Chương 53: Định mệnh ta gặp nhau (Có H)
- Trang Chủ
- Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai - Hồng Trà
- Chương 53: Định mệnh ta gặp nhau (Có H)
Đồng Song gục đầu, giọng điệu bất an kèm theo tiếng thở nặng nề, gấp gáp: “An Trinh, anh thật sự…” Anh thật sự rất thích người kia, thích đến mức hèn hạ, đáng thương. Nhưng anh không thể nói những lời đó trước mặt cô, đành phải kìm nén mọi đau xót.
An Trinh hơi giật mình, hai tay cô bưng mặt anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao? Nói đi!”
Đồng Song lắc đầu, khóe mắt phiếm hồng nhìn cô lom lom. Anh kéo tay cô ra, đặt lên đó nụ hôn ấm áp, khó che giấu khát vọng nhục d.ụ.c hèn mọn, mong muốn tìm sự an ủi ít ỏi trên người cô. Anh thì thầm vào tai, nhẹ lướt qua gò má ửng hồng, lè lưỡi liếm láp từng nơi trên gương mặt, nụ hôn từ nhẹ nhàng dần trở nên cuồng nhiệt. Anh mút lấy đầu lưỡi cô, vòng tay ra sau lưng mò mẫm kéo khóa áo, luồn vào bên trong chạm lên đỉnh ngực nhô cao.
Đồng Song thô lỗ cởi áo cô quăng qua một bên, áo lót tuột xuống đến hông, ngực không có lớp áo bảo vệ trần truồng dựng thẳng trước mặt anh, như đang mời gọi người đến thưởng thức. Anh xoa bóp một bên ngực trắng nộm, lực tay mỗi lúc một mạnh hơn, chưa qua bao làn da trắng bị anh bóp đến đỏ ửng, vài vết do móng tay cào qua hiện rõ mồn một. Anh kẹp nhũ hoa giữa hai ngón tay, chà xát, mân mê nơi mẫn cảm. An Trinh không chịu nổi sự khiêu khích trên người anh, thân mình lắc lư, cựa quậy, nhiệt độ trong xe dường như đang nóng lên, cô bật ra tiếng rên mê người, cúi đầu nhìn anh vùi mặt vào ngực mình, đầu lưỡi đi từ khe rãnh sâu hun hút lên tới nhũ hoa hồng hào, há miệng mút lấy rồi nhả ra, lặp đi lặp lại nhiều lần. Trong đêm tối thanh tịnh, âm thanh múp máp chùn chụt khiến người ta đỏ mặt vang lên rõ rệt.
Cô có thể nhận ra thứ gì đó dưới mông mình rục rục thức giấc, cảm giác cồm cộm quen thuộc đó tựa một mồi lửa châm lên khát vọng giữa hai chân. Cô thở dốc, khó khăn nhắc nhở. “Quần cộm quá.”
Nhưng lý trí Đồng Song bây giờ đang bị d.ụ.c vọng che mờ, anh hiểu lầm cô đang ám chỉ quần mình nên đưa tay kéo quần cô xuống, cố tình chạm vào quần lót mỏng manh vẽ vòng tròn trên đó. An Trinh ngại ngùng, gương mặt vốn đỏ càng đỏ hơn, cô lắc hông, thân thể dính sát người anh, gục mặt bên bờ vai rộng lớn, tiếng thở yêu kiều chui vào tai làm lòng dạ anh ngứa ngáy. Anh hôn lên môi cô, banh hai chân cô rộng ra thuận thế luồn tay vào quần lót. Cô gái trong lòng anh lúc này mềm mại, ngọt ngào như viên kẹo sữa trắng tinh bị anh lột sạch lớp vỏ ngoài, theo từng động tác dưới tay uốn éo, r.ê.n r.ỉ.
Một tay anh xoa mông cô, một tay đặt giữa đóa hoa nhẹ nhàng xoay tròn. Đầu ngón tay chậm rãi tiến xuống lối vào, mơn trớn, chọc vào được một chút lại rút ra. Bên trên anh ngậm chặt nhũ hoa cô mút lấy mút để, bên dưới thuần thục cho ngón tay vào cửa hang nhỏ hẹp, vuốt ve chọc ghẹo. An Trinh quặp ngón chân, cắn chặt môi dưới, hai đầu mày nhíu chặt, bắp đùi siết lấy cổ tay Đồng Song cứng ngắc, chất dịch trắng trong lầy nhầy ứa ra thấm ướt cả lòng bàn tay anh.
Đồng Song hỏi: “Sao vậy? Không thích à? Nếu không muốn thì anh dừng lại nhé.” Trong lúc nói, bên dưới cô được bàn tay to lớn bao phủ, chà xát mãnh liệt khiến cho cô thở hổn hển, mồ hôi từ gương mặt xinh đẹp chảy xuống cổ, qua rãnh ngực thần bí lướt xuống chiếc bụng phẳng lì.
Cô nói, âm thanh vỡ vụn, ngắt quãng: “Không, em không…”
“Không dừng lại à?” Đồng Song cướp lời cô.
An Trinh cắn môi, ấm ức nhìn người đàn ông đắc chí, cuối cùng buông bỏ chút lý trí còn sót lại, thành tâm hưởng thụ khoái cảm anh mang tới. Mỗi lần đâm chọc ra vào như mang theo luồn điện lan khắp cơ thể, An Trinh ôm chặt cổ anh, nơi nhạy cảm tiếp xúc trực tiếp với quần tây thô ráp càng thêm kích thích.
Đồng Song mở cúc quần, kéo khóa, dục vọng bên dưới từ lâu đã thức giấc, khi được thả tự do nó lập tức ngóc đầu dựng thẳng, thân cây nóng rực cọ vào bắp đùi, đập lên cánh hoa sẫm màu ướt át.
Anh bắt lấy tay cô, chạm vào vật đứng sững. Chất giọng khản đặc nhuốm màu d.ụ.c vọng của Đồng Song vang lên: “Em vuốt đi!”
An Trinh chết sững, muốn rụt tay về nhưng hoàn toàn không có khả năng, mặt cô nóng bừng, cất giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em không làm đâu, anh tự vuốt đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tay Đồng Song chợt siết chặt hơn, ép cô nắm vật nóng bỏng của anh vuốt ve. Cô rụt rè ngước mắt, bắt gặp gương mặt đỏ bừng, đôi mắt tối sầm phập phùng ngọn lửa d.ụ.c vọng.
Cô nuốt nước bọt, thi thoảng lén nhìn vật trong tay, toàn thân nóng lên. Lòng bàn tay anh phủ lên mu bàn tay cô, cùng cô nắm vật đó vuốt ve lên xuống theo tốc độ nhất định ngày càng nhanh hơn. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, gấp gáp, nóng rực phả vào vành tai cô. Vật trong tay theo đó càng cứng hơn, lòng tay bàn ma sát có chút nóng rát, thắt lưng anh lắc lư theo tốc độ vuốt. An Trinh cảm thấy giữa hai đùi mình ươn ướt, đồng thời cảm giác lâng lâng, chếnh choáng trước nay cô chưa từng có đột ngột ập đến. Cô kẹp chặt hai đùi theo bản năng, cả người ướt rượt mồ hôi.
Đồng Song vuốt ve đường cong trên cơ thể An Trinh, bất chợt kéo tay cô ra. An Trinh ngây người, mở to mắt mơ màng nhìn lòng bàn tay mình, lại đánh mắt sang vật kia, tích tắc lỗ nhỏ trên “chiếc đầu” hồng nhạt, nhẵn bóng, thu hút sự chú ý từ cô. An Trinh ngượng ngùng, nhưng chưa đợi cô suy nghĩ quá lâu, thân người được đẩy về trước, phần dưới dính sát vào vật kia, anh nhích người đẩy hông chuẩn xác đút thẳng vào cửa hàng trơn trợt. An Trinh cong người, thốt ra tiếng rên nỉ non khe khẽ.
Một cảm giác khoan khoái, đê mê, chạy khắp cơ thể ngày càng lớn mạnh tựa một cơn sóng cao trăm mét đổ ập xuống, cuốn phăng mọi điều thừa thãi. Cô ôm chặt cổ anh, trước mắt mà mảng đen trống rỗng, vô thức gọi tên Đồng Song. Tiếng nức nở hòa lẫn âm thanh d.â.m đ.ãng như chất xúc tác đưa cả hai lên đỉnh cao khoái lạc. Khóe miệng anh cong lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm, có khao khát dục vọng bùng cháy, có đau thương, dằn vặt và cả trìu mến. An Trinh xúc động, cúi xuống hôn anh, môi lưỡi quấn quýt không rời. Nhận thấy cả cơ thể anh cứng đờ, bàn tay ôm eo như chiếc gông xiềng kìm chặt lấy eo.
Một giây sau, giống như có điều gì kích thích, anh luật động điên cuồng, ra vào không chút thương tiếc. Cô chau mày, ngọn lửa s.ung s.ướng dạo đầu đột ngột quay về, vô thức dang rộng hai chân, tay chống phía sau lưng ưỡn người về trước. Phía bên dưới ẩm ướt khó chịu, vật bên trong va chạm mãnh liệt, gắt gao lấp đầy khoảng trống. Anh thở hắt ra, vầng trán lấm tấm mồ hôi, bàn tay siết chặt eo cô nhấn xuống, theo đó tốc độ ra vào dần tăng lên, mỗi cú thúc đâm vào nơi sâu nhất trong người cô. Âm thanh “óp ép” đặc trưng trong mỗi cuộc hoan ái vang vọng, không bị vùi lấp bởi tiếng rên theo nhịp điệu va chạm cơ thể của cô gái và tiếng thở dốc của người đàn ông.
Khoái cảm và lý trí được đưa lên cực hạn, cô được anh ôm vào lòng, bên dưới co rút mãnh liệt, thậm chí cô có thể cảm thấy một dòng chất lỏng chảy ra từ nơi hai người giao hợp, mùi hương nồng đậm hòa lẫn trong không khí. Cô ngượng ngùng quay mặt đi, kéo kính xe xuống đôi chút để mùi tản bớt, sau đó, vô lực nằm trong lòng anh thiếp đi lúc nào không hay.
Lần nữa tỉnh dậy bởi gió lạnh ùa vào xe kéo hai người trở về từ mộng đẹp. Sau một giấc ngủ dài, cơ thể đã không còn mệt mỏi, hơi thở trở nên ổn định hơn. Cô rời khỏi người anh, nhặt quần áo lên mặc một cách tự nhiên. Cuối cùng nhìn vào đồng hồ, sửng sốt kêu lên.
“Ba giờ năm mươi bảy phút sáng. Chúng ta về kịp không anh?”
Đồng Song cài cúc áo cuối cùng, gật đầu nói: “Chạy hết ga chắc chắn về kịp.”
Nói rồi anh khởi động xe, chiến mã “hí” lên vài tiếng ầm ầm rồi im bặt. Cô và anh đưa mắt nhìn nhau, Đồng Song mất tự nhiên hắng giọng, thử khởi động lần hai, lần ba, cho đến lần thứ sáu vẫn có chung kết quả với lần thứ nhất. An Trinh nằm dài trên ghế lái phụ, bất lực hỏi.
“Làm sao về lại thành phố đây? Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đợi tới khi sáng hẳn sao?”
Đồng Song lắc đầu, mở điện thoại tìm số liên lạc của nhân viên sửa chữa, đúng lúc ấy An Trinh ngăn cản. Cô nói:
“Đã mấy giờ rồi còn gọi làm phiền người ta? Tuy phục 24/24, nhưng bắt người ta chạy mấy chục cây số vào lúc bốn giờ sáng anh không thấy áy náy hả?”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Đồng Song nhìn cô, ánh mắt như muốn nói, có giỏi thì em tự đi mà sửa xe.
An Trinh nhìn anh bằng nửa con mắt, cô bày kế: “Lợi dụng cơ hội làm một màn mỹ nhân cứu anh hùng đi. Sao anh không gọi cho người tình trong mộng cầu cứu?”
“Không được.” Đồng Song từ chối ngay: “Đã mấy giờ rồi còn gọi làm phiền cô ấy, huống hồ gì con gái đi đêm nguy hiểm. Chúng ta chờ trời sáng hẳn đi.”
An Trinh im lặng, xoay mặt ra cửa sổ, miệng lưỡi đắng chát. Đến cùng anh vẫn thương tiếc cô ta, vì cô ta suy tính thiệt hơn. Dù trước đó không lâu, cô và anh cùng nhau đắm chìm trong biển hồ tình ái, vẫn không thể thay thế hình bóng trong tim anh, dù là một góc nhỏ.
Cô hất cằm ra con đường phía xa, vô cảm nói: “Đã sáng rồi. Anh xem người dân đang đi bộ tập thể dục buổi sáng kia kìa. Gọi cho cô ấy đi, nói anh cần cô ấy.” Dù ngoài mặt An Trinh không tỏ ra chút biểu cảm nào gọi là hờn dỗi, nhưng chỉ có cô mới biết lòng mình như “được” ai đó dùng muối chà lên vết thương mới toanh.
Qua mấy phút suy nghĩ, Đồng Song chấp nhận gọi cho Tầm Phương. Vì anh muốn nghe giọng nói lo lắng cô dành cho mình, muốn thấy cô sốt sắng chạy đến. Chỉ vừa nghĩ đến thôi anh đã không tự chủ bật cười thành tiếng, mật ngọt rót vào trái tim đập thình thịch. Mà những biểu cảm vui sướng đó lại trở thành đầu gai nhọn đâm vào mắt An Trinh, cô không tiếp tục nhìn trộm anh, gọi người đến đón. Vì cô thừa biết Đồng Song sẽ không giới thiệu cô với cô ta, vô tình phủi sạch quan hệ giữa hai người. Cô biết, nhưng nếu phải đối mặt lòng vẫn thấy đau. Cho nên, cô chọn cách lánh mặt, để niềm vui của anh được trọn vẹn nhất có thể.
…
Khi Tầm Phương hớt hải chạy đến nơi đã là 07 giờ 20 phút sáng, Đồng Song gọi tới đúng lúc cô vừa thức dậy. Chẳng biết hôm qua anh đi đâu lại hỏng xe ở vùng ven biển ngoại thành? Từ xưa đến nay Đồng Song luôn là người tỉ mỉ, chu đáo, chưa từng nhờ đến sự giúp đỡ từ ai. Nếu không chuyện lớn, chắc chắn anh sẽ không làm phiền cô lúc bốn giờ sáng. Nghĩ đến đây, Tầm Phương càng thêm lo lắng. Do chiều hôm qua cô đã mang xe đi bảo dưỡng, nên vừa nhận được tin, Tầm Phương đã nhanh lẹ gọi một chiếc taxi chạy đến. Vừa bước lên xe, cô vội vàng đưa định vị Đồng Song gửi cho bác tài xem. Thấp thỏm suốt hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng nến nơi. Chỉ là khi cô vừa bước xuống xe, đúng lúc đó một chiếc Porsche vàng chói dừng sau lưng cô.
Đồng Song và An Trinh cùng nhau bước tới. An Trinh nheo mắt nhìn người ngồi trong xe, giở giọng hờn dỗi.
“Sao anh tới lâu thế? Em sắp đói tới mốc meo lên rồi này.” Cô bước qua người Tầm Phương, đi tới vị trí chiếc xe đang đậu.
Tầm Phương thẫn thờ nhìn An Trinh không chớp mắt, bất chợt cô cảm thấy vô cùng bất an, giống như một chuyện khủng khiếp nào đó sắp sửa ập đến. Trong đầu vọng lên giọng nói mơ hồ lạ lẫm: “Hôn thê của Dĩ Lâm”. Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, nhưng không bao lâu sau đã bị lời hỏi thăm của Đồng Song dập tắt.
“Em có mệt không? Anh cũng hết cách mới gọi cho em giờ đó. Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tầm Phương cười xòa: “Có gì mà ngại hay không ngại. Sau này, nếu gặp phải khó khăn gì thì anh cứ việc gọi cho em. Anh đã giúp em nhiều như thế cũng phải để cho em trả ơn chứ.”
Đồng Song cười âu yếm, vươn tay giúp cô gạt vài sợi tóc rối. Vào lúc anh muốn nói gì đó, một giọng nói cao vút từ phía sau phát ra.
“Chào hỏi nhau tí nào. Giới thiệu với hai người đây là bạn chí cốt của em.”
Không biết An Trinh đã đứng sau lưng họ từ lúc nào. Tầm Phương vừa xoay người, đã bắt gặp ánh mắt hầm hầm sát khí của Dĩ Lâm. Cô lùi về sau mấy bước, vô tình va vào người Đồng Song, anh thuận thế đưa tay ra đỡ, tránh cho Tầm Phương một cú ngã ngồi.
Gió biển thổi vào bờ, nắng nóng hun chín da thịt người đi bộ. Trên con đường không quá lớn, bốn người đứng hai phía đối lập nhau bất động như tượng gỗ, mỗi người đều mang trong mình tâm trạng, suy nghĩ riêng, nhưng đều có chung một điểm là hướng về người mình yêu.
………
…🌷Mình kết phần 1 ở đây nhé.🌷…
…🌷Hẹn gặp lại nhau vào một ngày không xa.🌷…