Chương 51: Giá như anh ta biến mất khỏi đời mình thì tốt biết mấy
- Trang Chủ
- Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai - Hồng Trà
- Chương 51: Giá như anh ta biến mất khỏi đời mình thì tốt biết mấy
Thời gian qua tuy tự do tự tại nhưng thi thoảng vào một khoảnh khắc tương tự nào đó làm anh nhớ về cuộc sống của bản thân trước kia. Anh không biết thứ mình lưu luyến là người hay kỷ niệm?
…
Từ sáng sớm bầu trời đã nhuốm vẻ u buồn, tiêu điều, vắng lặng. Ánh mặt trời sáng chói được che lấp sau áng mây to đen kịch. Chưa đến mười một giờ trưa, con đường vốn nhịp nhịp nay thưa thớt người đi kẻ lại. Tầm Phương chống hông, ngửa cổ nhìn bầu trời xám xịt hồi lâu, cuối cùng chán nản lắc đầu, xách túi rác xanh dương bước ra cửa sau, men theo con đường nhỏ dẫn tới bãi rác. Đi chưa được bao xa, Tầm Phương chợt dừng bước chân, xoay người mỉm cười với nhìn phía sau lưng. Cô hỏi: “Anh đến đây làm gì vậy?”
Đồng Song cười tươi rói, ba bước đã đứng trước mặt Tầm Phương, anh không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt dừng trên túi rác.
“Em đi bỏ rác hả?”
Tầm Phương nhướng mày, mụ mị nhìn vào mắt Đồng Song, không hẹn cùng nhau phì cười.
“Anh nghĩ xem, cầm theo túi rác thì có thể đi đâu được hả? Ngược lại, anh chưa trả lời câu hỏi của em đấy.”
Đồng Song khom lưng giật lấy túi rác trong tay Tầm Phương, thong dong bước trên con đường nhỏ chỉ đủ cho hai người. Cô sững sờ mất mấy giây, nhìn theo bóng lưng to lớn kia dần khuất xa bất giác cảm thấy xa lạ.
“Sao còn đứng đó, chẳng phải vừa nãy em định đi bỏ rác sao?” Đồng Song nghiêng đầu hỏi cô.
Tức thì, mớ suy nghĩ rối như tơ vò biến mất trong tâm trí cô, Tầm Phương cười mỉm chi, gắng gượng đáp lại thái độ nhiệt tình của anh.
Hai người sánh bước bên nhau, vì túi rác nằm giữa cả hai, cho nên vào lúc Tầm Phương không chú ý, anh lẳng lặng chuyển chiếc túi qua tay trái, cố ý xích lại gần cô. Do mải mê suy nghĩ chuyện không đâu nên Tầm Phương chẳng nhận ra hành động lén lút rụt rè như trộm của Đồng Song, tới khi phát hiện đầu vai anh chỉ còn cách vai cô chừng vài xen-ti-mét. Vậy nhưng, trò vặt của anh chẳng khiến cô lúng túng, thứ bám lấy cô lúc này tựa như những hạt bóng nở nhiều màu sắc đang từng phút từng giây phồng to, nứt toác.
Tầm Phương nhìn bóng hai người chồng lên nhau, bước đi càng trở nên chậm hơn, cô nhìn nửa chiếc điện thoại lòi ra từ túi quần Đồng Song, đầu mày khẽ nhíu lại.
“Anh đang hẹn hò với ai sao?”
“Hả?” Đồng Song đứng thẳng, mơ hồ nhìn vào đôi mắt sáng rực như pha lê lấp lánh của Tầm Phương.
“Thì cái ốp lưng điện thoại này, lần trước em thấy nó trên một app mua sắm online. Cái đáng nói hơn nó là ốp dành cho cặp đôi.” Tầm Phương mím môi nhịn cười trước mắt anh.
Nếu xét về mặt bạn bè, Đồng Song là người ở bên cô lâu nhất, cũng là người hiểu cô nhiều nhất, chút biểu cảm vụn vặt đó của Tầm Phương sao có thể qua được mắt anh. Vào lúc cô nói ra câu đó kèm nụ cười vui mừng đã trực tiếp đấm vào ngực trái anh, nỗi đau từ nơi yếu mềm nhất lập tức lan ra toàn cơ thể.
Đồng Song cười xòa, không đáp.
Có đôi khi im lặng là một dạng câu trả lời, tại thời khắc nào đó, yêu cầu người có mặt phải tỉnh táo đưa ra suy luận đúng đắn về tình huống. Một người qua đường bình thường nếu đủ tinh ý vẫn có thể nhận ra Đồng Song đang ngầm thừa nhận, chẳng lẽ Tầm Phương không nhận ra sao? Chỉ là, thái độ khi nhắc đến chuyện này của anh vô cùng kỳ lạ, khiến cho Tầm Phương tự thấy mình có lỗi. Cô không nói gì thêm, đếm các đường rạch nhỏ ngang dọc trên đường xi măng giết thời gian.
Song song đó, phần nào anh nhận ra tâm tình khác lạ của Tầm Phương. Nội tâm Đồng Song nổi lên vũ bão cuồn cuộn, anh siết chặt túi rác trong tay, ngượng ngùng lên tiếng.
“Em đừng hiểu lầm, chỉ là anh vẫn chưa xác định được mối quan hệ đó là gì thôi.”
“Anh mới là người hiểu lầm đấy.” Tầm Phương đút hai tay vào túi áo khoác, ngửa cổ nhìn trời ngày càng âm u, chút gió lạnh mang theo mùi hương thoang thoảng khiến cho lòng dạ bâng khuâng, rối rắm.
“Em đang nghĩ nếu như mình có anh trai thì tốt biết mấy, vì anh ấy sẽ cùng em san sẻ khó khăn, bảo vệ, yêu thương em. Từ trước đến nay em luôn ngưỡng mộ người có anh trai, còn anh thì sao?”
Tầm Phương giương mắt nhìn anh chằm chằm, Đồng Song không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả cảm nghĩ trong lòng mình, nói dối không được, nói thật quá không hay. Vì anh chẳng muốn cô biết được mối quan hệ người nhà giữa mình và Dĩ Lâm, càng không muốn cô dây dưa thân thiết cùng anh ta.
Đồng Song bĩu môi, lắc đầu: “Không phải anh trai nào cũng như tưởng tượng của em đâu. Có vài cá nhân hơi khác biệt, ví dụ như anh ta không xem mình là người nhà, vênh váo, thô lỗ, kém văn hóa. Cũng sẽ có lúc vô cùng đáng ghét, làm mình phải suy nghĩ, giá như anh ta biến mất khỏi đời mình thì tốt biết mấy.” Đồng Song thở ra nặng nề, gương mặt xụ xuống.
Tầm Phương quan sát anh không chớp mắt, từ lúc này đây cô đã có thể chắc chắn suy đoán của bản thân không sai, Đồng Song biết chính mình có anh trai, thậm chí đã từng gặp qua anh ấy. Với tính khí nóng nảy của Dĩ Lâm và quan hệ mẹ con như nước với lửa đó, không có lý do nào Dĩ Lâm lại cư xử thân thiện, ân cần với đứa em cùng mẹ khác cha. Tầm Phương không nhịn được vạch ra ảo tưởng, nếu trước mặt mình là Dĩ Lâm và Đồng Song chuẩn bị đánh nhau, cô sẽ chọn đứng về phía ai đây? Một bên là bạn thân mười năm, bên còn lại là người thầm thương trộm nhớ, cô bị kẹp ở giữa, thân bất do kỷ bênh ai bỏ ai đều không đành. Cái danh bạc tình bạc nghĩa Tầm Phương không muốn nhận lấy.
“Dù là người một nhà vẫn khó tránh khỏi hiểu lầm nhau, giả như anh có anh trai sau đấy hai người hiểu lầm nhau thì sao?” Cô thăm dò.
“Không phải ai cũng thông tuệ, dễ nói chuyện đâu em.”
Đồng Song khư khư giữ mãi hình tượng xấu xa cho anh trai mình, dù Tầm Phương cố gắng khuyên răng, nhưng bản thân anh không chịu tiếp thu, suy ngẫm, thì mọi lời cô nói há nào chẳng phải nước đổ đầu vịt?
Đồng Song quăng túi rác vào thùng lớn, đúng lúc ấy điện thoại trong túi quần anh reo lên. Anh đi qua nơi khác nhận cuộc gọi, nói được vài câu bèn bước tới trước mặt cô ngần ngại nói.
“Xin lỗi em nhé, anh có việc bận nên phải đi bây giờ.”
“Là bạn gái gọi à?” Lúc anh cầm điện thoại lên xem, Tầm Phương vô tình nhìn thấy cái tên trên màn sáng trưng đó, là tên của nữ giới, kèm theo biểu cảm gấp gáp của Đồng Song nên mạnh dạn đoán người gọi tới là bạn gái.
Một lần nữa, Đồng Song không trả lời, Tầm Phương cho rằng sự im lặng kia do anh đang ngại, vì thế cô giục: “Chuyện gấp mà, anh mau đi đi.”
Đồng Song lưu luyến rời đi, trước khi chiếc xe lăn bánh, anh nhìn bóng người kia xa dần rồi biến mất sau cánh cửa.
…
Bầu trời ngoài cửa sổ lóe lên tia chớp, tiếng sấm rền vang rung chuyển cả mặt đất dưới chân. Đêm nay mưa như trút nước, màn mưa dày đặc phủ màu trắng xóa lên nhân gian rực rỡ. Dì Thông kéo vội cửa kính, nhắc nhở người bận bịu trước máy tính.
“Gần mười hai giờ rồi, con ngủ đi. Có chuyện gì ngày mai làm tiếp.”
Dĩ Lâm không nhìn bà, anh nói: “Sắp xong rồi, cỡ mười phút nữa con ngủ ngay.”
Dì Thông ừ ừ rồi ra khỏi phòng anh. Ngay khi cánh cửa vừa khép, Dĩ Lâm ngẩng đầu, lo lắng nhìn ra màn mưa bên ngoài, ba bốn tiếng sấm nối tiếp nhau nổ ầm ầm, sét đánh nổ trạm biến áp làm cho toàn khu phố mất đi ánh sáng hòa vào trời đêm.