tay tên chồng tra nam của mình.
Đây là nói hắn tra nam sao?!
Du Thành Nghĩa lại tự biên trong đầu.
Nói lời từ biệt xong, anh lạnh lùng bỏ đi. Mới đi được vài bước bỗng khựng lại khi cánh tay bị nắm lấy, anh môi mấp máy. Trong lòng bây giờ rối như tờ, anh sẽ không hối hận về quyết định chia tay ngày hôm nay, nhưng lại sợ khi phải quay đầu lại đối diện với hắn.
Anh giật tay lại: “Chúng ta kết thúc rồi, có níu kéo cũng vô dụng!”.
Du Thành Nghĩa thở dài, cái con mèo này của Phong Tình thật cố chấp, nói là làm ngay, chưa kịp để người ta kịp phản ứng. Nếu thật sự kết thúc, vậy sau trận chiến có khi anh sẽ cuốn gói đi kết hôn với người khác mất, khó mà giải thích sự việc.
Mà khoan, anh đã nói anh đã “ngoại tình” cùng “Du tổng” và thay lòng ý nói người kia. Nhưng người kia mới chính là người yêu thật sự của anh, như vậy chẳng phải hắn sẽ khỏe re trong người khi không cần miễn cưỡng tiếp xúc thân mật với anh sao?
Mà đây không phải vấn đề, cái quan trọng chính là, anh chỉ nhất thời ham muốn dục vọng muốn cùng hắn ân ái nhưng lại không được nên chuyển qua đối tượng là “Du tổng”. Trong khoảng thời gian này “Du tổng” bận xử lý công chuyện đến tối mặt tối mũi sẽ không có thời gian quay về chơi đùa cùng anh. Nếu vậy mỗi khi động dục anh sẽ phải đi tìm người khác?!
Không được rồi! Đó chính là rắc rối to lớn!
Tự dưng dính vào chuyện tình của hai người này làm Du Thành Nghĩa rất là đau đầu, còn mệt mỏi hơn cả vắt óc suy nghĩ chiến lược cho tập đoàn, và kế hoạch nắm quyền tổ chức.
Có lẽ nên nói sự thật thôi, mặc dù đây là bí mật lớn nhất của hắn và Phong Tình. Nhưng người trước mặt là người yêu của Phong Tình, không phải kẻ xa lạ gì. Đến cả Kim Khang cũng biết bí mật của hai người bọn hắn, vậy tại sao không để người trong nhà như Thanh Nhân biết chứ.
Khi anh định mở cửa đi ra, thì hắn bỗng nói: “Thật ra tôi không phải là Phong Tình, nếu anh bỏ đi như vậy anh nhất định sẽ phải hối hận”.
Thanh Nhân dừng tay, nghe lời này anh không khỏi sững sốt. Giống như anh đang mong chờ một phép màu kỳ diệu nào đó xảy ra vậy, trong lòng bồi hồi không thôi.
Chậm rãi quay lại, anh ngờ vực: “Em đang nói đùa sao?”.
Du Thành Nghĩa thở dài, gãi gãi mũi. Nói sự thật với anh chỉ là ước tính trong bụng, nhưng không ngờ đến cái miệng mình còn nhanh hơn cả não, buộc lỡ nói ra mất rồi. Hắn hắng giọng trở nên nghiêm túc, bước đến trước mặt anh: “Anh nhìn xem tôi có điểm nào giống Phong Tình không?”.
Đột nhiên nỗi hoang mang ập đến không kịp trở tay, anh mở to mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới. Bỗng cười nhạt: “Ha, tôi còn không biết em sao? Đừng giả vờ diễn trò để níu kéo tôi nữa, chúng ta dừng lại đi”.
Cái tên này lúc thì tin người dễ lừa như đứa trẻ, lúc thì nghi ngờ không đặt niềm tin cho đối phương. Xem ra kỹ năng diễn xuất của hắn không tệ, dù có nói toạc sự thật ra thì anh cũng không tin.
“Tôi không nói đùa anh đâu”. Hắn tháo cặp len xanh ra khỏi mắt, con ngươi đen láy xuất hiện. Cởi áo, hắn xé toạc tấm da giả hình xăm ra: “Tôi là Du Thành Nghĩa, bây giờ anh đã tin chưa?”.
Thanh Nhân chấn động đến cứng người, mơ hồ chưa thể tiếp nhận được chuyện này.
Sống trên đời đến nay đã ba mươi ba năm, bao nhiêu chuyện thiên hạ anh đều đã trải qua hết, có bất ngờ cũng có nhạt nhẽo, hương vị nhân gian đủ kiểu. Nhưng đây là lần đầu tiên anh bị đem vào loại chuyện khó thể lường trước này.
Lúc mới gặp lại “người yêu”, anh đã như thế nào? Tưởng hắn thật sự là Phong Tình mà làm ra những hành động đáng lẽ không nên làm. Càng nghĩ càng xấu hổ, tức giận nhất là khi Du Thành Nghĩa là kẻ mà ngày xưa anh không ưa để lọt vào mắt. Vì hiện tại hắn và Phong Tình đã trở nên hòa thuận, anh em đoàn kết, anh mới không tính toán với hắn.
Vấn đề bây giờ…
Bỗng ngày hôm đó hiện ra, khi ấy vì không biết “Du tổng” là Phong Tình nên đã trút tức giận lên hắn bằng cái tát đau nhói. Thật sự chỉ là hắn hiểu lầm anh đã qua đêm cùng phụ nữ, cơn ghen xuất phát từ mắt thấy, dùng hành động ép bức anh trên xe mà hành sự như một trừng phạt nhỏ dành cho người yêu lén mình vụng trộm.
Thanh Nhân nhìn xuống bàn tay đang run lên bần bật, đôi tay này chính là tay đã nhiều lần đánh hắn mà không biết thật ra hắn mới là người yêu của mình. Anh nhớ lại cái ngày anh đánh chai rượu vào đầu hắn, máu chảy rất nhiều. Đã vậy anh còn thấy hả hê vì đã trút được cơn hỏa trong bụng.
Nhiều lần mắng rủa hắn, từ khi hắn giả chết không có lúc nào mà anh gặp hắn lại không buông câu thô lỗ, gieo rắc lời nguyền. Tất cả đều là những hành động mà suốt mười năm qua anh không dám làm ra với hắn.
“Đây là… Sự thật sao…?”.
Cuối cùng cũng phanh bí mật đã hứa với Phong Tình cho Thanh Nhân nghe, Du Thành Nghĩa cảm thấy mình là tên thất hứa nhất trên đời. Nhưng như vậy trong lòng hắn mới nhẹ nhõm, kể cả anh cũng không bị dày vò bởi thứ tình yêu trên “màn kịch” này.
“Chúng tôi không cố ý lừa gạt anh đâu, đều có lý do riêng cả”.
Du Thành Nghĩa kể lại mọi chuyện giữa hắn và Phong Tình, cùng với mảnh đất vàng và cái chết của cựu chủ tịch Du. Đó là lý do vì sao hắn và Phong Tình phải diễn thật tròn cái vai của mình. Có như vậy kẻ chủ mưu đằng sau tất cả mọi chuyện mới không phân tâm, giúp hắn và Phong Tình dễ dàng tìm lỗ hỏng để đánh bại kẻ đó.
Thanh Nhân cuối cùng cũng thấu hiểu, anh trở nên tỉnh táo: “Tôi xin lỗi vì đã làm những hành động thất lễ với cậu”.
Du Thành Nghĩa không để bụng đâu, nhưng hắn sẽ không lộ cảm xúc hắn khó chịu với anh: “Không sao, dù gì tôi cũng đã lừa gạt anh mà”.
Thanh Nhân: “Có thể cho hỏi chuyện này được không?”.
“Anh cứ hỏi đi, chúng ta là người một nhà mà”.
Anh khẽ nhíu mày vì những gì anh đang suy nghĩ: “Cậu nói tôi mới để ý, nếu không tôi đã quên mất. Cái chết của cựu chủ tịch Du vốn dĩ không phải do cậu làm, vậy thì là ai gây ra chứ?”.
Bỗng chốc Du Thành Nghĩa sầm mặt không nói lời nào, hắn dựa vách tường châm điếu thuốc. Đưa qua cho anh một điếu, Thanh Nhân từ chối hút. Làn khói lượn lờ theo cùng giọng nói lạnh như băng: “Nếu như biết là ai rồi thì cần gì phải diễn cái vở kịch này chứ?”.
Kẻ nào dám thuê sát thủ ám sát Du Hữu Độ hẳn là một kẻ không hề tầm thường chút nào. Rốt cuộc là kẻ nào trong thế giới ngầm?
__________
[Lời tác giả]
Liệu vở kịch này sẽ kết thúc trong bình yên hay là càng dấy thêm sóng gió?