Chương 28 - Chương 28
Tác giả: DTT_Ryu
Không chỉ Dương Nguyệt An, Thẩm Minh
Triết cũng hơi giật mình khi gặp bạn cùng bàn ở đây, cậu nhìn chiếc xe
đạp dựng bên cạnh, hỏi: “Cậu… là người giao báo sao?”
“À ừ, mình giao báo ở khu vực này. Cậu làm gì ở đây vậy?” Dương Nguyệt An lấy lại tinh thần, vội đáp lại.
“Nhà ông bà nội mình ở đây. Có vẻ như hôm nay có người giao báo muộn nhỉ?” Thẩm Minh Triết nhướng mày nhìn Dương Nguyệt An.
“Ấy ấy, sơ suất, là sơ suất của mình. Nhưng chắc chắn chỉ có lần này thôi,
tuyệt đối không có lần sau. Mình biết bạn Thẩm Minh Triết là một người
bạn không những đẹp trai mà còn tốt bụng, cho nên có thể đừng cho mình
đánh giá thấp vào cuối tháng được không?” Dương Nguyệt An bày ra vẻ mặt
lấy lòng, chỉ cần đánh giá thấp thôi là tiền thưởng cuối tháng coi như
đi tong, mấy trăm miên chứ cũng không ít ỏi gì.
“Hửm, để mình suy xét đã.” Thẩm Minh Triết không đáp ứng ngay, cậu còn muốn xem Dương Nguyệt An sẽ phản ứng như thế nào nữa.
“Tiểu Triết, cháu lấy báo xong chưa?” Tiếng gọi vọng ra từ bên trong sân, là tiếng ông của Thẩm Minh Triết.
Nghe vậy, Dương Nguyệt An vội quay lại lấy mấy tờ báo do chính tay mình vừa
đặt vào đưa cho Thẩm Minh Triết: “Đây đây, báo của cậu đây. Chuyện lúc
nãy, mình tin cậu sẽ đồng ý mà đúng không? Vậy cảm ơn cậu trước nhé. Mau mang báo vào cho ông của cậu đi, mình về trước đây, hẹn gặp lại trên
lớp!”
Nói rồi không để Thẩm Minh Triết phản ứng lại, Dương Nguyệt An đã lưu loát gạt chân chống, quay xe rồi đạp vụt đi như một cơn gió.
Dương Nguyệt An một phần là vì vội về để còn đi học, với lại cô còn phải xin
lỗi quản lý Lưu Dụ nữa, một phần vì sợ Thẩm Minh Triết trả lời là không, đùa chứ vừa rồi cô cũng phải lấy hết can đảm lắm mới dám nói mấy câu
như ép buộc người ta vậy, có chút ngại và sợ nha.
Nhìn bóng Dương Nguyệt An khuất dần sau con dốc, Thẩm Minh Triết khẽ cười, ai đó có vẻ
cũng không tin tưởng vào lời mình nói cho lắm nhỉ?
Ông nội của
Thẩm Minh Triết đi ra ngoài thì thấy thằng cháu mình đang đứng một mình
cầm chồng báo, lên tiếng gọi cậu: “Ây da thằng nhóc này, ông gọi không
thấy trả lời còn tưởng cháu đi đâu rồi cơ?”
“Cháu xin lỗi, cháu vừa gặp một người bạn nên đứng nói chuyện một lúc.”
“Bạn nào cơ, bạn cháu cũng sống gần đây à?” Ông nội Thẩm hứng thú hỏi.
“Không ạ, cô ấy chỉ tình cờ đi qua đây thôi. Báo của ông đây. Ông đặt báo ở
tiệm nào thế?” Sợ ông lại hỏi thêm, Thẩm Minh Triết hỏi câu khác để đổi
chủ đề.
Ông nội Thẩm sống đến từng tuổi này sao không biết mánh
khóe của thằng cháu nhà mình, chỉ là cậu không muốn nói thì ông cũng
không hỏi nhiều nữa: “À, ông đặt ở tiệm báo Lộ Sơn đấy, ở phía Đông
thành phố cơ…”
*
Dương Nguyệt An về tới tiệm báo, thành khẩn xin lỗi Lưu Dụ, cũng kể lại sáng nay chỉ có một người bắt gặp là bạn của mình.
Lưu Dụ thở dài: “Lần đầu tiên thì chú sẽ bỏ qua, tiền lương cơ bản sẽ không trừ, nhưng lần sau thì chú sẽ theo quy định mà trừ đấy nhé. Còn tiền
thưởng thì chú không dám đảm bảo với cháu, cuối tháng lúc xin đánh giá
mới quyết định được.”
Dương Nguyệt An xúc động: “Vâng ạ, cháu biết rồi, cháu cảm ơn chú rất nhiều.”
“Được rồi, cháu còn phải đi học, mau về chuẩn bị đi học đi. Lần sau lưu ý một chút.”
“Vâng, chào chú cháu về ạ!”
Quả thật Dương Nguyệt An cũng vội đi học, hôm nay chỉ muộn hai mươi phút
thôi mà cả buổi sáng đều rơi vào trạng thái chậm trễ, Dương Nguyệt An
sâu sắc nhận ra.
Cũng may không bị muộn học, nếu không Dương Nguyệt An chỉ biết khóc thét.
Coi như hơn một tiếng trước chưa có gì xảy ra, cô chào Thẩm Minh Triết một
tiếng sau đó đưa ba tờ đề tiếng Anh từ hôm Chủ Nhật cho cậu: “Nộp bài
đúng hạn nhé!”
Thật ra chỉ có ba đề, Dương Nguyệt An làm xong từ
mấy hôm trước rồi nhưng Thẩm Minh Triết nói không cần nộp sớm, cứ đúng
thứ Bảy mà nộp.
Thẩm Minh Triết nhận lấy đề, nói với Dương Nguyệt An: “Mai vẫn đúng giờ ở thư viện thành phố.”
“Ok.” Dương Nguyệt An sảng khoái đáp lại.
*
Hôm sau buổi học tại thư viện của Dương Nguyệt An và Thẩm Minh Triết diễn ra vô cùng thành công.
Cả hai kết thúc buổi học vào lúc mười một rưỡi, Dương Nguyệt An nói với Thẩm Minh Triết: “Hôm nay mình mời cậu ăn trưa nhé!”
“Không cần đâu, lần trước cậu đã mời rồi!” Thẩm Minh Triết từ chối, cậu biết Dương Nguyệt An cũng không dư giả gì.
“Lần trước mình đã nói không tính mà, với cả mời cậu đi ăn để hối lộ chuyện
hôm qua nữa. Một bữa ăn đổi lại tiền thưởng mấy trăm miên không phải là
mình lời sao?”
Thẩm Minh Triết còn định nói gì đó, Dương Nguyệt
An đã quyết định: “Quyết định vậy nhé. Cậu cất đồ nhanh đi, mình đói sắp chết rồi!”
Thẩm Minh Triết ngỡ ngàng vì sự chủ trương của Dương
Nguyệt An nhưng cũng không từ chối nữa, thôi thì lần khác cậu mời lại cô vậy.
Dương Nguyệt An ra cổng thư viện trước, đứng đó đợi Thẩm Minh Triết lấy xe đạp.
“Chị gì ơi.”
Có người vỗ vai gọi Dương Nguyệt An, cô quay lại đằng sau thì thấy một cô
gái cũng tầm tuổi mình, những có lẽ nhỏ hơn cô một hai tuổi.
Cô gái đối diện lên tiếng hỏi: “Chị có thể cho em xin infor của anh trai lúc nãy đi với chị không?”
Ồ, hoa đào của Thẩm Minh Triết ư?
“Xin lỗi bạn nhé, mình cũng không có.” Dương Nguyệt An cười cười, lắc đầu trả lời.
“Sao lại không có được chứ? Em biết chị có mà, cho em đi được không?” Cô gái đó kì kèo.
“Ngại quá, mình thật sự không có. Hơn nữa nếu có thì cũng phải hỏi chính chủ
trước khi cho.” Dương Nguyệt An một lần nữa từ chối.
“Xin infor
không phải chuyện bình thường sao, cần gì phải hỏi chính chủ. Nói trắng
ra là chị có những không muốn cho chứ gì?” Cô gái bỗng cao giọng sau khi bị từ chối lần thứ hai.
Dương Nguyệt An nhíu mày, đè nén khó
chịu nói: “Đều là thông tin cá nhân, mình cũng không thể tùy tiện tiết
lộ như vậy được. Với bạn nghe không hiểu ý mình sao, mình không có infor của cậu ấy.”
“Chị không muốn cho thì cứ nói thẳng ra, cần gì
phải nói không có. Tôi thấy hai người ngồi cùng bàn, học cùng nhau như
vậy mà không có infor, đang nói chuyện cười sao? Tôi cũng chỉ xin infor
thôi chứ có làm gì đâu mà chị cứ từ chối vậy, ích kỉ vừa vừa thôi chứ.
Nhìn cũng không đến nỗi nào, không ngờ lại là một người nhỏ nhen như
vậy.”
Lần này tông giọng của cô gái cao hơn trước hẳn một bậc, một số người nghe thấy cũng bắt đầu ghé mắt vào đây.
Dương Nguyệt An quả thật không nhịn được nữa, thái độ của cô gái hết lần này
đến lần khác khiến cô khó chịu, nhìn cô là người dễ để người khác bắt
nạt lắm sao?
Dương Nguyệt An đổi thái độ, cô khoanh tay, cười
lạnh: “Này em gái, học gì thì học chứ đừng học thói ăn nói xà lơ nghe
chưa. Tôi cứ thích không cho đấy, cô làm gì tôi? Ở đây to giọng để ép
tôi phải cho infor ư? Xin lỗi đi, không có chuyện đó đâu. Nếu cô thích
thì tôi đứng ở đây với cô, tôi cũng không ngại, để xem cô còn cao giọng
được đến lúc nào.”
“Chị… Chị… Không cần phải khiêu khích tôi, người như chị không xứng với anh trai kia.” Cô gái bị khiêu khích, tức
giận nói lại.
“Hửm, người như tôi là người như thế nào tôi tự
biết, nhưng chắc chắn không phải ngừi ăn nói xà lơ đâu. Với lại, xứng
hay không cũng không cần cô đánh giá. Đoán người ta là một đôi mà còn
đến xin infor, lại còn “xin infor thôi chứ có làm gì đâu”. Gì đây? Mầm
trà xanh mới nhú à? Em gái, về nhà lo học hành tử tế, điều chỉnh lại tam quan lệch hơn cột sống tuổi tám mươi đi.”
“…”
“Dương Nguyệt An, đi thôi.”
Nghe thấy Thẩm Minh Triết gọi, Dương Nguyệt An không để ý đến cô gái đối
diện đang tức giận đỏ mặt nữa, đi tới chỗ Thẩm Minh Triết cách đó vài
bước chân.
“Lên xe đi, mình chở cậu.”
Câu nói của Thẩm Minh Triết làm khí thể hừng hực vừa rồi của Dương Nguyệt An chạy đi đâu hết, cô hỏi lại: “Cậu chở mình á?”
“Không thì sao? Cậu muốn dắt xe đạp đi bộ giữa trưa à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Dương Nguyệt An không chần chờ nữa nhảy lên xe,
chịu đứng cả nóng từ bên ngoài lẫn nóng từ bên trong, tâm hồn này sắp
không chịu nổi nữa rồi.
Thẩm Minh Triết thấy cô ngồi yên cũng phóng xe đi, cả hai không ai để ý đến cô gái vẫn còn đang tức giận đằng sau.
Hai người chọn một quán cơm bình dân, tuy bình dân nhưng nhìn vô cùng sạch sẽ và đảm bảo vệ sinh.
Trong lúc chờ ông chủ mang đồ ăn lên, Dương Nguyệt An ý vị sâu xa nói với
Thẩm Minh Triết: “Hoa đào của cậu, đúng là có this có that.”
“Hửm? Hoa đào nào?” Thẩm Minh Triết dừng động tác lau đũa lại, ngẩng mặt lên hỏi.
“Còn hỏi hoa đào nào, cô gái lúc nãy đứng gần mình đó. Ôi trời, mình đã nói
không có infor của cậu mà cô ấy cứ khăng khăng là mình có nhưng không
muốn cho. Đã thế lại còn cao giọng thu hút sự chú ý của người khác nữa
chứ, nhìn mình là người dễ bắt nạt lắm sao?” Dương Nguyệt An liến thoắng nói một hơi.
“Ừm, rất dễ bắt nạt.”
“Gì chứ? Mình chỉ hướng nội ít nói một chút thôi mà, cũng không phải không biết ăn nói.”
“Nhưng lúc nãy thì không dễ bắt nạt.” Thẩm Minh Triết đợi Dương Nguyệt An nói xong mới bổ sung.
“Đó, chính lúc đó, mình còn khiến cô ấy á khẩu cơ mà.” Dương Nguyệt An rất
tự hào mà vỗ ngực, cô nóng tính lên thì cũng không thua ai đâu, chỉ là
trước nay vòng tròn tiếp xúc của cô rất bé, những người như cô gái kia
lại càng ít nên hiếm khi tức giận, chủ yếu nhiều việc vẫn nằm trong sự
chịu đựng của cô nên cô cũng không muốn to tiếng. Nhưng cô gái lúc nãy
nói khó nghe quá, xin infor không được lại quay ra chỉ trích người ta.
Thẩm Minh Triết nhìn Dương Nguyệt An, cười nhẹ, có lẽ cô không biết dáng vẻ
của cô bây giờ vô cùng sinh động, khác hẳn với dáng vẻ trầm lặng thường
ngày.
“Ừ, cậu làm tốt lắm.” Thẩm Minh Triết nói rồi đưa đôi đũa vừa lau cho Dương Nguyệt An.
Dương Nguyệt An còn chưa phản ứng lại trước câu nói của Thẩm Minh Triết, máy
móc nhận lấy đôi đũa, sau đó nhận ra mới vội vàng cảm ơn cậu.
Aaa, sao tự nhiên lại dùng cái giọng trầm ấm đó nói những lời này, có biết
tính sát thương của nó lớn lắm không? Lớn đến nỗi tuổi hai mươi bảy cũng không đỡ nổi. Lại còn nói một cách đột ngột nữa chứ, không cho cô thời
gian chuẩn bị tinh thần gì cả.
Cũng may đồ ăn đã được mang lên, Dương Nguyệt An vội nói: “Ăn thôi ăn thôi, mình đói sắp chết rồi.”
Sau đó vùi đầu xuống ăn, nhưng nhận ra câu nói của mình có gì đó không đúng, cứ như kiểu… làm nũng với Thẩm Minh Triết vậy.
Dương Nguyệt An: “?!!”
Không không, chỉ là cảm giác vậy thôi, chắc Thẩm Minh Triết chắc không suy nghĩ nhiều như mình đâu.
Thẩm Minh Triết nhìn người đối diện đang cúi mặt chăm chú ăn, cũng cầm đũa
bắt đầu ăn với một tâm trạng vô cùng tốt. Ừm, đồ ăn cũng không tệ lắm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ryu: Chúc mọi người nghỉ lễ zui zẻ nha!
29/04/2023