Chương 105: Tôi bị tên nhóc mộng mơ cắn
Thỉnh thỏang có tiếng chó sủa, có tiếng mèo hoang vồ nhau. Sau đó lại chìm vào tĩnh mịch, còn lại tiếng than thở khe khẽ của thiếu niên sầu muộn.
Đồng hồ tích tắc cũng đến hai giờ sáng, cậu ấy trằn trọc mãi không ngủ được chỉ vì suy nghĩ đến Thanh Nhân.
“Haiz… Anh ấy đã có người thương rồi sao…? Rốt cuộc ai lại may mắn đến thế?”. Phong Tình đã muốn hỏi đó là ai ngay trên bàn ăn, nhưng lại không đủ dũng khí để thốt thành câu.
Bỗng nhớ đến một người, Kim Khang từng nhắc đến Vu Hoa Hoa là người Thanh Nhân thích: “Không lẽ anh ấy vẫn thích cô ta đến tận giờ? Nhưng… Cô ta là thể loại gì chứ? Là lẳng lơ!”.
Phong Tình cay cú vò đầu bứt tóc: “Sao một người đàn ông chững chạc lại thích loại con gái không ý tứ như vậy chứ?!”.
Nhất định không thể để loại chuyện này xảy ra!
Giờ này Thanh Nhân đã say giấc yên tĩnh trên giường, cánh cửa phòng bỗng hé mở. Ánh đèn hành lang sắc vàng len lỏi đi vào. Phong Tình từng bước một đi đến bên giường anh, ngắm nhìn gương mặt ngủ say không chút cảnh giác. Không nói một lời cậu ấy nhẹ nhàng leo lên giường, chui vào trong chăn.
Ngủ không được, nếu ở cạnh anh chắc chắn sẽ được chữa cháy.
Thanh Nhân nhạy cảm với tiếng động lạ, nhanh chống mở mắt bật ngồi dậy cho kẻ trộm một đòn trí mạng. Phong Tình giật mình đỡ lấy cú đấm của anh, nếu không cậu ấy đã đi tương rồi.
“Là em nè!”.
Anh rất nhanh đã tỉnh táo, nghe được giọng nói, dưới ánh đèn ngủ thấy đó là Phong Tình anh mới thả lỏng: “Giờ này mấy giờ rồi em qua đây có chuyện gì sao?”.
Phong Tình buông tay anh ra, trở người ôm lấy cái gối ôm của anh bắt đầu mè nheo: “Em ngủ không được, trong người khó chịu lắm”.
Sao cái câu cuối nghe quen thế nhỉ? Trong giây phút ngắn ngủi, mặt Thanh Nhân nóng bừng lên như phát sốt nhớ cái đêm cậu ấy say. Mặc dù chỉ là sờ nhẹ anh nhưng lại khiến cậu bé rắn nhỏ bên dưới trỗi dậy.
“Em đau ở đâu? Để tôi đi lấy thuốc cho”.
Nói rồi anh định rời giường thì bị cậu ấy kéo lại, Thanh Nhân mất thăng bằng ngã đè trên người Phong Tình. Mắt đối mắt nhau, ở khoảng cách gần gũi nghe rất rõ nhịp tim đập mạnh bất ngờ của đối phương. Trong khoảng khắc ngắn ngủi vạn vật xung quanh tựa hồ ngưng động, ngay sau đó khi phản ứng lại Thanh Nhân vội vàng ngồi dậy.
“Em, em bị đau ở chỗ nào?”.
Phong Tình đỏ mặt, siết chặt nắm đấm, cậu ấy liền kéo anh nằm xuống cạnh mình. Lấy bàn tay anh đặt lên tim mình: “Anh à, không hiểu vì sao chỗ này của em nhói lên kỳ lạ. Nó khó chịu lắm, không phải đau tim, từ trước đến giờ em không mắc bệnh tim”.
Thanh Nhân cảm nhận nhịp tim của Phong Tình thất thường, lên xuống, lúc mạnh, lúc chậm, lúc dồn dập. Anh từng bị cảm giác này, đó là cảm xúc hỗn loạn trong tình yêu. Cậu nhóc này chắc đang yêu ai rồi bị người ta đá rồi đây.
Phong Tình đột ngột ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh: “Anh à, tối nay cho em ngủ lại với anh được không?
Cho hay không đây? Lỡ như có những hành động vô tình làm dục vọng giấu trong mình vươn dậy thì sao đây? Thanh Nhân do dự, luyến tiếc đã bắt buộc anh: “Ừm, giờ muộn rồi nhắm mắt ngủ đi”.
Chân Phong Tình chen vào giữa hai chân anh, cạ vào đùi trong. Thanh Nhân giật nảy, khi bàn tay cậu ấy vuốt ve đường eo dần lần mò đến lưng.
Anh không biết cậu ấy định làm gì, hay đang trêu ghẹo anh. Cơn ngứa ngáy lan khắp cơ thể, anh khẽ thở dốc: “Em làm gì vậy?”.
Tay bỗng dừng, Phong Tình nằm im re không biết nên giải thích thế nào về hành động lúc này của mình. Lát sau mới lên tiếng: “Xin, xin lỗi anh”.
Buông anh ra, cậu ấy nằm qua một bên mà im lặng ngủ.
Bụng dưới của anh bỗng nhói lên, phát hiện tiểu xà đang ngóc đầu dậy muốn được giải phóng ra ngoài.
Thanh Nhân đỡ đầu trong cơn sốt bất thỉnh lình: “…”.
Anh không ngờ mình lại nhạy cảm đến vậy, cũng đâu phải học sinh cấp ba ở tuổi dậy thì đâu.
Em đây là muốn hại tôi chết đây mà…
…
Hôm nay là ngày Phong Tình nhậm chức, sáng sớm cậu ấy đã sửa sang sẵn sàng cho ngày ra mắt. Suit tươm tất, tóc tai gọn gàng vuốt lên. Dáng vẻ thiếu niên ngây ngô được giấu đi, một chàng trai lịch lãm xuất hiện.
Bước xuống lầu, Thanh Nhân bị vẻ đẹp của cậu ấy cuốn hút, ngắm mãi không rời.
Phong Tình ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa nói: “Đồ ăn anh nấu lúc nào cũng ngon hết”.
Thanh Nhân tỉnh táo lại, anh cũng ngồi xuống ăn. Bẽn lẽn nhìn cậu ấy, anh nói: “Hôm nay em đẹp lắm”.
Được anh khen, Phong Tình ngượng ngùng: “Ha ha… Cũng không phải lần đầu ăn vận kiểu này”.
“Từ nay về sau phải gọi là giám đốc Phong rồi nhỉ?”.
“Ha ha, nhưng em không thích anh gọi em là giám đốc, em thích nghe anh gọi em là Tình là được rồi”.
Thanh Nhân thắc mắc chuyện vì sao cậu ấy đã nhận lại gia đình và vào Du gia rồi vì sao vẫn họ Phong. Định hỏi, nhưng nghĩ lại chắc có nguyên nhân sâu xa của nó. Có lẽ là chuyện không nên hỏi vào lúc sáng sớm như thế này. Khi nào rảnh thì hỏi.
Ăn sáng xong tạm biệt anh, Phong Tình cảm thấy hiện tại hai người cứ như đôi vợ chồng mới cưới vậy. Sáng vợ sẽ nấu ăn cho chồng, ở nhà phụ chồng dọn dẹp, tối đến khi chồng tan làm về nhà sẽ ăn tối cùng nhau, xong rồi ở bên cạnh cùng đọc sách và xem phim. Cuộc sống bình dị trôi qua êm đềm, không một tí gợn sóng nào.
Phong Tình cười tủm tỉm bước vào trong xe, trong lòng tràn ngập niềm vui. Dường như mục tiêu hiện tại của cậu ấy đã được đặt ra. Là cùng Thanh Nhân xây một mái ấm gia đình, vì anh cậu ấy sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mai này anh không phải vất vả.
Đến công ty, thư ký của chủ tịch Du dẫn dắt hướng dẫn công việc cho Phong Tình. Sau đó đi tham quan công ty.
Các nhân viên nữ nghe nói hôm nay có tân giám đốc nhậm chức vô cùng điển trai thì tất cả liền nhốn nháo hóng chuyện. Khi Phong Tình đi qua, bọn họ không kiềm được máu mê trai trong người liền đỏ mặt xì xào.
Phong Tình không quen chuyện bị vô số cô gái dòm ngó đến, cậu ấy chỉ thân thiện mỉm cười đã làm các chị em xiêu lòng.
Không muốn bị vướng phiền phức, cậu ấy nhanh chống bám theo thư ký.
Sau hàng loạt giới thiệu địa điểm đến sản phẩm và cách chỉ đạo nhân lực, cuối cùng Phong Tình cũng đến văn phòng của mình.
Thật là mệt mỏi, bộ giám đốc mới có gì đặt biệt à mà ai cũng phải tụ tập đến làm ồn công ty như đi gặp idol.
Phong Tình có thư ký riêng, là một chàng trai trẻ, gọi cậu ta là thư ký Hạ. Thư ký của chủ tịch rời đi, công việc bắt đầu giao đến. Ngày đầu tiên đi làm chưa chi công việc đã chất thành đống rồi, cậu thư ký của mình thì xử lý công việc rất nhanh nhẹn. Phong Tình lén nhìn qua cậu ta ở văn phòng nhỏ bằng kính trong suốt bên cạnh thì không khỏi trố mắt.
Không biết cậu ta là người hay là robot nữa, trong khi đó Phong Tình chỉ mới giải quyết xong năm cái văn kiện rồi, còn cậu ta thì văn kiện xử lý xong đã chất thành núi non.
Âm thầm than thở: “Cái áp lực gì đây…?”.
Đâu phải chức cao thì sẽ sung sướng đâu, làm mà không tập trung ký sai một ly là hại công ty đi ngàn dặm. Làm giám đốc không dễ chút nào, quá nhiều thứ đột ngột ập đến như sóng thần ngày tận thế. Phong Tình biết vì sao cựu giám đốc trước kia nộp đơn từ chức rồi.
Là một tập đoàn lớn thì chất lượng phải cao cấp, cho nên năng xuất làm việc của mỗi cá nhân không riêng gì chức vụ thì phải tăng tốc đi cùng hiệu quả. Muốn giữ vững hạng nhất của tập đoàn thì làm việc phải có trách nhiệm, không được lờ là mất tập trung, không được lười biếng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Phong Tình nghe nói cựu giám đốc trước kia vì làm việc quá sức nên đã từ chức rồi đi nước ngoài cho sướng thân rồi. Chủ tịch Du đưa đứa cháu trai yêu quý của ông vào vị trí này là muốn dí bẹp nó sao?
Hu hu, bởi vậy mới nói cái gì giỏi giang quá cũng không tốt chút nào, ngược lại còn hại chết cái thân bé nhỏ này.
“Tối nay còn phải đi tham gia tiệc giao du với chú nữa chứ”.
Thư ký Hạ tinh tế pha cho giám đốc Phong một ly cà phê để vực dậy tinh thần. Phong Tình bất ngờ, mới nãy thấy cậu ta vẫn đang cặm cụi làm việc vậy mà chớp mắt đã xuất hiện trước mặt với một ly cà phê nóng.
“Cảm ơn”.
Thư ký Hạ chỉ gật đầu rồi cáo lui vào văn phòng kính làm việc tiếp. Cũng đang khát nước, Phong Tình uống một ngụm. Hai mắt liền sáng bừng, cậu thư ký vậy mà biết khẩu vị của cậu ấy.
Uống cà phê xong đúng là tinh thần đã khôi phục, Phong Tình nhiệt huyết trong người, tốc độ làm việc trở nên nhanh nhẹn. Quả nhiên nhờ cà phê nên thư ký Hạ mới nhanh tay lẹ mắt.
…
Tiệc giao du cùng các nhân vật lớn trong giới thượng lưu, giám đốc Phong trẻ tuổi được ra mắt. Rất nhiều người hỏi thăm, bồi rượu. Phong Tình nhiệt tình, khéo léo xử lý trong giao tiếp. Mãi đến tận mười một giờ đêm mới về đến nhà.
Con hẻm tối vẫn như trước kia, ô tô màu đen dừng lại bên hẻm. Phong Tình đi ra, đầu óc cháng váng. Chưa đủ tuổi mà uống rượu bia thì đây là hậu quả, vô cùng nhức đầu.
Con hẻm tối, đèn đường lại mập mờ. Đôi khi trước mắt sinh ra ảo giác làm con người ta sợ hãi hoặc tức giận. Phong Tình loạng choạng cuối cùng cũng đến trước cửa nhà.
Lạch cạch mở cửa, đèn trong nhà sáng chưng, Thanh Nhân đang ngồi xem ti vi. Đài truyền hình chiếu bộ phim dài tập nhàm chán nhưng anh vẫn không chuyển kênh. Đến khi lại gần mới thấy thì ra anh đã ngủ gục.
Phong Tình chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi mỏng ửng hồng phủ một chút ướt át, thật sự khiêu khích người ta muốn cắn mút. Phong Tình hít sâu một hơi rồi thở dài, hiện tại cậu ấy chỉ là một người em trai, không phải mối quan hệ gì đặc biệt để có thể động chạm thể xác.
Thanh Nhân ngồi co người ôm gối, bỗng cảm thấy có bàn tay ai đó chạm lên má. Anh giật mình mở mắt, bình tĩnh thì thấy là Phong Tình. Dụi mắt nói: “Em ăn gì chưa? Tôi hâm đồ ăn lại cho nhé”.
Phong Tình lắc đầu nằm xuống sofa gối đầu trên đùi anh: “Sao anh không vào phòng ngủ mà ngồi ở đây đến ngủ gục vậy?”.
Thanh Nhân với tay cầm lấy điều khiển tắt tivi: “Đợi em về”.
Phong Tình: “…”.
Thanh Nhân: “…”.
Phong Tình đã ngủ mất tiêu, gương mặt lúc bình thường hay lúc ngủ say đều là thiếu niên ngây thơ trong sáng. Sẽ không ai biết rằng lúc tức giận trông cậu ấy đáng sợ đến nhường nào đâu. Một thiếu niên hiền lành cứ ngỡ dễ dàng bắt nạt, nhưng khi va chạm sẽ nếm được thế nào là cảm giác sắp đến thăm tổ tiên.
Thanh Nhân dò hỏi: “Em ngủ rồi sao?”.
Đáp lại anh chính là bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách.
Mái tóc bạch kim càng tôn lên màu da trắng trẻo. Thanh Nhân rũ mi ngắm nhìn nét đẹp tự nhiên như tranh vẽ của cậu thiếu niên. Khẽ vuốt ve gương mặt, có vẻ chưa ngủ sâu nên vẫn còn chút phản ứng. Hàng mi động đậy.
“Ưm… Anh Nhân”.
Anh khựng lại, bỗng phì cười. Cậu nhóc này sao mà đáng yêu đến thế.
Anh tranh thủ lúc này xoa nắn cưng nựng cho thỏa thích.
“Hưm… Đừng mà…”.
Mơ màng trong giấc mộng xuân xanh, Phong Tình thấy mình và anh đang tay trong tay đi dạo giữa rừng phong. Lá phong đỏ tung bay theo gió lướt qua đôi tình nhân tình nồng thắm thiết. Sau đó dưới góc cây phong, ánh nắng khẽ xuyên qua tán lá, Thanh Nhân ép cậu ấy vào góc cây, ánh mắt thâm tình chứa chan nồng ý nhìn cậu ấy. Ngón tay nhẹ nhàng vân vê đôi môi, bất ngờ trao nụ hôn.
Bên ngoài hiện thực, mặt cậu ấy đỏ bừng. Thanh Nhân cho rằng cậu ấy say, cho đến khi ánh mắt vô tình di dời đến thân dưới của cậu ấy. Tim anh đột ngột đập mạnh trong hoảng hốt.
Không biết tên nhóc này đang mơ thấy cái gì mà lại làm tiểu long ngẩng đầu muốn chui ra khỏi tổ. Anh tự trấn tĩnh bản thân, đây là do phản ứng sinh lý, đàn ông con trai ai mà không bị chứ.
“Ưm… Ah, đừng mà…”.
Không biết trong mơ Phong Tình đã mơ thấy những gì mà cậu ấy khẽ rên rỉ. Âm thanh phát ra nỉ non, làm người trên ghế không ngừng thấp thỏm.
Đây là muốn hại chết anh đây mà, con người ai cũng phải có giới hạn để chịu đựng. Từ khi biết mình có tình cảm với Phong Tình đến giờ thì Thanh Nhân không bao giờ thoát khỏi những tình cảnh khó xử khi ở gần cậu ấy. Tiểu xà đệ đệ bị kích thích không ngừng hưng phấn muốn nhảy ra khỏi vòng lưới giam cầm.
Cái tình huống bây giờ là gì vậy?
Cả hai đều trong trạng thái muốn “ăn thịt” đối phương.
Thanh Nhân lắc đầu lia lịa, cảm giác tội lỗi dâng trào. Anh không thể làm trò đó với một tên nhóc chưa đủ tuổi, đó là vi phạm đấy, chính là tội đồ!
Đấu tranh với ham muốn và ánh sáng công lý, thân chủ Thanh Nhân khó mà lựa chọn. Cái nào cũng có hại cho bản thân, trong hai cái không hề có cái gì tốt cho chính mình. Nếu tấn công Phong Tình trong lúc không phòng bị thì tình nghĩa anh em sẽ tan nát. Còn nếu để tiểu xà dựng thẳng mãi với cái bụng nhức nhói thì thứ này của anh sẽ phát đau đến đứt dây chằng rồi gãy ngang, anh sẽ biến thành tên thái giám suốt đời không cưới được vợ.
Chỉ còn một cách… Bỏ chạy thôi!
Muốn rút lui định đứng lên, không thể lường trước được. Phong Tình nửa tỉnh nửa mê chìm vào xuân cảnh trong mộng mà đè anh trên sofa ở hiện thực.
“Anh à, làm ơn… Đừng bỏ em mà đi với cô ta…”.
Từng giọt nước ấm nhỏ trên gương mặt sững sờ của Thanh Nhân, ánh mắt phủ lớp sương mờ không ngừng tuôn lệ.
“Em thích anh, thích anh rất nhiều, vậy nên… Em chỉ muốn anh là của riêng em!”.
Thanh Nhân mấp máy môi: “?!..”.
Phong Tình lập tức căng hai tay anh, từ một tên nhóc khóc sướt mướt như cún con mắc mưa đột nhiên trở nên giận dữ như ăn trăm hủ giấm. Ngay lập tức Phong Tình cúi đầu cắn lấy cần cổ người dưới thân mình.
Thanh Nhân giật hoảng, cơn đau đớn lập tức ập đến: “Ah! Đau!”.
Nhả ra in nguyên dấu răng sâu sắc, rỉ ra máu.
Tên này là chó đấy à?!
Phong Tình nhếch mép liếm đi vết máu, chiếc lưỡi tinh nghịch trượt dài xuống xương quai xanh cắn mút. Tay còn lại cởi bỏ cúc áo của anh. Mò mẫm cơ thể săn chắc, ngực khá đàn hồi càng bóp càng đã tay.
“Hưm…”.
Thanh Nhân thở dốc, kỳ lạ anh không hề ghét bỏ hành động này của Phong Tình. Ngược lại còn rất phấn khích.
“Anh à, em thích anh lắm… Anh đừng hòng yêu người khác, em sẽ bẻ cổ kẻ đó”.
Giọng nói kéo nhựa lại pha hờn dỗi trong đó, cơn ghen Phong Tình đáng sợ làm sao. Đòi lấy mạng sống của người khác chỉ vì yêu.
Chó con đánh dấu đồ vật của riêng mình, cắn thêm một phát ở ngực. Nhũ hoa sưng vù hằn lên dấu răng, không dừng lại mà tiếp tục liếm mút.
Bên dưới của anh chịu hết nỗi rồi, căng lên đau nhói. Không lẽ đêm nay sẽ là đêm đầu tiên của hai chàng trai độc thân?
Đang bối rối không biết làm gì để giải quyết vấn đề của mình, Thanh Nhân giật mình khi bàn tay nóng rực kia mò xuống bụng dưới của anh. Ngỡ cậu ấy sẽ kéo quần anh ra, ai ngờ đâu tên nhóc bỗng ngã đè trên người anh.
“Khò khò…”.
Thanh Nhân bất động tại chỗ: “…”.
Hết rồi sao? Chỉ như vậy thôi sao? Mộng du đấy à?
Mới có màn dạo đầu mà đã lăn ra ngủ phì phò như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thanh Nhân đẩy Phong Tình ra, bỏ cậu ấy tiếp tục ngủ mơ lại sofa. Nhanh chân chạy vào nhà tắm vội khóa trái cửa lại. Hơi thở của anh trở nên hỗn loạn.
Bước đến trước gương, nhíu mày nhìn hai vết cắn của cún con. Máu không ngừng chảy, anh khẽ chạm vào thì đau rát: “Điên mất thôi”.