Chương 103: Lễ tốt nghiệp phát ghen
Phong Tình mặc áo tốt nghiệp đi nhận bằng, Thanh Nhân đi cùng vào nơi trao giải với cậu ấy.
“Anh à, thấy em sao nè? Trưởng thành chưa? Sau ngày hôm nay em chính thức trở thành giám đốc trong công ty của chú đấy”.
Thanh Nhân mỉm cười chúc mừng, anh chỉnh mũ lại cho cậu ấy: “Ừm, em làm tốt lắm”.
“Hừ, nói cho thái quá”. Du Thành Nghĩa đi vào cùng Ryan, anh ta chưa tốt nghiệp vì mới là học viên học nghề cơ bản. Bị chủ tịch Du bắt đi xem cái tên mình ghét cay tốt nghiệp nên mới miễn cưỡng đi. Chứ không nãy giờ anh ta ở bar giải tỏa tâm trạng rồi.
Thanh Nhân lạnh lùng lườm anh ta, Du Thành Nghĩa cũng không ưa anh liền buông lời thô lỗ: “Hạn giả tạo chơi với nhau rất hợp đấy”.
Phong Tình tức giận thay cho anh, cái tên điên ngông nghênh này vậy mà dám mắng anh Nhân của cậu ấy: “Này Du Thành Nghĩa, đừng có quá đáng nha, sao cậu lại nói anh ấy như vậy chứ?!”.
“Bộ tao nói hắn ta hay gì? Đừng có ở đó đổ tội vu vơ, tao có miệng thì tao nói thôi”.
“Lại bắt đầu nữa rồi”.
Những học viên khác bắt đầu xì xầm bàn tán, sau đó đứng cách xa phạm vi của hai tên điên đang khiêu khích nhau.
Thanh Nhân thấy tình hình không ổn thì nắm tay Phong Tình, nói với cậu ấy: “Dừng lại đi, chúng ta đi chụp hình”.
Rồi kéo cậu ấy rời đi cho khuất tầm mắt của Du Thành Nghĩa.
Khuôn viên mùa thu lá phong bay, có rất nhiều người chụp hình tốt nghiệp ở đây. Thông thường học sinh sẽ tốt nghiệp vào xuân, nhưng vì là học viên học ngành nên thời điểm tốt nghiệp khác với những trường học bình thường khác.
Gió nhẹ lướt đến mát rượi, Phong Tình thở phào vì không phải làm hỏng tâm trạng vui vẻ ngày hôm nay chỉ bởi vì một tên điên thích gây sự.
“Cảm ơn anh, nếu em mà ở lại thêm giây nào nữa chắc em sẽ xé rách cái mồm của tên đó ngay”.
“Cậu ta nói gì thì em đừng để tâm, mặc kệ cậu ta đi”.
Phong Tình rất vâng lời: “Em biết rồi ạ”.
“A, Phong Tình!”. Tiền bối thân thiết của cậu ấy đột ngột xuất hiện, anh ta trong trang phục tốt nghiệp trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Tiền bối, hôm nay anh đẹp lắm đấy”.
Tiền bối đỏ mặt, ngại ngùng: “Vậy, vậy sao? Cậu cũng đẹp lắm đấy”. Sau đó nhìn thấy Thanh Nhân đang ở cùng người mình thích, tiền bối chỉ gật đầu chào hỏi đôi câu.
Thanh Nhân đứng một bên nhìn hai người họ nói chuyện, trong lòng chợt tụt hứng. Nhìn kiểu gì cũng thấy Phong Tình và tiền bối rất hợp nhau. Bỗng thấy có chút tủi thân nhớ đến đêm hôm đó, Phong Tình nói tiền bối không phải gu cậu ấy, nhưng bây giờ lại cười nói vui vẻ với người mình không thích. Cậu ấy nói dối rồi.
Tiền bối cầm máy ảnh bước đến: “Anh có thể chụp cho tôi và Phong Tình một bức được không?”.
Thật sự không muốn giúp chút nào, nhưng nể tình Phong Tình anh miễn cưỡng cầm lấy: “À ờ”.
Anh ta vui vẻ tung tăng đến ôm tay Phong Tình, đứng sáp bên cậu ấy rất thân mật. Khóe môi Thanh Nhân giật nảy, trong lòng thúc giục rằng mau ném máy ảnh đi rồi túm cái tên phá đám quăng xuống sông. Anh tự nhủ bản thân mình đang mắc bệnh rồi, anh bình tĩnh cố đem cơn nóng dần hạ xuống. Mỉm cười không để ai biết được cảm xúc thật sự.
Chụp xong một tấm, tiền bối phấn khích nhận lấy, anh ta hạnh phúc nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta chụp hình chung, cảm ơn cậu nhé Phong Tình”.
Phong Tình gãi gãi đầu cười cười, lén nhìn qua Thanh Nhân đang đứng một mình chăm chú nhìn tiền bối. Không biết anh đang nghĩ gì mà không thể rời mắt khỏi đối phương.
Không lẽ anh đang để ý tiền bối sao?.. Anh thích tiền bối sao?!
Phong Tình hoảng hốt trong lòng, tiền bối dáng người mảnh mai bé nhỏ, nói chuyện cũng rất dễ thương nữa, bất cứ người nào gặp cũng thích. Mặc dù biết anh không thích con trai nhưng người như tiền bối đây thì ai vừa nhìn cũng đã có hứng thú.
Anh thích người như thế này sao? Sao lúc đó anh nói gu anh là con gái tóc dài mà, lại còn chung thủy nữa chứ.
Khi trước cậu ấy còn thấy tiền bối dễ mến, nhưng bây giờ thì không. Tuyệt đối không thể để tiền bối cướp anh ra khỏi cậu ấy.
Phong Tình và Thanh Nhân đều cùng chung một thanh lửa cháy hết mức đăm mắt về phía tiền bối.
Tự dưng bị hai chàng trai cạnh mình nhìn chòng chọc, tiền bối đồ mồ hôi lạnh, nhưng anh ta vẫn ngượng ngùng đỏ mặt. Tưởng hai người này không lẽ đã có tình ý gì với mình.
Vân vê máy ảnh trên tay, anh ta mới nói: “Cảm ơn anh vì đã giúp tôi chụp hình, vậy tôi xin phép đi trước, hai người ở đây chơi vui vẻ, khi nào nhận bằng thì loa phát thanh sẽ gọi tập hợp”.
Cũng coi như anh ta biết điều mà chuồng đi trước khi bị đá đít. Hai tên đang ghen lẫn nhau mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong Tình bực mình phủi đi nơi bị tiền bối chạm vào, xong cậu ấy trở về là một cậu em trai đáng yêu của anh: “Anh ơi, chúng mình chụp hình đi, bằng điện thoại em”.
Anh gật đầu đứng sáp bên cậu ấy, Phong Tình giơ máy lên, tay còn lại tạo hình phân nửa trái tim: “Anh à, anh mau đưa trái tim còn lại vào đi nào”.
Thanh Nhân bất ngờ với hành động của cậu ấy. Chẳng phải đây là kiểu chụp hình chỉ dành cho những cặp đôi đang yêu nhau sao?
Những suy nghĩ mơ hồ bất chợt ập đến làm anh bối rối.
Phong Tình thấy anh cứ đứng đơ ra đó, cậu ấy khẩn trương vì cho rằng anh giờ đang mơ tưởng đến tiền bối kia. Nuốt cục ghen tuông vào trong họng, Phong Tình nắm lấy tay anh đan vào nhau, sau đó hôn nhẹ lên tay anh.
Vậy là một tấm ảnh lãng mạng chứa đựng tình yêu màu hồng xuất hiện, có cả lá thu minh họa cho tình cảm đơn phương dành cho người ấy.
…
Sau khi nhận bằng xong hai người lại chụp hình chung lần nữa. Lần này có cả bó hoa, Phong Tình thì cằm bằng tốt nghiệp ôm eo Thanh Nhân. Còn anh thì cầm bó hoa hướng dương tươi sáng.
Người chụp ảnh cho hai người là Ryan, anh ta ở lại với Phong Tình vì có chuyện cần truyền đạt lại từ chủ tịch Du. Còn Du Thành Nghĩa thì đã biến đâu mất tăm hơi.
“Phong Tình, chủ tịch Du gọi cậu đến nhà hàng Tây Âu ăn tối ạ”.
Nói rồi anh ta cáo từ đi trước.
Phong Tình biết tối nay chủ tịch Du sẽ nói những gì, nhìn qua Thanh Nhân, cậu ấy muốn dẫn anh đi cùng: “Anh à, chúng ta cùng nhau đi đi”.
Thanh Nhân là người biết điều lẽ, chủ tịch Du có chuyện quan trọng cần nói với cậu ấy thì tất nhiên không nên có mặt của người ngoài rồi. Anh khéo léo từ chối: “Xin lỗi nhé, tối nay tôi có hẹn rồi”.
Phong Tình thất vọng: “Hẹn với anh Khang à?”.
Anh xoa đầu cậu ấy: “Không phải, em đi đi, khi nào về thì chúng ta ở nhà xem phim”.
Cậu ấy trở nên hào hứng: “Anh muốn xem phim gì ạ?”.
Anh nháy mắt nói: “Nói trước sẽ mất hay”.
Phong Tình hào hứng tạm biệt anh rồi tháo đồ tốt nghiệp ra, vận vest chỉnh tề, tóc vuốt lên gọn gàng để lộ vầng trán cao trí tuệ. Nhìn cậu ấy rất ra dáng của một quý ông lịch lãm.
Đến nhà hàng cũng đã 6 giờ chiều, ở trong phòng vip có Du Hữu Độ đang ngồi chờ sẵn với tâm trạng hân hoan, vui vẻ.
Phong Tình vừa bước vào thì mắt chạm với Du Thành Nghĩa đã có mặt ngồi ở vị trí của anh ta đằng kia. Gương mặt khó ở của anh ta cư nhiên không để chủ tịch Du phát giác, chỉ có một mình kẻ bị anh ta ghim thì mới cảm nhận được.
Phong Tình không đoái hoài đến anh ta, cậu ấy ngồi xuống ghế chào hỏi chủ tịch Du.
Đồ ăn được mang lên, vừa dùng bữa vừa nói chuyện. Những câu chuyện nhỏ để bắt đầu một vấn đề làm bầu không khí trở nên sôi động.
Du Thành Nghĩa ngồi ở đây giả vờ cười nói nhưng trong lòng nóng nảy rất muốn đi ra khỏi đây ngay lập tức. Anh ta biết lý do vì sao anh ta phải ngồi ở đây tối nay. Không gì ngoài những thành tích xuất sắc của Phong Tình mà chủ tịch Du muốn anh ta xem và nôi gương theo.
Sau cuộc nói chuyện nêu ra những bài học đạo lý sâu sắc cho hai tấm gương mới của tương lai, chủ tịch Du mới nói: “Vậy nên hôm nay ta muốn các con đến ăn tối chung vui một chuyện”.
Lời nói như cái búng tay, phục vụ đẩy xe rượu đến, chủ tịch Du tự tay rót rượu. Mặc dù sắp đến sinh nhật tròn 18 của hai đứa nhỏ, nhưng hôm nay ông giúp tụi nó phá lệ, trưởng thành thì cũng phải uống rượu thôi.
Trong khi đó ông không biết hai đứa nhóc nhà mình đã tập tành uống rượu từ đời nào rồi. Ông làm cha, làm chú vẫn cho rằng trẻ nhỏ thơ ngây, khờ dại không biết cái gì hết.
“Nâng ly nào mấy đứa!”.
Ông hăng hái nói: “Chúc mừng cháu đã tốt nghiệp học viện đào tạo kinh doanh ưu tú của ta, bảng điểm của cháu ta rất hài lòng đấy Phong Tình ạ”.
“Dạ cháu cảm ơn chú”.
Rồi ông nhìn qua Du Thành Nghĩa với mong muốn anh ta cũng chúc mừng Phong Tình. Du Thành Nghĩa nhận ra điều đó, không thể giấu nổi những lời trong lòng nữa rồi. Anh ta cười lạnh: “Chúc mừng, chúc mừng. Chẳng phải cũng chỉ là thi xong rồi nhận bằng thôi sao, ai mà chả làm được”.
Căn phòng lập tức im như tờ, chủ tịch Du lộ vẻ thất vọng thông qua đường nét trên khuôn mặt. Ông biết giữa Phong Tình và Du Thành Nghĩa vẫn chưa thể lành lại như xưa. Giống như tờ giấy đã xé rách làm đôi thì dù cố dán nó lại thì vẫn bị sứt, hoặc không thể sử dụng được nữa.
Phong Tình không hề hấn gì khi bị những lời khó nghe của anh ta đặt ra, cậu ấy chỉ lo cho Du Hữu Độ đang có tâm trạng gì khi mà cái tên không biết điều lẽ phát ngôn ngang ngược ở trước mặt ông.
Vậy mà chủ tịch Du chỉ mỉm cười cho qua chuyện, ông quay qua gật đầu với Phong Tình vì muốn thông cảm.
Phong Tình đáp lại ông bằng nụ cười rạng rỡ xóa tan mây đen trong ông: “Cháu kính chú một ly ạ”.
Không để bầu không khí bị mất hứng, đặc biệt là ngày tốt nghiệp của Phong Tình. Ông mới nói: “Phong Tình à, ta rất vui vì những gì ta dạy cháu từ thuở bé đến tận giờ được cháu ghi nhớ tiếp thu và thực hiện nó. Ta hi vọng cháu hãy luôn luôn giữ tính cách như vậy đến khi nào cháu không nhất thiết phải thực hiện nữa được chứ?”.
“Dạ vâng ạ”.
“Vậy nên bắt đầu từ hôm nay cháu chính thức trở thành giám đốc của tập đoàn Độ Lượng, chúc mừng cháu”.
Du Thành Nghĩa đang chán chường ngắm móng tay của mình nghe chủ tịch Du tuyên bố một chuyện động trời thì xém chút nữa bật ngửa ngã ra đằng sau. Anh ta sầm mặt đập bàn: “Thật đấy à? Ba! Nó thật sự sẽ trở thành giám đốc sao?!”.
Chủ tịch Du cười nhạt nói: “Người có năng lực tốt thì phải được ở vị trí tốt chứ”.
Anh ta nghiến răng trừng Phong Tình: “Vậy, vậy còn con thì tính sao?!”.
“Nếu con cố gắng thì cũng sẽ có được vị trí xứng đáng hơn nữa cho con”.
Có một quy tắc mà Du Hữu Độ đặt ra cho đứa con trai và cháu trai của mình. Đó là đi từ vị trí nhỏ dần đến vị trí lớn. Du Thành Nghĩa ghi nhớ điều đó, nhưng anh ta không ngờ rằng thằng nhãi Phong Tình mình không ưa đến méo mặt vậy mà một bước đạp chân đến trời một trong những vị trí cao nhất của tập đoàn. Chỉ thiếu chút nữa thôi Phong Tình trở thành chủ tịch rồi.
Đây vốn dĩ là ý đồ của chủ tịch Du sao? Người kế nhiệm sẽ là đứa cháu trai chứ không phải con trai ruột sao?
Du Thành Nghĩa giận đến tím cả mặt, anh ta đá phanh ghế lỗ mãng rời đi. Cửa đóng sầm thô bạo đến rung chuyển, sát khí của anh ta vẫn còn lởn vởn không khí trong phòng.
Du Hữu Độ thở dài, đứa con trai không biết tính tình giống ai mà lại càng ngông nghênh vô phép tắc như vậy. Ông cho rằng gọi anh ta đến ăn tối cùng để cho anh ta nhìn thấy kết quả của người anh em bằng tuổi mình để học tập theo và phát triển.
Nhưng ông nào ngờ kết quả lại bị đứa con ngang bướng không chấp nhận sự thật về bản thân kém cỏi, lại không chịu cố gắng vượt qua chính mình tự ái bỏ đi.
“Tình à, ta xin lỗi”.
“Chú không cần xin lỗi đâu ạ, mọi tội lỗi đều do Thành Nghĩa. Cậu ấy phải chịu hậu quả của mình gây ra mới đúng”.
Ông gượng cười, cố kéo bầu không khí vui vẻ trở lại để lấp đi màn âm u vừa rồi. Ông gắp đồ ăn vào chén cậu ấy, ân cần nói: “Vậy cháu ăn nhiều vào để nhanh lớn nào”.
“Ha ha, sắp tới cháu trưởng thành rồi đó”.