Chương 106: Lời xin lỗi có thật lòng?
Du Thành Nghĩa tất nhiên không vừa mắt với Phong Tình rồi, chủ nhật nào cũng ngồi đây nghe mấy lời tăng bốc dành cho cái đứa mình không ưa. Càng nghe càng chướng tai, gai mắt. Cái này mà gọi là uống trà cái gì chứ, là uống ớt thì có. Cay mà không thể chữa.
“Thành Nghĩa, dạo này con học hành thế nào rồi? Ta nghe giảng viên nói tuần vừa rồi con không đến, sắp có bài kiểm tra rồi, con hãy nghiêm túc đi”.
Rất bực bội trong người, nhưng Du Thành Nghĩa vẫn vâng lời đáp: “Dạ, con sẽ cố gắng”.
“Ta đã từng nói rồi đó, nếu muốn ở vị trí cao thì hãy học hành cố gắng sao cho xứng đáng với vị trí mình muốn đạt. Trên đời này không có chén cơm từ trên trời rơi xuống cho ăn miễn phí đâu”.
Sau khi kết thúc buổi trà họp mặt gia đình, Du Thành Nghĩa vừa ra khỏi cửa đã thay đổi sắc mặt. Thịnh nộ kiềm nén nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát đến đen cả mặt. Phong Tình đi ra, anh ta lập tức túm cổ áo cậu ấy lôi đi. Đến một căn phòng trống khác, Du Thành Nghĩa ném Phong Tình xuống đất.
“Định cho tao và ông già xem bộ mặt giả tạo đó của mày đến khi nào hả?! Ha, gì mà giám đốc xuất sắc có trách nhiệm trong công việc, gì mà lãnh đạo tốt được người người yêu mến? Mày đang diễn phim đấy à?!”.
Phong Tình phủi bụi trên người, lạnh lùng lườm Du Thành Nghĩa: “Tôi còn có việc không rảnh ở đây để gây sự với cậu”.
Cậu ấy đi ngang qua anh ta định mở cửa đi ra ngoài. Thì… Rầm!
Lực tay của Du Thành Nghĩa mạnh đến mức một phát xuyên thủng cánh cửa ra vào. Sát khí đùng đoàng sau lưng Phong Tình đến ớn lạnh. Cậu ấy không sợ tên này sẽ cắn chết mình, liền quay lại mặt đối mặt.
Hơi thở của Du Thành Nghĩa nặng nề, anh ta giận đến phát run. Tiêu cự thu nhỏ, ánh mắt như một con sói hoang điên dại: “Mày đang xem thường tao đấy à?”.
Ném Phong Tình vào vách tường, cánh tay anh ta chặn họng cậu ấy, ra sức quát lớn: “Tao hỏi là mày đang xem thường tao đấy à?! Ha! Cũng phải… Ha ha, tao với mày trên lệch quá lớn còn gì. Kẻ vô dụng không làm nên chuyện như tao thì sao mà so được với người tài giỏi được ưu ái như mày chứ!”.
Đối mặt với một tên điên, Phong Tình điềm tĩnh không lay động nét mặt. Cậu ấy biết con người của Du Thành Nghĩa mà, hẳn là anh ta đã chịu nhiều uất ức dần hình thành nên cơn giận dữ khi bất lực. Một tên ngông nghênh không sợ trời đất, khoác lên chiếc áo kiêu ngạo nhưng thật ra bên trong rất mỏng manh. Anh ta đã giấu sự yếu đuối đi bằng cách thay đổi nhân cách, trở thành một kẻ loạn thần khiến bao người sợ hãi.
Hiện tại dù Phong Tình có nói gì đi chăng nữa thì Du Thành Nghĩa cũng sẽ ngoan cố, cứng đầu để ngoài tai. Không có cách nào dập tắt cơn thịnh nộ của anh ta, cũng như kéo anh ta ra vũng bùn.
Phong Tình thở dài: “Cậu buông tôi ra trước đi, nếu muốn nói chuyện thì tôi sẽ lắng nghe”.
“Không cần! Tao đếch cần thằng khốn như mày lắng nghe”.
“Thế cậu muốn tôi làm gì?”.
“Gì hả?!”.
“Cậu muốn gì?”.
Du Thành Nghĩa cắn răng, lạnh giọng: “Tao muốn mày đi chết!”
Dứt lời anh ta vung nắm đấm, trên những ngón tay có đeo tay gấu sắt. Một phát bay đến, Phong Tình nhạy bén né đi. Vách tường xì xèo bốc khói, vài sợi tóc bạch kim đứt ra rơi lả. Chỉ thiếu vài milimet thì gương mặt điển trai của Phong Tình đã nát rồi.
Nhân lúc Du Thành Nghĩa lên tư thế, Phong Tình lợi dụng sơ hở tung cước đá chân anh ta. Du Thành Nghĩa thốn đầu gối liền buông thõng tay. Cùng lúc đó cậu ấy trở người tặng cho anh ta thêm một cước vào bụng.
Đồ đạc trong phòng đổ bể, Du Thành Nghĩa nằm giữa đống đồ đổ nát. Phong Tình chỉnh suit lại, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: “Đừng đi gây sự phiền phức nữa, nếu muốn làm việc gì thành công thì cậu hãy tập trung cho chính mình hơn đi”.
Rồi bỏ đi, cánh cửa đóng lại, Du Thành Nghĩa nằm im. Căn phòng tĩnh lặng đến lạnh lẽo, chợt vang lên tiếng cười khanh khách đầy bất mãn.
“Ha ha! Mày dạy đời tao đấy à?!”. Nghiến răng đập đống đồ đạc vốn đã vỡ càng thêm tan tác: “A!.. Mày là cái thá gì chứ?! Được chủ tịch khen vài câu là lên mặt đấy à?!”.
Đứng dậy, những mảnh vỡ vụn trên người rơi xuống. Mỗi lần gặp Phong Tình thì không bao giờ giấu được bộ dạng thảm hại của mình.
Du Thành Nghĩa giận run, anh ta bị tiền đồ danh vọng làm cho mờ mắt: “Trừ phi mày cút khỏi thế gian này thì cuộc đời của tao mới thuận buồm xuôi gió”.
…
Chủ nhật rảnh rỗi, nhưng Thanh Nhân sớm đã đi làm công việc riêng của mình, cho nên trong nhà chỉ còn lại một mình Phong Tình. Sau khi từ Du gia trở về, Phong Tình mặc thường phục ra ngoài đi dạo.
Buổi trưa ở Vĩnh Thành không nắng gắt, bầu không khí luôn trong tình trạng mát lạnh. Phong Tình buồn chán đi dạo phố. Cậu ấy tự hỏi không biết anh đi làm cái gì mà ngay cả ngày nghỉ cũng không ở nhà. Chỉ ước trên phố tình cờ gặp anh, sau đó cả hai dắt tay nhau đi về.
Dạo này mỗi ngày trôi qua yên bình, chỉ mong từ nay đến cuối đời cứ như vậy mà trôi qua.
Phong Tình đi vào cửa hàng tiện lợi, thật ra ban đầu chẳng muốn mua cái gì. Đi mãi không điểm đến cũng thấy chán
Đứng trước kệ hàng đăm chiêu, cuối cùng chọn một lon coca. Đến quầy thanh toán, ánh mắt vô tình lia đến kệ thuốc lá sau lưng nhân viên. Bỗng nhớ đến Du Thành Nghĩa, anh ta vậy mà sành hút thuốc, mỗi lần gặp là mùi hương thuốc lá trên người khác nhau.
Cũng là con trai thì ít nhiều gì cũng phải hút thuốc, Phong Tình ngẫm nghĩ không biết có nên thử không. Cuối cùng vì hiếu kỳ khi hút sẽ thế nào nên đã mua một gói.
Đứng trong con hẻm bên cạnh cửa hàng tiện lợi, uống hết lon coca. Mở bao thuốc lá, chần chừ, lấy ra một điếu. Định lấy bật lửa mà quên mất không mua, lần đầu tiên hút thuốc mà bối rối thế này.
“Cậu cần bật lửa đúng không?”.
Ngọn lửa nhỏ bất ngờ đưa đến, Phong Tình châm lửa. Vừa rít liền sầm mặt ho sặc sụa làm rơi điếu thuốc.
“Nhóc đây đang tập tành hút thuốc sao?”.
Giọng nói của phụ nữ, ngẩng mặt xem người này là ai thì kinh ngạc: “Vu Hoa Hoa?! Sao cô lại ở đây?!”.
Vu Hoa Hoa nhét bật lửa vào tay Phong Tình, bước đến ép sát cậu ấy vào vách tường: “Có cần thiết nói cho cậu không hả đứa nhóc hư hỏng này”.
Mùi nước hoa nực nồng phản vào khiến lỗ mũi ngứa ngáy, khó chịu. Phong Tình né tránh nói: “Cô làm ơn đi ra giùm tôi”.
“Hm…”. Vu Hoa Hoa đăm chiêu nhìn cậu ấy: “Này, nhóc đang ở cùng với lão Thanh đấy à?”.
“Lão Thanh…?”. Phong Tình mới phát giác, lạnh lùng nói: “Tôi ở cùng anh Nhân đấy, có liên quan đến cô không?”.
“Phụt, ha ha, có liên quan chứ. Cậu không biết à? Chị đây là người yêu cũ của anh ấy đấy”.
Chuyện này thì Phong Tình biết, cậu ấy bực mình nói: “Ha, đừng nói cô đến đây để gặp anh ấy rồi cầu xin quay về bên nhau đấy nhé?”.
“Ừ, xem ra cậu nhóc rất thông minh nha”.
Là thật sao?! Phong Tình tròn mắt nghĩ đến cảnh người mình thích cùng người phụ nữ này tái hợp thì trong bụng dâng trào cơn hỏa. Đẩy Vu Hoa Hoa ra, Phong Tình u ám lườm cô ta: “Tôi cảnh cáo cô, nếu muốn chết thì cứ đến gần anh ấy”.
Vu Hoa Hoa sững sờ, ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Gì đây? Sao giống như chính thất gặp tiểu tam vậy? Bộ cậu là vợ của anh ấy hay sao mà cấm anh ấy gặp tôi? Thậm chí là quay về với nhau, nối lại tình xưa cũng không liên quan đến cậu”.
Sát khí của tên nhóc này thật dọa người mà.
Bị Vu Hoa Hoa khiêu khích, Phong Tình siết chặt nắm đấm: “Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng cô sẽ là trường hợp đặt biệt đấy. Tôi đếm đến ba, tốt nhất cô nên chạy khỏi đây còn sớm càng tốt. Đừng có trách vì sao xác của cô trôi trên sông”.
“Úi chà, cậu nhóc với cái mặt thiên thần mà lại thốt ra những lời thô bạo đáng sợ như vậy sao?”. Vu Hoa Hoa cũng rén, bởi vì cô ta cảm thấy tên nhóc này nói là làm chứ không hề chỉ hù dọa.
“Một!”.
“Ầy, được rồi, được rồi. Tôi biến đi là được chứ gì”.
Vu Hoa Hoa sợ chết nên đã nhanh chống đi cho khuất mắt tên cún con ghen tuông.
Con hẻm vắng lặng lùi sau con phố ồn ào trước mặt, nắm đấm nới lỏng, Phong Tình thở dài. Dẹp bao thuốc đi, không hút hít gì nữa.
Chỉ cần nghĩ đến Thanh Nhân và Vu Hoa Hoa tay trong tay sau đó kết hôn lập gia đình là nổi nóng. Người đàn ông ấy chỉ có thể là của cậu ấy thôi.
Càng nghĩ càng thấy mình thật ích kỷ, rõ ràng vẫn chưa phải mối quan hệ đặt biệt để ngăn anh đi gặp gỡ những đối tượng khác. Một em trai không hơn không kém sao mà dám xen vào chuyện đời tư của người anh được chứ.
“Chết tiệt, cô ta đi gặp anh ấy thật à?”.
Lấy điện thoại ra vào danh bạ, Phong Tình dừng lại ngay số điện thoại của anh. Ký tự đặt tên hình chú mèo, mèo mà không chủ thì sớm muộn gì cũng đi nhận chủ.
Ting_ Có tin nhắn. Đang bực mình thì nhìn thấy kẻ vừa nhắn đến thì kinh ngạc.
Du Thành Thành đến tận hôm nay mới chủ động nhắn tin với anh, không biết anh ta đang âm mưu chuyện gì đây.
[Đến khu nhà trọ bỏ hoang, tầng năm sau công ty gặp tao].
Mỗi lần đi gặp Du Thành Nghĩa ở mấy nơi hoang vu là không có lần nào lành lặn. Rõ ràng tên điên này muốn trả đũa chuyện lúc sáng đây mà.
Phong Tình đã biết bài của Du Thành Nghĩa nên đã chuẩn bị tâm lý đổi phó, chắc chắn sẽ có rất nhiều bất ngờ ập đến.
Kỳ lạ, bầu trời trong trắng mới đây đã chuyển thành đen kịt. Giống như điềm báo cho sự chẳng lành sắp diễn ra, Phong Tình bỗng cảm thấy bồn chồn trong lòng. Không phải vì sợ Du Thành Nghĩa, cảm xúc này khó mà diễn đạt.
Cộp, cộp, tiếng bước chân đi lên cầu thang sắt cũ kỹ, càng lên cao gió thổi càng mạnh. Mái tóc bạch kim tung bay, Phong Tình nhìn xuống đất, nơi này ít người qua lại, nếu có cũng chỉ có mấy lão già lẩm cẩm. Không ai ngó ngàng đến nhà trọ bỏ hoang dù cho có tên nào đi vào. Dù cho bên trong có phát ra bất kỳ âm thanh nào cũng không ai chú ý.
Địa điểm này rất phù hợp cho mấy tên tội phạm giết người và dễ dọn dẹp hiện trường trước khi đi vứt xác.
Lên đến tầng năm, dãy phòng cũ rỉ sắt nâu hết vài mảng lớn. Cánh cửa cuối hành lang bỗng cót két mở ra. Phong Tình điềm tĩnh đi đến, đứng trước cửa cùng lúc đó sấm chớp đánh ngang qua. Lóe sáng Du Thành Nghĩa đang đứng dựa vách tường gần cửa ra vào nhìn ra ngoài. Ánh mắt sáng rực trong bóng tối như một con sói săn trong đêm.
Miệng nhoẻn lên quái gở.
Phong Tình khẽ đổ mồ hôi lạnh. Nhìn nhầm sao…?
Trong phòng tối om, không có ánh sáng nào lọt vào. Du Thành Nghĩa tiện tay ấn công tắc, ánh đèn sợi đốt vàng nhạt trên đỉnh đầu sáng lên miễn cưỡng soi được phạm vi xung quanh một chút ánh sáng.
Phong Tình không đi vào, cảnh giác quét mắt quanh căn phòng. Phòng trọ nhỏ trống trải hoàn toàn không có chỗ nấp cho những kẻ khác.
“Mày đang kiếm cái gì đấy?”.
Phong Tình dời mắt dừng lại trên người Du Thành Nghĩa, anh ta tay trần không cầm vũ khí. Vậy anh ta gọi cậu ấy đến đây để làm gì.
Du Thành Nghĩa hất cằm ý bảo Phong Tình đi vào nhà. Đề phòng bị tấn công, Phong Tình đã mang theo dao bấm. Có trắc trở nào xảy ra thì vẫn còn giữ được mạng sống.
Phong Tình vừa bước vào thì cánh cửa két lên tự động đóng sầm lại. Đã đứng giữa phòng nhưng Du Thành Nghĩa vẫn cứ đứng im ở đó. Anh ta rũ mi, câu nói sau đây làm Phong Tình sững sốt: “Tôi xin lỗi”.
Gì…? Không nghe nhầm đấy chứ? Du Thành Nghĩa làm bao điều tội lỗi cũng biết mở miệng xin lỗi cậu ấy sao?
Phong Tình nhíu mày khó tin.
Du Thành Nghĩa nói: “Tôi biết là cậu không chấp nhận lời xin lỗi của tôi vì có những chuyện không đúng đã gây ra với cậu. Tôi cũng không mong cậu tha thứ, chúng ta… Có thể quay lại như ngày xưa được không?”.
Đã có chuyện gì xảy ra với Du Thành Nghĩa vậy? Có phải anh ta đã biết lỗi sai rồi sửa chữa không? Hay là anh ta đang toan tính điều gì phía sau?
“Cậu…”. Phong Tình không biết nói gì cho phải vì quá đường đột.
Du Thành Nghĩa ngước ánh mắt đượm buồn nhìn Phong Tình: “…”.
Phong Tình buông cảnh giác, trong lòng đang do dự có nên tha thứ cho anh ta hay không. Bước đến vỗ về anh ta. Phong Tình ôm lấy Du Thành Nghĩa: “Tôi sẵn sàng tha thứ cho cậu, chỉ cần cậu quay đầu là bờ”.
Nơi Phong Tình không nhìn thấy, Du Thành Nghĩa nhếch mép cười gian xảo.
Lúc này đối phương đã hoàn toàn mất cảnh giác, Du Thành Nghĩa hừ lạnh đẩy Phong Tình ra. Lưỡi dao sắc bén lóe sáng vút trên không trung.
Phập!