Chương 8
Lần đầu tiên ban bố nhiệm vụ chủ tuyến xong thì im lặng, Chúc Ninh cá mặn không thèm để ý nó cũng không thúc giục.
Lần thứ hai là khi cô vô tình kích phát nhiệm vụ chuyến tàu biến mất tuyến số 1.
Lần ba là bây giờ, đang tiến hành kết toán phần thưởng.
Chúc Ninh nhìn giao diện, phát hiện chỉ số trên đó đã tăng rất nhiều so với lúc trước.
【 Họ tên: Chúc Ninh
Tuổi: 19
Bằng cấp: Cử nhân Khoa học Cơ khí
Thân phận: Công dân hạng 5
Thiên phú: Biết trước nguy hiểm
Xu hướng biến dị: Không xác định
Mức độ dị hóa: Không xác định
Sức mạnh thể chất: Chưa qua cường hóa
Giá trị tinh thần: 100 ( Chỉ số của người thường là 20)
Giá trị sinh mệnh: 20 ( Chỉ số của người thường là 70)
Giá trị may mắn: 1 ( Chỉ số của người thường là 50)
Giá trị tinh lọc: 545 ( Có thể đổi để tăng chỉ số của những giá trị khác, cứ 100 giá trị tinh lọc sẽ đổi được 1 giá trị sinh mệnh)】
Giá trị tinh lọc và giá trị may mắn là hai chỉ số mới được kích hoạt, giá trị may mắn chỉ có 1, khó trách cô lại gặp phải cái chuyện xui xẻo bình xét sai cấp bậc khu vực ô nhiễm này.
Giá trị tinh lọc có thể dùng để đổi lấy phần thưởng hoặc đổi thành các chỉ số khác với “tỉ suất hối đoái” là 10:1, ví dụ như 500 giá trị tinh lọc sẽ đổi được 5 điểm giá trị sinh mệnh.
Đáng chú ý nhất là giá trị sinh mệnh của cô hơi thấp, thế mà chỉ có 20.
Cô có được một thiên phú sơ cấp biết trước nguy hiểm, giống như lúc trước Lý Niệm Xuyên từng nói qua, nhưng không biết phải sử dụng thế nào.
Mức độ dị hoá và xu hướng biến dị là cái gì thì hoàn toàn không có manh mối.
Đầu cá hư thối nghe thì có vẻ hữu dụng, trước kia Chúc Ninh chỉ có thể bị vật ô nhiễm tác động, bây giờ cô đã có thể tự gây ô nhiễm cho người khác.
Đáng nhắc tới chính là lại có thể gây ô nhiễm tinh thần lên vật ô nhiễm, dơ càng thêm dơ sao?
Đồng thời khi chạy trốn còn giúp cô tăng tốc độ.
Có điều nếu muốn sử dụng thì phải tiêu hao giá trị sinh mệnh, nếu giá trị sinh mệnh của cô còn chưa tăng lên có lẽ là sẽ không chống đỡ được.
Phần thưởng còn lại là thuốc nổ có thể phá hủy cả một toà nhà, nhưng trước mắt Chúc Ninh vẫn chưa được tiếp xúc với nhiệm vụ nào có quy mô lớn như vậy.
Hơn nữa lực sát thương của thứ này rấy lớn, Chúc Ninh phải đảm bảo sẽ không gây thương tổn cho đồng đội mình mới được.
Cô đã tổng kết xong rồi, nhận được phần thưởng chưa? Đã nhận. Có thể sử dụng không? Hiện tại thì chưa.
Có mà cũng như không vậy đó.
Phần thưởng khá tốt, nhưng cô lại không sử dụng được thì có chút uổng phí.
Có thể cho cô đạo cụ nào cấp tân thủ chút không, cao cấp như vậy cô dùng không được.
Từ từ…… Chúc Ninh đột nhiên có một phỏng đoán.
Cấp bậc đạo cụ cao như vậy, cô phải điên cuồng tích góp giá trị tinh lọc và giá trị sinh mệnh mới có thể sử dụng.
Cái hệ thống chó má này đang ép cô thăng cấp đấy à?
Chúc Ninh: “……”
Hệ thống chướng mắt bản chất cá mặn của cô nên cuối cùng cũng nhịn không được mà ra tay sao?
Nhưng cho dù cô có liều sống liều chết, tiến độ của nhiệm vụ chủ tuyến vẫn là 1.
Trực giác của Chúc Ninh không sai chút nào, đây đúng là một cái bánh vẽ, muốn hoàn thành cái nghiệp lớn này có khi cô phải mất cả đời.
Nhưng hình như cô đã biết được chút manh mối về chuyện tinh lọc, cho nên, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thì phải không ngừng tiến vào khu vực ô nhiễm sau đó thu gom bào tử?
Ga tàu đang tan rã, bốn phía chậm rãi lộ ra bộ dáng nguyên bản của cống thoát nước, khu vực ô nhiễm đang sụp đổ theo cái chết của vật ô nhiễm.
Chúc Ninh thở dài một hơi thật sâu, nhìn bào tử ô nhiễm đang bay nhảy, trầm mặc một phút.
Điều thứ 5 trong quy tắc làm việc của người vệ sinh: Thu gom bào tử ô nhiễm là ưu tiên hàng đầu.
Chúc Ninh lấy ống hút từ trong balo tinh lọc ra, sau đó rất tự giác mà bắt đầu “hái bông”.
【 Đinh — Giá trị tinh lọc+1】
Mỗi lần Chúc Ninh hút được một bào tử, giá trị tinh lọc lại bắt đầu tăng lên.
Cái này mà là “hái bông” gì chứ, rõ ràng là tích góp giá trị sinh mệnh mà!
Lý Niệm Xuyên vô cùng lo lắng, toàn bộ con tàu đều đang phân hủy toả ra một mùi hư thối, cậu nín thở một hơi chạy xuống, chuyện đầu tiên làm là đi tìm Chúc Ninh.
Kết quả Chúc Ninh vẫn nguyên vẹn, cô còn đang rất nghiêm túc đứng…….Quét rác.
Trên người cô hơi chật vật, quần áo lao động đầy những vết bị người cá cào xé, mũ bảo hộ thì bị hở ra một khe.
Cho dù vậy, động tác Chúc Ninh vẫn không nhanh không chậm mà thu gom bào tử ô nhiễm từng chút từng chút một.
Lý Niệm Xuyên choáng váng, Chúc Ninh là cái chủng loại ganh đua gì vậy, đến lúc này vẫn không quên sứ mệnh của mình sao?
Có thể đánh nhau có thể quét rác, đây là nhân viên cấp thần nào thế?
“Cô,” Lý Niệm Xuyên chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Cô làm việc đấy à?”
Chúc Ninh: “Không thì sao?”
“Không ganh đua đến mức đó chứ?” Lý Niệm Xuyên thật sự không thể giác ngộ nổi, cái thứ vừa gặp phải trong khu vực ô nhiễm kia đủ để cậu nằm mơ thấy ác mộng một tháng.
Cậu không có cái tố chất tâm lý này, đánh quái xong xác còn chưa lạnh đã có thể quay đầu làm việc.
Chúc Ninh thở dài, “Đều là vì tiền hoa hồng thôi.”
Trong đầu cô vẫn luôn vang lên tiếng giá trị tinh lọc+1, rất khó để không xao động.
Lý Niệm Xuyên: “……”
Cho nên những lời Chúc Ninh nói trên tàu điện ngầm là thật? Cô thật sự đang sáng tạo công trạng đấy à?
“Alo? Lý Niệm Xuyên?” Mũ bảo hộ truyền đến tiếng điện rè rè, sau khi người cá chết, ô nhiễm tinh thần biến mất, kênh liên lạc cuối cùng cũng khôi phục.
Lý Niệm Xuyên nghe được giọng nói của Từ Manh, thiếu chút nữa oà khóc, “Đội trưởng!”
Thanh âm Từ Manh rất nôn nóng, “Cậu không sao chứ? Chúc Ninh đâu?”
Chúc Ninh một tay thu gom bào tử ô nhiễm, một tay nhấc lên trả lời: “Còn sống.”
Từ Manh nhẹ nhàng thở ra, trời mới biết hai người vệ sinh rơi vào khu vực ô nhiễm mà còn sống sót chính là kỳ tích.
Từ Manh: “Bộ phận kỹ thuật của trung tâm bình xét sai cấp bậc, hai người vào nhầm khu vực ô nhiễm cấp D.”
Quả nhiên là cấp D, Lý Niệm Xuyên nghĩ thầm, mình tính toán cũng không sai.
Từ Manh: “Hiện tại khu vực ô nhiễm đã tan vỡ, tôi lập tức có thể tìm được hai người, hai người nhớ đợi tại chỗ đừng cử động, thợ săn ma tới rồi, sau khi đi xuống sẽ lập tức nghĩ cách cứu viện.”
Khu vực ô nhiễm cấp D đối với thợ săn ma mà nói cũng không quá khó.
Lý Niệm Xuyên cẩn thận nói: “Thật ra…… Thợ săn ma không cần tới nữa đâu.”
“Vì sao?” Từ Manh khó hiểu, đầu dây bên cô ấy vẫn luôn có tiếng gió, chắc hẳn đang chạy về hướng này.
Lý Niệm Xuyên nhìn quét xung quanh một lượt, bốn phía đều là xác vật ô nhiễm và bào tử, không còn bất kỳ thứ gì khác tồn tại.
Cái khu vực ô nhiễm này đã vô cùng sạch sẽ.
Đây đều là do cậu và Chúc Ninh làm được. Không có sự trợ giúp của thợ săn ma, hai người vệ sinh quét rác hậu cần vẫn có thể tiêu diệt khu vực ô nhiễm cấp D!
Lý Niệm Xuyên kiêu ngạo: “Người như chúng ta không cần thợ săn ma nghĩ cách cứu viện.”
Từ Manh: “?”
Không phải chứ, bây giờ là thời điểm để làm giá sao?
“Chuyện này……” Từ Manh cẩn thận hỏi: “Trạng thái tinh thần của cậu ổn chứ?”
Đây là suy đoán hợp lý nhất, cô hoài nghi Lý Niệm Xuyên điên rồi.
Lý Niệm Xuyên ngang tàng nói: “Gọi tổ chức cử một đội dọn dẹp khác đi, ở đây nhiều việc quá bọn tôi làm không xuể.”
Từ Manh: “?”
……
Sau khi Lý Niệm Xuyên tắt máy thì thở hắt ra, quần áo lao động ướt sũng mồ hôi, kiệt sức ngồi phịch xuống tại chỗ.
Lý Niệm Xuyên nhẹ nhàng hít thở, sợi dây căng thẳng trong đầu buông lỏng, “Mệt chết mất.”
Giá trị tinh thần của cậu thấp, vừa lúc bắt đầu đã bị ô nhiễm, bây giờ bốn phía xung quanh còn toàn là bào tử ô nhiễm, một khi cậu thả lỏng sẽ càng bị ô nhiễm nghiêm trọng hơn.
“Lăn xa ra chút đi.” Chúc Ninh liếc cậu một cái.
“Không!” Lý Niệm Xuyên gắt gao dựa gần Chúc Ninh, cậu phát hiện Chúc Ninh còn đáng tin cậy hơn thợ săn ma nhiều.
“Tôi sẽ không rời xa cô đâu.”
Chúc Ninh: “……”
Tốt, bắt đầu nổi điên rồi.
Thợ săn ma sẽ lập tức tiến vào, Chúc Ninh cũng không quá lo lắng cho trạng thái tinh thần của Lý Niệm Xuyên.
Chúc Ninh không để ý cậu nữa, hết sức chuyên chú thu gom bào tử, nhưng dù cô không định quản cũng chẳng thể để cậu tự thích làm gì thì làm.
Thấy Lý Niệm Xuyên đột nhiên nhấc tay lên, Chúc Ninh lanh tay lẹ mắt, gạt phắt cậu ra.
Lý Niệm Xuyên lại lần nữa nâng cánh tay, bây giờ không còn nguy hiểm nữa, cậu phải làm một chuyện lớn mật — đó là cởi mũ bảo hộ của mình xuống!
“Này?” Chúc Ninh đè mũ bảo hộ của Lý Niệm Xuyên lại, ngăn cản động tác của cậu, “Cậu định làm gì thế?”
“Tôi thở không nổi.” Lý Niệm Xuyên nói.
Gỡ mũ bảo hộ xuống rất dễ bị bào tử ký sinh, Chúc Ninh: “Không cho cởi mũ bảo hộ ra, có nghe thấy không?”
Lý Niệm Xuyên ồ một tiếng rất nhỏ, thất vọng buông hai tay.
Sau đó chậm rãi thu người lại, ôm hai đầu gối nép vào bên chân Chúc Ninh.
Rất giống một chú chó nhỏ.
Đây là ô nhiễm tinh thần mức trung bình?
Chúc Ninh nghĩ đến chuyện Từ Manh nói, có một đồng nghiệp sau khi bị ô nhiễm thì cho rằng mình là một bông sen hai đầu hồng nhạt.
Cô có chút tò mò không biết Lý Niệm Xuyên sẽ nghĩ mình là cái gì.
Chúc Ninh thử hỏi: “Cậu là ai?”
Lý Niệm Xuyên vùi mặt vào hai đầu gối, nói: “Em là cún con của chị đây.”
Chúc Ninh: “……”
Thiếu niên, có phải cậu vừa bại lộ bí mật gì không ai biết không đó!
……
Trung tâm Vệ sinh khu 103.
Nếu lúc Chúc Ninh đến nơi này loạn như công ty chứng khoán thì bây giờ không khác gì vỡ trận.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật Lục Khải Cần đang phát hoả, “Bình xét sai cấp bậc! Sao lại có thể bình xét sai cấp bậc được!”
“Cậu có biết đây là sự cố lớn thế nào không?”
“Bên trong không có thợ săn ma, chỉ có hai người vệ sinh phụ trách hậu cần, không có vũ khí, không có kinh nghiệm, cậu cảm thấy bọn họ có mấy cái mạng mới sống nổi?”
“…… Chỉ là mấy người quét rác thôi mà……”
Mạng của người vệ sinh rẻ mạt, mười người vệ sinh cũng không bằng một thợ săn ma.
Nếu thợ săn ma đuổi tới hiện trường nhưng lại không có cách tiến vào chi viện, sau khi cân nhắc thậm chí có thể hy sinh mạng sống của hai người vệ sinh.
Những lời này xét từ góc độ nào đó mà nói thì không thành vấn đề.
“Quét cái tổ tông nhà cậu!” Lục Khải Cần cười lạnh: “Nếu không khống chế được khu vực ô nhiễm, bào tử ô nhiễm sẽ khuếch tán ra ngoài, lúc đó khu 103 sẽ chết bao nhiêu người cậu có muốn biết không?”
“Tóm lại cậu có muốn làm việc nữa không? Không muốn nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”
Kỹ thuật viên phụ trách giám sát cúi gằm mặt, một câu cũng không dám hé miệng.
“Thợ săn ma đang đến rồi.” Có người nhỏ giọng nói.
“Đang đến thì có cái ích rắm gì!” Lục Khải Cần mắng to: “Hiện giờ đã hết mười phút, thời gian vàng để cứu viện đều con mẹ nó qua rồi!”
Lục Khải Cần vung tay ném cái ly xuống đất.
Tốc độ của dòng chảy thời gian bên trong khu vực ô nhiễm không giống với thực tại, bên ngoài mới qua 15 phút, nhưng bên trong có khả năng đã là vài ngày.
“Chuyện đó……” Kỹ thuật viên yếu ớt nhấc tay, “Độ dày ô nhiễm hình như đang giảm xuống.”
Giá trị cao nhất của độ dày ô nhiễm lúc trước là 90, bây giờ đang dần hạ xuống.
88, 80, 71……
Lục Khải Cần nhíu mày, đẩy kỹ thuật viên ra, tự mình đi đến trước máy tính, hai tay nhanh chóng gõ trên bàn phím.
Đúng vậy, trị số thật sự đang giảm xuống.
“Thợ săn ma đi đến đâu rồi?” Lục Khải Cần hỏi.
Phòng Doanh vẫn luôn đứng ngoài cửa ôm cánh tay nói chen vào: “Vừa mới xuất phát, dự tính còn mười bảy phút nữa mới tới nơi.”
Thợ săn ma còn chưa đến, thế nhưng khu vực ô nhiễm lại đang được tinh lọc.
“Báo!” Có cấp dưới kêu lên: “Đã liên lạc với đội trưởng tiểu đội vệ sinh Từ Manh, xác nhận cả ba người đều còn sống.”
Lục Khải Cần lạnh giọng hỏi: “Ai ở bên trong?”
Phòng Doanh cầm một cái máy tính bảng đưa đến: “Hai người này.”
Lục Khải Cần nhận lấy nhìn thoáng qua giao diện, sau đó hàng mày cau chặt.
Trên màn hình hiển thị thông tin của hai người, Lý Niệm Xuyên bất kỳ số liệu nào cũng rất tầm thường, đặc biệt là giá trị tinh thần, quá yếu ớt, nếu ở trong khu vực ô nhiễm một tiếng khả năng sẽ chết não tử vong.
Các kỹ năng khác cũng không có gì nổi bật, bằng không thì đã ở trong đội ngũ thợ săn ma rồi.
Thông tin của người còn lại thì càng sạch sẽ hơn, cái gì cũng không có.
Chỉ biết tên là Chúc Ninh.
“Người mới?” Lục Khải Cần hỏi.
Chỉ có người mới đang trong thời gian thử việc mới không có bất kỳ số liệu nào như vậy.
Phòng Doanh: “Ừ, hôm nay tôi vừa mới làm thủ tập nhập chức cho cô ấy.”
Tân nhân vừa mới phỏng vấn, vẫn đang trong giai đoạn thử việc, chưa kịp thu thập bất kỳ số liệu nào.
Nhiệm vụ hôm nay của Chúc Ninh hẳn là đi theo tổ đội học cách quét tước vệ sinh, sau đó ăn theo lấy chút tiền lương ít ỏi, rồi về nhà chờ trung tâm vệ sinh thông báo thủ tục nhập chức tiếp theo.
Chứ không phải một thân một mình, kiêm luôn cả người dọn dẹp lẫn thợ săn ma!
Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái, 80 năm qua trung tâm vệ sinh chưa từng gặp một sự cố số liệu nào, lần lỗi số liệu duy nhất lúc trước vẫn là bởi vì người kia.
Chúc Ninh hôm nay mới vừa đi làm, số liệu lập tức có lỗi, vào nhầm khu vực ô nhiễm cấp D.
Dưới tình huống không có vũ khí không có chi viện, kiến thức kinh nghiệm còn ít ỏi như vậy.
Thế mà không chỉ sống sót, lại còn tinh lọc luôn cả khu vực ô nhiễm?
Cũng may Lục Khải Cần không phải thủ lĩnh của thợ săn ma, bằng không hôm nay đã bị hai người quét rác này vả cho sưng mặt.
Phòng Doanh: “Nói thật thì tôi cũng rất tò mò.”
Thời điểm Phòng Doanh nhận được tin cũng khiếp sợ chẳng khác gì Lục Khải Cần. Lúc đó cô tự mình xử lý thủ tục nhập chức cho Chúc Ninh, bởi vì chưa có số liệu nên Phòng Doanh chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm cá nhân để phán đoán, ấn tượng ban đầu với Chúc Ninh là cảm thấy lá gan của cô rất lớn.
Lá gan lớn là chuyện tốt, chứng minh cô rất thích hợp làm việc này.
Nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra một loạt chuyện “ngoài ý muốn,” mà cố tình Chúc Ninh lại đều là mấu chốt của những chuyện ngoài ý muốn này.
Lời giải thích hợp lý nhất chính là bởi vì Chúc Ninh đã được “Nó” lựa chọn.
Phòng Doanh nói: “Tuyên Tình muốn gặp anh.”
Tuyên Tình, bộ trưởng bộ phận tác chiến, quản lý thợ săn ma khu 103.
Quan hệ giữa các bộ phận của bọn họ rất chặt chẽ, nhưng nhìn từ góc độ nào đó thì cũng không chặt chẽ như vậy.
“Còn có bộ trưởng bộ phận vệ sinh Tạ Gia Tổ.” Phòng Doanh lại nói.
Ba người này cộng với trợ lý Phòng Doanh chính là bộ máy phụ trách toàn bộ trung tâm này.
Lục Khải Cần khẽ nhíu mày, hướng gió ở trung tâm vệ sinh sắp thay đổi rồi.