Chương 59: Khi cá mặn xoay người (4)
- Trang Chủ
- Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn - Phù Diêu Khanh
- Chương 59: Khi cá mặn xoay người (4)
Đời trước, ngẫu nhiên có lúc được thả lỏng Khương Tri Ngôn cứ thích ngẫm lại vấn đề này, đây hẳn là tương đương với kiểu nếu tui trúng 5 triệu tệ thì sau đó tui nên xài như thế nào ấy.
Dù cho không có, nhưng ngẫm lại thôi cũng thấy vui á.
Áp lực cuộc sống lớn như thế, luôn phải kiếm chút chuyện gì có thể làm mình vui vẻ chứ.
Thật ra thì đời trước cô nỗ lực làm việc như thế, trong tay cũng tích cóp được hơn 300.000, vốn nghĩ rằng tích cóp được 500.000 liền đến một thành phố nhỏ non xanh nước biếc, phong cảnh duyên dáng mà mua một căn nhà nhỏ, không nghĩ tới kế hoạch không theo kịp biến hóa, chẳng qua rất may mắn, tâm nguyện đời trước đã thực hiện được ở đời này.
[Khương Bính Ngư: Chờ căn hộ tôi thu xếp xong xuôi rồi, mọi người có rảnh liền tới thành phố Ngô chơi nha! Tôi tự mình xuống bếp chiêu đãi!]
Úc Quân Sách với Triệu Đào ha ha cười lảng tránh, chờ kết thúc chat trong group rồi hai người họ liếc nhau.
“Anh à, em nhớ ra em còn chưa làm việc xong đâu, em đi trước đây.”
Úc Quân Sách am hiểu sâu đạo lý “Tai vạ đến nơi mạnh ai nấy bay”, hoàn toàn mặc kệ Triệu Đào, ba hai cái đã biến mất khỏi văn phòng, tựa hồ đã quên anh ta lên đây là vì tìm hai người họ cùng ăn chiều.
Triệu Đào bị lưu lại hung hăng mà thầm phỉ nhổ Úc Quân Sách 3 giây, nhưng mà làm trợ lý, anh ấy thật sự không thể tùy tiện tìm một lý do rời khỏi bên người Úc Nam Diễn, chỉ có thể yên lặng mà cảm thụ áp suất thấp đã kỳ quái lại áp lực trong cái văn phòng này.
—— Khương tổ tông ơi, chính cô thì vui vẻ đó, suy xét người làm công như bọn tôi với có được không vậy!
“Triệu Đào.”
Úc Nam Diễn đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn mảnh hồ nhân tạo ngoài kia, “Cậu nói nếu bây giờ tôi qua đó, cô ấy sẽ giận chứ?”
Cô ấy, tất nhiên là chỉ Khương Tri Ngôn.
Triệu Đào tự hỏi một giây, “Tôi cảm thấy thiếu, Khương tiểu thư sẽ không giận.”
Thật ra thì từ một năm sống chung này đã có thể nhìn ra Khương Tri Ngôn thật sự rất “cá mặn”, cá mặn đến độ lười đi giận.
Nếu có ai đó chọc đến cô, tuyệt đối sẽ dỗi về tại chỗ, sẽ không tự tức giận một mình đến mức nghẹn ứ.
“Úc tổng anh muốn qua đó sao?”
Úc Nam Diễn lắc đầu, “Không cần, còn chưa đến lúc.”
Mới đầu trong lòng anh đích xác có chút bất an, nhưng bình tĩnh lại rồi thì Úc Nam Diễn biết ngay một căn hộ sẽ không ảnh hưởng được cái gì.
Nếu Liễu Liễu đã vui vẻ vì có thể có được một căn nhà như thế, vậy nói rõ rằng cô ấy thật sự muốn nó, về phần sau này có thể định cư ở thành phố Ngô hay không, nó không liên quan đến căn hộ cho lắm.
Nghĩ thông suốt rồi, Úc Nam Diễn đang định về tiếp tục làm việc thì di động đột nhiên rung lên một chút, anh cầm lên xem một cái thì liền phát hiện là Khương Tri Ngôn nhắn riêng với mình.
[Khương Bính Ngư: Anh thích màn màu lam chứ? Hay là màu xám?]
Úc Nam Diễn sửng sốt, ý là thế nào đây?
Là cái ý mà anh nghĩ kia sao?
Nếu Khương Tri Ngôn ở ngay cạnh đây, phỏng chừng sẽ gật đầu nói phải.
Lầu hai có 2 căn phòng ngủ, một mình cô một cái là đủ rồi, một cái khác thì……
Khương Tri Ngôn muốn để lại cho Úc Nam Diễn.
Căn chung cư này trong ngắn hạn Khương Tri Ngôn sẽ không nói cho ba mẹ Khương, vì nếu giải thích tiền căn hậu quả thì thật sự liên lụy quá nhiều, dù sao đã giấu diếm nhiều chuyện vậy rồi, cũng không thiếu một chuyện thế này.
Lui một vạn bước mà nói, lỡ mà về sau mình với Úc Nam Diễn ầm ĩ chia tay, vậy thì trang trí mềm như màn cửa này không phải nói đổi liền đổi à, lại không phiền toái.
Mà hiện tại, cô chính là muốn lưu lại một căn phòng cho Úc Nam Diễn!
[Úc: Màu xám]
Úc Nam Diễn nghĩ lại thấy chỉ có chữ màu xám thế thì quá đơn điệu, anh muốn biểu đạt vui vẻ trong lòng mình, nhưng dùng văn tự trắng ra thì hình như lại không biểu đạt ra hết được.
[Triệu Đào, gửi cho tôi một gói cảm xúc vui vẻ.]
Triệu Đào:……
Anh ấy trơ mắt mà nhìn thần sắc Úc Nam Diễn từ kiểu “—” biến thành “~”, giờ thế mà sẽ còn hỏi xin anh ấy gói cảm xúc?
Triệu Đào bắt đầu lục, chỉ là nói thiệt, gói cảm xúc “vui vẻ” nó hoặc là rất moe hoặc là trông rất (đê) tiện, cái loại thứ hai chắc chắn là không thể share với Úc Nam Diễn rồi, về phần loại đầu à…
Mười mấy gói cảm xúc style “dễ thương” đã gửi đến di động Úc Nam Diễn, luôn có một khoản anh ấy thích chứ nhỉ?
Vì thế, hai giây sau Khương Tri Ngôn liền nhận được một gói cảm xúc mèo con tươi cười, khóe môi mỉm cười cùng hai mắt nheo lại kia của nó đều có thể manh hóa tim người ta, đặc biệt là cái gói cảm xúc này còn đến từ Úc Nam Diễn!
Trong nhà mới, Khương Tri Ngôn nhịn không được mà cười ra tiếng.
[Khương Bính Ngư: Làm việc cho giỏi vào, em không quấy rầy anh nữa.]
[Khương Bính Ngư: Phất tay.JPG]
Úc Nam Diễn rep về một chữ “Ừ”, có chút tiếc nuối mà cất di động đi, đột nhiên như là lại nghĩ đến cái gì ấy, anh nhìn về phía Triệu Đào: “Cậu nói nếu bây giờ tôi chuẩn bị tiền, cô ấy sẽ nhận chứ?”
Triệu Đào:???
Sao đề tài nhảy nhanh thế, nhưng anh ấy vẫn là thành thật lên tiếng: “Úc tổng, tiền này là?”
Kiểu gì cũng không thể là đã nhảy đến cái loại cốt truyện cẩu huyết xưa lắc xưa lơ kiểu “Cho em 100 triệu, trở lại bên anh” đó chứ?
Khóe môi Úc Nam Diễn hơi hơi nhướng lên, rõ ràng ngữ khí thì thoạt vẫn rất là bình tĩnh, nhưng Triệu Đào hiểu Úc Nam Diễn thì lại sinh sôi mà nghe ra được một tia khoe khoang nhàn nhạt trong đó.
“Liễu Liễu để lại phòng cho tôi trong căn hộ mới của cô ấy.”
Nội tâm Triệu Đào: …… A.
Ngay sau đó, không đợi Triệu Đào hỏi cái này có liên quan gì đến chuyển tiền, Úc Nam Diễn đã tự trả lời trước.
“Tiền trong tay cô ấy không nhiều lắm, mua nhà chắc chắn không còn thừa bao nhiêu, nếu phòng ngủ là cho tôi, vậy tôi ra tiền cũng là nên, cậu nói gửi qua đó 1 triệu thì thế nào?”
Nhiều thì Úc Nam Diễn biết Khương Tri Ngôn chắc chắn sẽ không nhận, cho nên suy nghĩ rồi anh cho ra con số chiết trung này, lại sợ mình để sót cái gì nên hỏi lại Triệu Đào cẩn thận để chắc ăn hơn một chút.
Triệu Đào gian nan mà nuốt nước miếng: “Úc tổng, đây chỉ sợ… Có hơi bị nhiều.”
“Nhiều?”
Úc Nam Diễn khẽ nhíu mày, lúc trước khi trang hoàng phòng của Khương Tri Ngôn ở Úc gia chú Lâm đã từng hồi báo số tiền với anh, cụ thể thì không nhớ rõ, nhưng đại khái thì anh vẫn nhớ là cỡ hơn 40 triệu, còn chưa tính mấy thứ gia cụ linh tinh, rốt cuộc chúng đều dùng tài liệu gỗ loại tốt nhất.
Hiện tại căn phòng Khương Tri Ngôn để lại cho Úc Nam Diễn chắc chắn không lớn bằng căn kia, nguyên vật liệu cũng sẽ không tốt đến vậy, mà con số đã chiết trung lại chiết trung anh đưa ra, đã chém nửa giá rồi đó, vẫn là nhiều sao?
Triệu Đào: “Úc tổng, giá nhà và giá hàng hóa ở thành phố Ngô đều so ra kém thủ đô, tiền anh định cho kia chỉ sợ có thể trực tiếp mua luôn một căn hộ, Khương tiểu thư chắc chắn sẽ không nhận.”
Một trợ lý tốt phải dũng cảm mà ngăn lại hành vi không thỏa đáng của ông chủ, “Hơn nữa tôi cảm thấy trực tiếp chuyển tiền thì có chút không ổn, không bằng anh mua vài món quà nhỏ tặng Khương tiểu thư, cái loại mà có thể trưng bày trong nhà ấy.”
Kiến nghị của Triệu Đào không tệ, Úc Nam Diễn trầm tư một giây rồi liền đồng ý, “Được, cậu chọn một ít quà giúp tôi.”
Cuối cùng, vẫn là Triệu Đào gánh vác tất cả.
Tìm công ty nội thất, xác định phương án, mua mua mua cộng thêm ôn tập, rất mau tháng 12 đã qua đi, sắp nghênh đón tết Âm lịch đầu năm.
Khương Tri Ngôn nói với ba mẹ Khương rằng mình sẽ về trước hôm tất niên 3 ngày, hiện tại chỉ còn chưa đến 1 tuần.
Trang hoàng căn hộ mới của cô cơ bản đã thu xếp xong, gia cụ cỡ lớn hay cái gì đó cũng sớm đã lấy, chỉ chờ thông gió thêm cỡ 2 tháng thôi, ước chừng là vào đầu xuân năm sau là có thể dọn vào.
Hồi tưởng lại một năm này, thật đúng là một năm lên xuống phập phồng lại thần kỳ.
Giờ này năm ngoái, Khương Tri Ngôn đã dọn vào Úc gia, trở thành một công nhân “Trong thời gian thử việc”, mà giờ, cô lại có căn nhà của chính mình, sống một mình ở một thành phố xa lạ.
Nhân sinh kỳ ngộ, thật sự là ai cũng không đoán trước được.
Thừa dịp mấy ngày cuối cùng trước lúc về nhà, Khương Tri Ngôn lại chọn một ít đặc sản của thành phố Ngô tính toán gửi cho đám Úc Nam Diễn với Kiều Hạ, đồ không đắt, nhưng cũng là một phần tâm ý của cô.
Cũng như Kiều Hạ biết Khương Tri Ngôn dọn đến thành phố Ngô rồi vẫn còn luôn nói muốn tới chơi, cô ấy không hỏi Khương Tri Ngôn vì sao lại đột nhiên rời khỏi thủ đô, cũng không hỏi tình huống tình yêu, đề tài vẫn luôn quay chung quanh thành phố Ngô và nhà mới của Khương Tri Ngôn.
Thậm chí thấy video Khương Tri Ngôn quay gửi cho cô ấy còn rất hưng phấn mà tỏ vẻ cô ấy cũng muốn mua căn nhà như vậy, nói không chừng còn có thể thực hiện nguyện vọng làm hàng xóm với Khương Tri Ngôn.
Không thể không nói, tán gẫu với Kiều Hạ thật sự rất vui vẻ, cô ấy là nàng khuê mật đầu tiên trên ý nghĩa chân chính của Khương Tri Ngôn trong cuộc đời hai mươi mấy năm này.
Ngày 28 tháng 1, Khương Tri Ngôn trở lại thành phố Giang.
Vẫn là những con phố quen thuộc, tiếng địa phương thân quen và những dãy nhà ngang quen thuộc ấy.
Khi cùng vào tiểu khu với ba mẹ Khương cô còn gặp được vài người quen, mọi người đều là giáo viên cùng một trường, tất nhiên cũng đều nhìn Khương Tri Ngôn trưởng thành.
Cô bé ngoan ngoãn lại hiểu chuyện này, chính là người được chọn cho vị trí nàng dâu tốt trong cảm nhận của không ít trưởng bối.
Theo lời của mẹ Khương chính là, bà bây giờ cơ hồ là cách một đoạn thời gian là có thể nhận được tin nhắn của vài người quen cũ, sau vài câu khách sáo thì bắt đầu dò hỏi tình huống của Khương Tri Ngôn.
Đại bộ phận đều là người khác nhờ hỏi, có bạn của bạn nè, cũng có thân thích nhà mình, rốt cuộc điều kiện của Khương Tri Ngôn ở thành phố Giang tuyệt đối xem như chất lượng siêu tốt.
“Bình thường con bận rộn làm việc, ba mẹ cũng không lấy việc này ra quấy rầy con, chẳng qua nếu có coi trọng cậu nào, cũng đừng thẹn thùng, ba mẹ không yêu cầu điều kiện gì, chỉ cần đối xử tốt với con là được.”
Sau khi lên lầu, mẹ Khương vừa cùng dọn valy hành lý với Khương Tri Ngôn vừa tán gẫu.
Lại nói tiếp, trong một năm này mẹ Khương cũng thay đổi rất lớn.
Trước kia Khương Tri Ngôn nhát gan hướng nội, mẹ Khương liền cường ngạnh, mọi chuyện đều làm chủ cho cô, hận không thể quy hoạch tốt hết nửa đời sau cho cô.
Nhưng qua một năm này, Khương Tri Ngôn trở nên tự tin có chủ kiến, mẹ Khương cũng dần học được nghe kiến nghị của cô, nếu có việc cũng sẽ cùng thương lượng với cô.
Không thể không nói, thay đổi như vậy cũng làm Khương Tri Ngôn nhiều thêm vài phần thân mật với mẹ Khương, không hề là kiểu hoàn toàn không muốn về nhà ăn tết giống năm ngoái vậy.
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần cậu đó tốt tính là được, chờ ba mẹ hai năm nữa về hưu, còn có thể chăm con cho mấy đứa đó.”
Ba Khương ở bên cũng vui tươi hơn hớn mà nói chen vào: “Giờ mấy người trong văn phòng kia có ai không hâm mộ ba có đứa con gái tốt đâu.”
Nghe vậy, mẹ Khương chợt liếc xéo, cười trêu: “Con không biết ba con đâu, lần trước cái cà vạt con gửi về kia đó, bị ba con đưa tới văn phòng khoe khoang một hồi lâu đó, mỗi ngày đều phải mặc cái áo sơ mi kia phối với cà vạt, đã bao nhiêu tuổi rồi!”
Khương Tri Ngôn tuy không về, nhưng ba ngày hai bữa vẫn là sẽ gửi đồ về, đều không đắt, rất nhiều lúc chỉ là đồ ăn hay đồ dùng.
Nếu cô đã chiếm thân thể con gái người ta, mà tâm nguyện cuối cùng của “Khương Tri Ngôn” lúc đó cũng là chăm sóc tốt cho cha mẹ, vậy cô chắc chắn sẽ làm được..
“Ba mẹ thích là được.” Khương Tri Ngôn hơi hơi mỉm cười.
Mẹ Khương còn chưa nói hết, “Chẳng qua Liễu Liễu à, hai ngày trước dì Lan của con nói cho mẹ một cậu trai, cũng tốt nghiệp đại học A, lớn hơn con 3 tuổi, giờ cậu ấy cũng ở thủ đô, nếu con chưa thích ai, không thì thêm bạn tốt tâm sự thử?”
Khương Tri Ngôn: …… Ra là chờ cô ở đây à?
Động tác trong tay Khương Tri Ngôn không ngừng, “Mẹ ơi, mẹ đáp lại giúp con đi.”
Mắt mẹ Khương là thế nào nào, hiện tại mấy đứa con nít tiểu học yêu sớm cũng không ít đâu à, bà lập tức nói tiếp: “Thế nào? Có đối tượng rồi?”
Khương Tri Ngôn ôm lên một đống quần áo, thái độ thoải mái hào phóng, không hề có bộ dáng thẹn thùng, “Chưa chính thức xác nhận, không biết có thể thành hay không.”
Con gái vừa về liền tuôn ra tin tức lớn như vậy, làm mẹ Khương kinh đến động tác dưới tay nháy mắt tạm dừng, ba Khương cũng không ôm bình giữ ấm mà chậm rì rì uống trà nữa.
Hai người họ song song trừng to mắt nhìn về phía Khương Tri Ngôn.
Giây tiếp theo, quần áo trong tay Khương Tri Ngôn bị cướp đi, người thì đè lên ghế, trực tiếp liên hoàn thập bát vấn tra của hai vị phụ huynh.
“Cái gì? Cậu đó người chỗ nào, mấy tuổi? Đồng nghiệp con hả? Hai đứa quen nhau thế nào?”
Khương Tri Ngôn bay nhanh ra một thủ thế “Đình chỉ”, cô biết ngay là ba mẹ Khương sẽ có phản ứng này mà, chẳng qua ở phương diện này cô không muốn giấu diếm.
Lỡ mà thật sự thành với Úc Nam Diễn cũng có thể tiêm một mũi dự phòng trước cho ba mẹ Khương, không đến mức đột nhiên nhảy ra một anh bạn trai.
Còn lỡ không thành, ngay cả bạn trai cũng không phải, không thành không phải cũng bình thường à?
Lại còn có thể cự tuyệt đi mấy cái vị gọi “Trai chất lượng tốt” kia nữa.
Cuối cùng nếu không phải là Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn không có bất kỳ tính toán yêu đương kết hôn sinh con gì hết.
“Là cấp trên con, đối xử với con khá tốt, cũng đã thổ lộ với con, nhưng con còn đang do dự.”
“Cấp trên?” Mẹ Khương lập tức vỗ bàn một cái, “Không phải cái cậu quản lý Triệu lúc ba mẹ tới Nam Hằng lần trước đó chứ?”
Khi đó bà đã cảm thấy cậu trai kia không thích hợp, giờ đây Khương Tri Ngôn vừa nói đến cấp trên, mẹ Khương liền nghĩ ngay tới anh.
Khương Tri Ngôn không nghĩ tới mẹ Khương còn rất nhạy bén, cô lại nghĩ đến vụ hiểu lầm lần trước, vội vàng cười giải thích: “Thật ra anh ấy không phải họ Triệu, lần trước vốn là quản lý Triệu nói muốn tới đưa đồ cho con, lúc ấy con cũng không nghĩ tới anh ấy sẽ đến, sợ ba mẹ hiểu lầm, đành đâm lao phải theo lao.”
Ba mẹ Khương liếc nhau, một anh chàng trẻ tuổi đội nắng gắt chủ động tới đưa chút đồ, chắc chắn là có chút ý tưởng rồi chứ còn gì.
Nhưng khi đó đều đã là chuyện hồi hè tháng 8, này đây đều đã sắp nửa năm, hai người còn chưa ở bên nhau……
Nếu đây không phải con gái mình, mẹ Khương đều muốn nói một câu “Cứ treo người ta như thế thì không hay con nhỉ?”
Nhưng đối với con gái mình, chắc chắn là phải khác rồi.
Mẹ Khương: “Vậy Liễu Liễu con có ý tưởng gì với cậu ấy, lần trước gặp mặt mẹ thấy cách ăn nói của tiểu tử kia không tồi, còn là người thủ đô, đại học cũng là tốt, điều kiện ngoại tại thật đúng không tồi.” Chỉ với diện mạo kia, nói là minh tinh bà cũng tin!
—— Mẹ, mẹ cũng nhớ quá rõ đi chứ?
Khương Tri Ngôn nhún vai: “Đang còn suy xét, hẳn là còn cần một cơ hội?”
Này đã hơn 1 tháng, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn tuy phân cách hai nơi, nhưng giao lưu với nhau cũng không hề dần giảm bớt theo thời gian như Khương Tri Ngôn suy đoán hồi mới đầu vậy.
Mỗi ngày bọn họ đều sẽ nói chuyện phiếm, tâm sự chuyện xảy ra hôm nay, tâm sự cuộc sống của mình trước kia, ví dụ như Khương Tri Ngôn đã biết được hồi sơ trung Úc Nam Diễn từng đánh lộn với người ta, 1 chọi 5, còn thắng.
Trạng thái như thế, làm Khương Tri Ngôn cảm thấy rất thoải mái, cũng càng thêm có thể cảm giác được sự phù hợp tâm hồn với Úc Nam Diễn, cái nhìn của hai người họ trên một vài việc có sự tương tự cùng ăn ý kinh người, có chút thói quen bất đồng cũng có thể bao dung rất tốt.
Kiểu giao lưu trên linh hồn này, thật sự sẽ làm người ta cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng, Khương Tri Ngôn cũng dần dần phân rõ mình là thật sự thích anh.
Chẳng qua như những gì cô đã nói, còn thiếu một cơ hội.
Trước mắt Khương Tri Ngôn tính ăn tết xong liền đến thủ đô một chuyến, để nói chuyện đàng hoàng với Úc Nam Diễn.
“Ba mẹ, được rồi, ba mẹ yên tâm đi, có tình huống con sẽ nói cho.”
Khương Tri Ngôn đứng dậy, lại lần nữa cầm lên đống quần áo kia muốn về phòng, mẹ Khương cũng biết hiện tại Khương Tri Ngôn khác với hồi xưa rồi, nên cũng không phải quá lo cô bị lừa gạt, chỉ là……
“Vậy đằng nào con cũng phải nói tên cậu ấy cho ba mẹ biết chứ, tiểu tử kia tên gì?” Ở thủ đô mẹ Khương cũng có mấy người bạn, nói không chừng họ quen hoặc là đã từng nghe qua thì sao.
“Úc Nam Diễn, Úc nghĩa xanh um tươi tốt, Nam Diễn trong câu ‘nam dời tích ngu phiên, lại quét kim phùng diễn.”
Mẹ Khương gật gật đầu, tên thật lại khá hay, chỉ là có chút xíu quen tai, chẳng qua bà dạy nhiều học sinh vậy rồi, ghi sổ học bạ cũng nhiều tên đến vậy nữa, có tên nghe tương tự quen tai cũng rất bình thường.
Lúc này Khương Tri Ngôn đã trở lại phòng nhỏ của mình, mẹ Khương cũng tính vào bếp nấu cơm, lại phát hiện ba Khương đang vẻ mặt dại ra mà nhìn di động.
“Làm gì đó? Vào bếp hỗ trợ!”
Thuận tiện lại nói tiếp chuyện cậu Úc Nam Diễn kia, lần đó ba Khương cũng đi, không biết ông có ý kiến gì với tiểu tử này không.
Tầm mắt ba Khương dời về phía mẹ Khương, vẻ mặt ông mờ mịt mà giơ di động trong tay lên, nhắm màn hình ngay mẹ Khương, để bà vừa liếc một cái là thấy ngay được mấy cái chữ to trên cùng.
Úc Nam Diễn, chủ tịch đương nhiệm tập đoàn Nam Hằng.
Mẹ Khương: ……
“Liễu Liễu! Con ra đây cho mẹ!”
Nấu cơm? Còn nấu cơm gì! Con gái cánh cứng rồi, nhà thế này cũng dám trêu! Bà nào còn nuốt nổi cơm!
Bên kia, Triệu Đào cũng đang báo cáo công tác một lần cuối cùng cho Úc Nam Diễn trước khi nghỉ, năm nay anh ấy có được 7 ngày nghỉ, ngày mai là có thể về nhà rồi!
Báo cáo xong, hết thảy thuận lợi.
Triệu Đào bổ sung một câu cuối cùng: “Úc tổng, vé máy bay đi thành phố Giang ngày mai và khách sạn đều đã book xong, thật không cần những người khác đi cùng ạ?”
Úc Nam Diễn buông bút, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ muốn xuyên qua khoảng cách không gian, nhìn thấy người con gái muốn nhìn thấy kia.
“Không cần.”
Hơn một tháng không gặp, anh nhớ cô.