Chương 21 - Chương 21
Úc Quân Sách cần phải về Nam Hằng, Khương Tri Ngôn lại không có về biệt
thự liền, ra cũng ra rồi, cô lại bảo tài xế đưa mình đến thư viện thủ
đô, muốn mượn một ít sách về thi công chức.
Khương Tri Ngôn không tính báo danh lớp huấn luyện, nên cần phải tự mình học nhiều đọc nhiều, nhưng có vài cuốn sách lật qua một hai lần ghi nhớ nội dung trọng điểm
là đủ rồi, không cần thiết mua mới, tới thư viện mượn sách là lựa chọn
rất tốt, không chỉ có đầy đủ các loại tác phẩm còn không cần tiêu tiền.
Chẳng sợ hiện tại Khương Tri Ngôn cũng coi như là người có chút tiền rồi,
không thiếu chút tiền đó, nhưng chỗ nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm,
bằng không có nhiều tiền nữa cũng không chịu nổi cô tiêu pha.
Làm thư viện lớn nhất thủ đô, lớn là tất nhiên.
Dù cho hôm nay là thời gian làm việc, người trong này cũng cứ không ít, có điều mọi người đều rất an tĩnh, không quấy rầy lẫn nhau, chỉ tự đắm
chìm trong thế giới của mình.
Khương Tri Ngôn tra được cuốn sách mình muốn tra cứu kia ở lầu 4, cô bèn trực tiếp lên lầu tìm được mấy hàng sách kia.
Một người trong một lần chỉ có thể mượn nhiều nhất là 5 cuốn, Khương Tri
Ngôn đương nhiên phải lựa chọn kỹ càng một chút, “Cuốn này……”
“Khương học muội?”
Một giọng nói hơi mang kinh hỉ đột nhiên truyền đến từ bên trái Khương Tri
Ngôn, cô theo quán tính nhìn lại, thật đúng là người quen.
“Học trưởng Chư Hạo, thật khéo.”
Hạ giọng, Khương Tri Ngôn mỉm cười chào hỏi một tiếng.
Đại học A làm đại học có tiếng, yêu cầu phát triển toàn diện về trí đức thể mỹ, mỗi học sinh đều có điểm xã đoàn (kiểu như câu lạc bộ), mà lúc
trước Khương Tri Ngôn đã báo danh một hội thích đọc sách.
Vị học trưởng Chư Hạo này chính là hội trưởng của hội lúc đó, có nhiều chiếu cố với Khương Tri Ngôn.
Lấy ánh mắt hiện tại của Khương Tri Ngôn mà nhìn trước kia, tất nhiên có
thể nhìn ra được vị học trưởng Chư Hạo này có vài phần hảo cảm với
“Khương Tri Ngôn”, nhưng lúc ấy việc học ở đại học A khá nặng, Khương
Tri Ngôn lại là đứa bé ngoan từ nhỏ đã yêu học tập, căn bản không nhận
thấy được phần tâm ý này, chỉ đem vị học trưởng này làm một vị học
trưởng có quan hệ bình thường, nhiều lắm là nhiệt tình với tính cách khá tốt mà ở chung.
Nếu từ đầu tới cuối Chu Hạo đều chưa từng tỏ hảo cảm với mình, thế thì bây giờ Khương Tri Ngôn tất nhiên cũng vờ không
biết thôi.
“Học muội đây là muốn thi công chức?” Chư Hạo liếc mắt một cái liền nhìn ra sách được phân loại trên kệ đây là gì, lại nghĩ
đến bộ dáng Khương Tri Ngôn chuyên chú chọn sách vừa nãy, rất mau liền
cho ra kết luận như vậy.
“Vâng, đúng là có quyết định này.”
Khương Tri Ngôn gật gật đầu, rốt cuộc chọn xong cuốn sách cuối cùng, “Học trưởng, em chọn xong rồi, về trước đây.”
“Từ từ.” Chư Dạo vươn tay, “Trong tay anh vừa lúc có chút tư liệu thi công
chức, học muội, anh gửi mail cho em nhé? Vẫn dùng cái trước đó phải
không?”
Khương Tri Ngôn cười lắc đầu, “Không cần, học trưởng, hiện tại em không cần cái mail kia.”
—— “Vậy mail mới của em là gì?”
Vấn đề này Chư Hạo còn chưa kịp hỏi, Khương Tri Ngôn đã trực tiếp xoay người rời đi, “Tạm biệt học trưởng.”
“Tạm, tạm biệt.”
Chư Hạo miễn cưỡng duy trì ý cười, anh ta lại không phải thằng ngốc không
hiểu xã giao, đương nhiên có thể nhìn ra được Khương Tri Ngôn cũng không muốn ôn chuyện gì với anh ta, lấy tính cách anh ta tất nhiên cũng không có khả năng đuổi theo nói gì nữa.
Bốn năm đại học cũng chưa có kết quả gì, còn trông cậy vào lần gặp mặt ngắn ngủi này có biến hóa gì sao?
Vừa khéo lúc này di động chấn một chút, Chư Hạo cầm lên nhìn một cái.
[Ba: Hôm nay về sớm chút, ba có lời muốn nói với con, về bữa tiệc tối hôm kia.]
Chư Hạo đáp một chữ vâng, vốn tưởng rằng hôm nay là một ngày may mắn, xem chừng cũng chỉ là ảo giác của mình.
Lắc đầu, Chư Hạo lộ ra một nụ cười khổ, bỏ đi, thế cũng tốt, tính tình đơn
thuần kia của học muội xác thật cũng không thích hợp với nhà anh ta, vẫn là đừng tai họa người ta vậy.
Mà Khương Tri Ngôn về lại biệt thự cứ theo lẽ thường mà chơi với Daniel và Lilith một lát liền bắt đầu
cuộc sống không khác mấy ngày trước cho lắm, trừ bỏ ánh mắt quản gia Lâm không còn lo lắng như vậy nữa, hết thảy đều rất tốt đẹp.
1 giờ
trưa hôm tiệc tối đó, Khương Tri Ngôn lại lần nữa tới phòng làm việc của Any, vì chỗ bọn họ cách nơi tổ chức tiệc tối không xa, đến lúc đó có
thể xong xuôi là trực tiếp qua đó, cũng liền không cần để người tới tận
nhà làm như lần trước vậy.
“Úc phu nhân, mời sang bên này.”
Trợ lý nhỏ của phòng làm việc ân cần mười phần, hôm nay chỗ bên họ còn rất đông, phỏng chừng đều là vì bữa tiệc tối này đây.
Nghe thấy trợ lý gọi Úc phu nhân, lại thấy Khương Tri Ngôn là một gương mặt
mới xa lạ, ánh của mấy vị bên ngoài lập tức quét lại đây.
—— Đây là cô vợ Úc Nam Diễn mới cưới? Cũng không quá xinh đẹp nha!
—— Thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, chẳng lẽ là có thủ đoạn đặc biệt gì?
—— Chậc, đàn ông chính là thích cái kiểu thanh thuần này, xem ra Úc Nam Diễn cũng không ngoại lệ.
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, khi Khương Tri Ngôn đối mắt với bọn họ, mấy vị phu nhân nhà giàu kia không một ai không lộ ra một nụ cười hữu hảo.
Cái vòng này chính là như vậy, dù là phía dưới xé túi bụi cỡ nào, chẳng sợ
một giây trước hai nhà công ty còn vì một hạng mục mà ra tất tần tật các loại thủ đoạn, tới trên đài rồi, mọi người vẫn cứ thân mật như cũ,
phảng phất như người một nhà.
Khương Tri Ngôn mỉm cười đáp lại, hiện tại cô đã vào mode làm việc.
Làm việc mà, ông chủ trả lương cho mi, mi phải làm việc cho tốt vào!
Không nói đến phải kiếm bao nhiêu tiền cho ông chủ, chí ít không thể làm ông chủ lỗ quá nhiều.
Chẳng sợ hôm nay khách trong phòng làm việc rất nhiều, lấy địa vị của Úc gia
và sự thiên vị của Any với Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn vẫn cứ có thể có được một phòng làm việc riêng.
So với lần đi Úc gia trước đó,
lần này tạo hình hao phí thời gian nhiều hơn, cơ hồ là từ sợi tóc đến
ngón chân, đều chiếu cố đến đủ mọi mặt, cần phải làm cho mi đẹp như bước ra từ trong tranh ấy.
Dù sao thì từ sau khi Khương Tri Ngôn vào
phòng liền bắt đầu thả rông suy nghĩ của mình, người bên cạnh bảo làm gì thì làm đó, còn nghe lời hơn cả rối gỗ bị giật dây.
Bên Nam Hằng hôm nay còn có cuộc họp, Úc Nam Diễn phải 3 giờ chiều mới có thể tới
đây, có điều còn hên anh thiên sinh lệ chất, nên không cần tốn quá nhiều thời gian trên việc tạo hình.
Ngay vào lúc Khương Tri Ngôn mơ
màng sắp ngủ, nhịn không được mà sắp sửa nhắm mắt lại ấy, nơi cửa rốt
cuộc truyền đến tiếng đập cửa thịch thịch thịch.
“Úc tiên sinh tới rồi.”
Năm chữ này làm Khương Tri Ngôn chợt giật mình, nháy mắt thoáng nhìn về phía cửa.
Không có cách nào, hiện tại mặt đang ở trên tay người ta đây nè, có thể động đậy cũng chỉ còn tròng mắt.
Lại nói tiếp, cô tựa hồ đã có hơn 1 tuần không gặp được Úc Nam Diễn, hiện
tại rốt cuộc gặp được một lần, trong lòng liền không khỏi cảm thán.
Không hổ là đứa trẻ được thượng đế thiên vị, chẳng sợ tăng ca đến cỡ này,
cũng không có quầng thâm hay bọng mắt gì hết, nhìn cứ như mới từ bên kia làm tạo hình qua đây vậy ấy.
“Thế nào?”
Đến gần Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn tùy tay kéo qua một cái ghế ngồi xuống, sau đó giơ tay phải lên ấn ấn huyệt thái dương.
Tuy trên mặt không có dấu vết gì, nhưng mấy hôm nay Úc Nam Diễn không thể
nghi ngờ là vận chuyển siêu phụ tải, 5% cổ phần này cũng không phải dễ
lấy, có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm miếng bánh kem lớn này đây, hơi có chút mềm lòng cùng vô ý thôi, chỉ sợ ngay cả xương cũng sẽ bị bọn họ gặm chả thừa tí nào.
Ngay cả trợ lý cũng đã đổ hai người, đối
với Úc Nam Diễn mà nói, cũng chỉ có vào buổi tiệc tối hôm nay mới có thể còn xem như là được nghỉ ngơi.
“Sắp xong rồi, Nam Diễn anh sang sofa nghỉ ngơi một lát trước đi, chờ tới 4 giờ lại làm tạo hình cũng còn kịp.”
“Không cần.” Úc Nam Diễn nhìn về phía chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Khương Tri Ngôn, “Bên tôi có thể bắt đầu rồi.”
“À à, vâng, Úc tiên sinh anh chờ một lát, thầy Any sẽ tới ngay đây.”
Nghe câu trả lời này, Úc Nam Diễn đang muốn nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ một
lát, Khương Tri Ngôn lại đột nhiên bảo chuyên viên trang điểm và stylist tạm dừng động tác, sau đó vẫn cứ duy trì tư thế bất động cứng đờ từ
phần đầu trở lên buồn cười kia, cầm lấy cái bọc nhỏ đặt trên mặt bàn,
thò tay móc ra thứ gì đó, sau đó xòe tay ra trước mặt Úc Nam Diễn dưới
ánh mắt nghi hoặc của anh.
“Ăn một viên này đi, khá hữu dụng.”
Ngay sau đó, lòng bàn tay Úc Nam Diễn liền nhiều thêm… 2 viên kẹo bạc hà?
Bao bì là giấy gói kẹo lóe sắc màu rất trái tim thiếu nữ, như là món đồ trong hũ kẹo trang trí bé gái đặt ở đầu giường.
“Không……”
“Thật rất hữu dụng! Em trước kia, ặc, dù sao bảo đảm anh ăn rồi liền thần thanh khí sảng!”
Đây là kẹo bạc hà Khương Tri Ngôn chuẩn bị khi tăng ca trước kia, nhãn hiệu này không nổi lắm, nhưng thật sự có thể làm mi nháy mắt cái liền thanh
tỉnh.
Trùng hợp là, ở thế giới này Khương Tri Ngôn cũng phát hiện một loại kẹo với đóng gói và nhãn hiệu không khác mấy, hương vị càng là giống nhau như đúc, cô bèn mua một ít theo thói quen cất trong túi hay
các chỗ nào đó.
“Rồi.” Khương Tri Ngôn cũng đã nói vậy rồi, Úc
Nam Diễn bèn mở giấy gói ra cho viên kẹo nhỏ màu xanh lục thoạt nhìn
bình thường này vào miệng.
Trong phút chốc, một cỗ mát lạnh từ
đầu lưỡi xông thẳng lên óc, đồng tử Úc Nam Diên hơi hơi co chặt, hiển
nhiên, thân thể vì trong khoảnh khắc tiếp thu kích thích mạnh như vậy mà không chịu khống chế xuất hiện phản ứng.
Nhưng chính như lời Khương Tri Ngôn đã nói vậy, đúng là rất hữu dụng.
Làm một tên cuồng làm việc, tác dụng của cà phê với Úc Nam Diễn đã cực kỳ
bé nhỏ, không nghĩ tới hiện tại lại phát hiện một loại kẹo thần kỳ như
vậy.
Đang lúc Úc Nam Diễn muốn nói gì đó, vừa khéo Any tới đây.
Câu cảm tạ bên miệng bị Úc Nam Diễn nuốt xuống, mà một viên kẹo khác lại được anh cẩn thận cất vào túi.
“King! A, cậu vẫn là mê người như vậy!”
Any vừa vào liền phảng phất như chỉ thấy có mình Úc Nam Diễn, khóe môi bình thường vẫn luôn treo nụ cười lạnh giờ phút này ôi lại càng cong thành
trăng non, xem bộ dáng anh ta quả thực như muốn xông lên cho Úc Nam Diễn một cái ôm thật to.
Có điều hiện tại trong đầu Khương Tri Ngôn lại nghĩ: King? Đây là tên tiếng anh của Úc Nam Diễn?
Nói thế nào ấy nhể, ha ha ha, thật trung nhị* á!
*: từ chỉ một đặc tính như sau: có chút ngu, có chút ngáo, có chút ấu trĩ, nổi loạn hay có ở cái lứa tuổi dậy thì, mà vì lứa dậy thì hay ở cấp
trung học, còn nhị lại là tiếng lóng của chữ ngu bên trung, cho nên được gọi là trung nhị (tổng kết sơ sơ từ baidu)
Tựa như khi còn
nhỏ mi sẽ nói ta muốn cứu vớt thế giới, muốn làm vua thế giới, nhưng sau khi lớn lên lại hồi tưởng lại những lời này ấy, liền…… Há há há.
Còn hên, khí tràng của Úc Nam Diễn thành công gánh được cái tên này, trừ
Khương Tri Ngôn ra, mọi người hoàn toàn sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.
“Any, bắt đầu đi, tôi không có nhiều thời gian lắm.”
“Được được, không thành vấn đề, hôm nay cậu và vợ cậu nhất định sẽ trở thành người chói mắt nhất toàn trường.”
Những lời này vừa ra, Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn nháy mắt đồng bộ như thần —— thiệt cũng không cần, cảm ơn.
Any không tiếp được tín hiệu này, anh ta quả thực là hưng phấn ghê gớm.
Khương Tri Ngôn còn không biết có người có thể còn lải nhải hơn của Úc Quân
Sách nhé, mà mấu chốt nhất là lời lải nhải của Any đều là khen ngợi cả.
Từ đôi mắt tới tay, từ khí chất đến dáng người, Úc Nam Diễn ở trong mắt
Any phảng phất chính là một người hoàn mỹ vô khuyết, nếu không phải
trong khoảng thời gian ở chung này biết được Úc Nam Diễn chỉ là một tên
cuồng làm việc, trên phương diện xu hướng giới tính đều là yêu khác phái tiêu chuẩn, chỉ sợ Khương Tri Ngôn đều sẽ phải hoài nghi gì đó.
“Ôi, King, cơ bụng cậu vẫn là hoàn mỹ như vậy, nhiều một phân thì dầu mỡ, thiếu một phân thì gầy, thật quá làm người mê muội.”
Khương Tri Ngôn: …… Có phải cô không nên ở chỗ này hay không nhể?
Những người khác chung quanh đều là kiểu cúi đầu như nghiêm túc làm việc,
không biết là cố ý vờ như không nghe được hay là thấy nhiều không lấy
làm lạ.
“Any!”
Trong giọng nói đè thấp của Úc Nam Diễn lộ
ra một phần không vui, làm Any lập tức cúi đầu nhận sai, “Thật xin lỗi,
King, cậu biết tôi vừa kích động liền thích nói hươu nói vượn mà!”
Nếu không phải biết phẩm tính của Any rồi, lúc này đổi làm bất kỳ ai nói lời thế này, Úc Nam Diễn đều sẽ trở mặt.
Nhưng cũng đúng là vì biết, khi Any quá giới hạn anh cũng sẽ không chịu đựng.
Còn tố là tiếp theo đây Any không “nói hươu nói vượn” nữa, nghiêm túc giúp
Úc Nam Diễn thu xếp toàn bộ, chỉ là cuối cùng khi đứng lên, Any vẫn là
nhịn không được tới một câu: “Trên thế giới này sao lại sẽ có người hoàn mỹ như vậy.”
Ngữ khí kia ôi nó say mê, làm Khương Tri Ngôn tin
tưởng nhà thiết kế này là fan não tàn của Úc Nam Diễn, cũng chẳng biết
Úc Nam Diễn đã làm gì mới thu hoạch được một vị fan như này.
“Rồi, Úc phu nhân, chị đứng dậy đi ạ, để bọn tôi xem xem có còn chỗ nào cần điều chỉnh không.”
Tới sớm hơn Úc Nam Diễn, lại kết thúc muộn hơn anh, phụ nữ làm tạo hình thật đúng là một việc phiền toái.
Có điều nhìn bản thân cả người đều lộ ra cao quý tinh xảo trong gương, trong lòng Khương Tri Ngôn vẫn là vừa lòng gật gật đầu.
Người mà, luôn thích đẹp, cô cũng không ngoại lệ, còn tốt là thành quả của 3-4 tiếng này không uổng phí.
Làn da vốn trắng trẻo của Khương Tri Ngôn dưới ánh đèn như có thể sáng lên, ngũ quan vốn dĩ thiên về thanh nhã dưới bàn tay khéo léo của chuyên
viên trang điểm thế mà nhiều thêm một phần sắc bén, nhưng lại sẽ không
có vẻ đột ngột, vì khí chất của Khương Tri Ngôn có thể dung hợp phần sắc bén này rất tốt.
Khương Tri Ngôn của bây giờ, dù có là mẹ Khương chợt nhìn cũng chỉ sợ là phải hoài nghi trong chốc lát, như vậy cũng tốt.
Cô cũng không cần lo lắng lỡ mà buổi tiệc tối này có ảnh chụp gì đó nhảy
ra rồi vừa khéo bị mẹ Khương bọn họ nhìn thấy thì sẽ thế nào.
Không nói đến khả năng của việc này quá nhỏ, dù cho thật sự thấy, mẹ Khương
cũng sẽ không mở rộng mạch não mà nghĩ đây là Khương Tri Ngôn, chỉ sợ là bà sẽ chỉ cảm thấy thật trùng hợp là người này vừa khéo có vài phần
tương tự với con gái mình thôi.
“Oa nga, quá hoàn mỹ, tối nay hai người vừa ra sân, tôi dám cam đoan tất cả mọi người sẽ khuynh đảo vì hai người.”
Vì đã có sức miễn dịch nhất định với lời ca ngợi khoa trương của Any, lần này Khương Tri Ngôn chỉ cười đáp lại một câu cảm ơn.
Lúc này đã được 4 giờ rưỡi, bọn họ qua đó thì thời gian vừa đúng.
Làm lơ ánh mắt đánh giá sau lưng, Khương Tri Ngôn mang theo nụ cười tươi
khéo léo đi vào xe với Úc Nam Diễn, chờ chút nữa chính là lần đầu tiên
“Úc phu nhân” chính thức lên sân khấu, giống như đi đến bên A đấu thầu
vậy, sau khi chuẩn bị thật lâu cũng không thể mắc lỗi.
“Không cần khẩn trương, đi theo anh là được.”
Khó được, nếu Triệu Đào ở đây nhất định sẽ kinh hô lên ông chủ cũng sẽ có
một ngày đi trấn an người khác, trước giờ không phải anh luôn thừa hành
chuẩn tắc dùng người “Mi không được liền thay người khác” à?
Ý cười bên môi Khương Tri ngôn càng tăng thêm, “Không, em không khẩn trương.”
Cô chính là xã súc đã trải qua vô số khảo nghiệm nha, bên A có khó chơi cỡ nào nữa cũng từng gặp rồi, khẩn trương đã trở thành một loại cảm xúc xa xỉ.
“Nam Diễn, chờ chút nữa anh có thứ gì muốn đấu giá về không?”
Dù sao cũng là lấy cái tiếng tiệc tối từ thiện, chắc chắn cần phải làm một vài việc tương quan, theo cô biết, hôm trước chú Lâm đã tìm ra một cái
chai nghe nói là giá trị cỡ 5 triệu tặng qua đó rồi.
“Xem tình huống đi, nếu em có thích gì cũng có thể vỗ.” Úc Nam Diễn tựa hồ nghĩ đến gì đó, lại bổ sung hai chữ: “Chi trả.”
Phốc ——
Vì hình tượng, tiếng cười này đã bị nuốt xuống.
“Cảm ơn ông chủ, ông chủ thật hào phóng.” Đồ trong hội bán đấu giá kiểu này
chí ít đều là từ mấy trăm ngàn cất bước, cô không có da mặt dày mà đi
chi trả.
Nhưng thật ra cái vị tài xế đang lái xe đằng trước nghĩ
bụng rằng không hổ là vợ chồng mới cưới, còn gọi gì mà ông chủ nữa, vị
tài xế này biết trước kia Khương Tri Ngôn là công nhân của Nam Hằng, tất nhiên là tưởng rằng đây cách gọi yêu giữa vợ chồng, mà Khương Tri Ngôn
cũng biết vào lúc như này tới một câu như thế cũng sẽ không chọc người
hoài nghi, cho nên mới yên tâm mà vui đùa như thế.
Mặc kệ khi nào, cô đều sẽ không quên cái hiệp nghị này, đây chính là gốc của công việc!
Thời gian hai người tới vừa đúng, không còn sớm nhưng cũng không muộn.
Khi Khương Tri Ngôn đang muốn xuống xe ấy, Úc Nam Diễn đột nhiên cản động tác cô lại, “Chờ anh.”
Anh lưu lại hai chữ, mở cửa xuống xe.
Khương Tri Ngôn nháy mắt liền hiểu rõ Úc Nam Diễn muốn làm gì.
Ặc, không nghĩ tới hình ảnh kinh điển thường xuất hiện trong phim truyền hình thế mà sẽ trình diễn trên người của mình!
Bùm ——
Cửa cạnh Khương Tri Ngôn rất mau được mở ra từ bên ngoài.
Một bàn tay trắng tinh lại thon dài xuất hiện trước mặt cô, Khương Tri Ngôn cứ vậy mà tự nhiên đưa tay mình lên đó, hơi hơi mượn lực, một bàn tay
khác lại thoáng sửa sang lại làn váy một chút, dùng một loại tốc độ
thong thả nhưng lại ưu nhã xuống xe, đồng thời chỉ nháy mắt liền cảm
nhận được ánh mắt từ chung quanh ngưng tụ lại đây.
Xem ra mọi người thật đúng rất tò mò về “Úc phu nhân” nhé.
Khương Tri Ngôn xuống xe rồi lại thuận lý thành chương mà vòng tay với Úc Nam
Diễn, hai người cùng nhau đi về nơi tổ chức tiệc tối.
Rất mau, bọn họ nghênh đón cặp đôi đến gần đầu tiên.
“Nam Diễn à, đây là cô vợ cậu giấu không chịu mang ra à? Ha ha ha, quả thực xinh đẹp.”
Là một người đàn ông trung niên cỡ 40 tuổi đeo dây xích vàng lớn, mà bên
cạnh ông ta lại mang theo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cỡ hơn hai mươi
tuổi.
Nhìn còn có vài phần quen mắt, hẳn là từng diễn ở trong bộ phim truyền hình nào đó cô từng xem.
“Bành tổng quá khen.”
Khương Tri Ngôn lên tiếng làm vị Bành tổng này ngạc nhiên nhìn cô một cái, “Cô có biết tôi?”
Công ty ông ta tuy lớn, nhưng cũng không thường xuất hiện ở truyền thông, có đôi khi đến buổi tụ hội thương nghiệp gì gì đó đều sẽ vì hình tượng mà
bị coi như ông chủ than đá giàu mới nổi nào đó đó.
“Chủ tịch tập
đoàn Mộc Đan Lan đại danh đỉnh đỉnh sao tôi sẽ không biết được chứ, Nam
Diễn còn từng nhắc qua với tôi rằng ngài năm đó lấy sức của chính mình
hoàn thành một pha đánh cuộc 1 tỷ đó.”
“Ha ha ha, đó đều đã lúc trẻ, so ra kém người trẻ tuổi hiện tại, đặc biệt là Nam Diễn cậu……”
Bành tổng vốn tưởng rằng tiểu tử như Úc Nam Diễn cũng khó thoát khỏi lúc đầu óc nóng lên rồi xúc động, nhất định muốn cưới gì mà chân ái về nhà, Úc
gia vì bất mãn mới không làm hôn lễ, nhưng hiện tại xem ra cô bé này
tiến thối thỏa đáng, không luống cuống không keo kiệt, căn bản không
giống xuất thân từ gia đình bình dân.
Lấy hiểu biết của ông ta
với Úc lão gia tử, ông ấy xem người càng coi trọng phẩm tính, cũng không phải người theo đuổi dòng dõi như vậy, thế thì vì sao không làm hôn lễ
thoải mái hào phóng giới thiệu người ra?
Úc gia đến tột cùng muốn làm cái gì, thật là càng thêm nhìn không hiểu.
Vì vẫn luôn trò chuyện với Bành tổng, nên dọc theo đường đi cũng không có
ai tới quấy rầy bọn họ, Khương Tri Ngôn nói xong mấy câu phía trước liền an an phận phận làm bình hoa của cô rồi.
Úc Nam Diễn ở một bên
đang nói chuyện gì về hạng mục đất đai với vị Bành tổng này, hai người
ngươi tới ta đi, trong lời có ẩn ý, thiệt là nghe cũng mệt.
Bên
kia, Khương Tri Ngôn thì lại đang quan sát bữa tiệc tối từ thiện này,
đồng thời nỗ lực ghép mặt người với tư liệu trong trí nhớ của mình.
—— Đầu trọc mắt tam giác, trên mặt có vết sẹo, vị này chắc chắn là Hồ tổng của bất động sản Hưng Minh, bên cạnh chính là vợ ông ta. Vị Hồ tổng này là dựa vào vợ làm giàu. Nhìn ông ta thường thường thổi mắt qua, phỏng
chừng chờ chút nữa sẽ qua đây, vợ ông ta là người tỉnh Giang Thành cách
vách, có thể tán gẫu một chút về chuyện ở Giang Thành.
—— Vị áo
sơ mi bông bên trái, động tác có chút ẻo lả kia hẳn là người tổng phụ
trách của TCT khu vực Hoa Quốc, không biết ông chủ có muốn tiến quân vào ngành sản xuất mỹ phẩm hay không.
……
Đối ứng ghép mặt những người có thể ghép trong đầu xong rồi, Khương Tri Ngôn cũng thấy được mấy “người quen”.
Cô út Úc và chồng cô ta, cô nương Tiểu Mẫn còn có…… Học trưởng Chư Hạo?
Đây là trùng hợp kiểu gì vậy!
Vốn tưởng rằng hai ngày trước có thể gặp gỡ trong cái thủ đô to như vậy đã
xem như rất khéo, không nghĩ tới không quá hai ngày còn có thể lại lần
nữa gặp được trên buổi tiệc tối từ thiện này.
Khương Tri Ngôn bắt đầu hồi tưởng ký ức về gia thế Chư Hạo, nhưng mà cũng không có.
Khi ở trường Chư Hạo tuy xuất sắc nhưng cũng không cao điệu, hình như trừ
bỏ làm hội trưởng hội đọc sách ra cũng không tham gia hội học sinh, hẳn
là ở cấp một học sinh hơi nổi tiếng một chút so với bình thường ở đại
học A.
Nhưng mà hiện tại, anh ta đang đứng bên cạnh chủ tịch Chư
Quốc Vĩ của tập đoàn Tinh Diệu, người tổ chức chân chính của bữa tiệc
tối lần này, hai người cùng họ, thêm cả tuổi của Chư Hạo, không hề nghi
ngờ, anh ta chính là thái tử gia của tập đoàn Tinh Diệu kia.
—— còn rất điệu thấp.
Không chỉ có Khương Tri Ngôn thấy được đối phương, Chư Hạo cũng thấy được chỗ Úc Nam Diễn bên này.
Rốt cuộc Úc Nam Diễn ấy à…… Mặc kệ xuất hiện ở chỗ nào cũng đều là tiêu
điểm trong đám người, huống chi lần này anh còn dẫn theo “Úc phu nhân”
thần bí.
Chỉ là!
Chư Hạo dung ức chớp chớp mắt, nếu không phải bận tâm trường hợp, anh ta thậm chí còn muốn dụi mắt.
Khương Tri Ngôn? Khương học muội? Là cô ấy đúng không!
Rất mau Chư Hạo nhớ tới trước đó xác thật từng nghe người ta nói Khương Tri ngôn được chiêu vào Nam Hằng từ lúc ở trường, cho nên hai người họ
chính là như vậy mà kết xuống duyên phận sao?
Trong lòng lập tức
nảy lên một cỗ mất mát, Chư Hạo biết nếu mình so với người khác thì hẳn
là còn có thể lấy ra tay được, nhưng nếu so với Úc Nam Diễn…… Đám trẻ
lứa bọn họ có đứa nào chưa từng bị ba chữ “Úc Nam Diễn” chi phối đâu.
Đây chắc cú là con nhà người ta.
Người kiêu ngạo như vậy, nếu nguyện ý kết hôn, nhất định là rất yêu, rất yêu học muội đi.
Khương Tri Ngôn không biết Chư Hạo não bổ gì mà câu chuyện tình yêu khuynh thế giữa cô gái bình dân và tổng tài, dù sao cô hiện tại đã “tra xét” xong
tầm tầm những người chung quanh rồi, chỉ chờ tiệc tối chính thức bắt đầu thôi.
6 giờ, MC lên đài.
Tất cả khách khứa đều vào chỗ.
Khương Tri Ngôn đi theo Úc Nam Diễn không hề nghi ngờ mà ngồi xuống hàng đầu
tiên, cùng một dãy với mấy vị người trung niên tuổi chí ít 40 trở lên,
Úc Nam Diễn càng được phụ trợ anh tuấn tiêu sái có thêm, hấp dẫn ánh mắt của không ít phu nhân và tiểu thư.
Mà Khương Tri Ngôn ở một bên, cảm thấy cứ vậy xuống nữa, sau lưng mình đều phải bay lên mất.
Lại nhìn! Nhìn nữa cũng vô dụng! Tôi cũng sẽ không một hơi uống sạch mấy người.
Tự kể một câu chuyện cười cho chính mình, Khương Tri Ngôn nhịn không được
cong cong khóe môi, quả nhiên cách ngôn nói đúng, khó nhất tiêu thụ mỹ
nhân ân.
Cho ngoặc kép: Bất luận nam nữ!