Chương 143: Ngoại truyện 7: Hannibal
Mùa đông năm 1944 rất lạnh. Gió tuyết thổi buốt giá.
Hắn chợt nhận ra mình đang ở trong một giấc mơ.
Thực sự cái đêm kinh hoàng khi cô em gái Misha của hắn qua đời là cơn ác mộng khiến hắn phải thức dậy la hét mỗi đêm trước năm 20 tuổi.
Mặc dù Hannibal đã tống hết bọn Đức Quốc xã từng giết Misha xuống địa ngục nhưng thi thoảng hắn vẫn mơ về khung cảnh mùa đông này.
Hắn từng trải qua tuổi thơ hạnh phúc nhất đất nước bên biển Baltic, tuy nhiên những trải nghiệm tàn khốc sau đó đã biến hắn thành một ác quỷ quay lại thế giới từ địa ngục.
Phải đến khi Vesper xuất hiện thì dường như mặt trời mới ập vào xua tan đi sương mù trong lòng hắn.
Hannibal từng tưởng rằng trái tim mình sẽ luôn khép kín như vậy, nhấn chìm mọi suy nghĩ dưới bóng tối tàn khốc.
Nhưng cô bé tuyệt vời ấy đã từ từ chen vào con tim hắn làm hắn không thể cưỡng lại được. Hắn thành tâm đón nhận nguồn sáng duy nhất đó.
…Nhưng đêm nay, hắn lại ở trong giấc mơ này.
Khác cái là bấy giờ hắn trông giống một người trưởng thành, còn cô em gái Misha của hắn cùng những kẻ đào ngũ Đức Quốc xã thì không hề xuất hiện ở ngôi nhà gỗ trong rừng.
…Cho tới khi Hannibal nghe thấy một tiếng động nhỏ từ tầng trên.
Hannibal cau mày, khẽ bước lên tầng hai. Cầu thang cũ kĩ phát ra tiếng ồn. Nhưng dường như người ở trên tầng không nhận ra sự hiện diện của hắn.
Khi Hannibal mở cửa và nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, hắn bất giác trừng mắt…Đó là Vesper.
Nói đúng hơn là Vesper lúc 5 tuổi.
Cô bé mặc áo bồng quần màu trắng. Mái tóc xoăn vàng dài ngang eo xõa ra như thác nước.
Đôi mắt xụp mí tự nhiên của cô trông thật đáng thương. Hàng mi dài viền quanh cặp mắt trong xanh tựa như một con búp bê không ai nỡ rời.
Nhưng bấy giờ lông mi cô đẫm lệ. Hai tay bị trói. Giọng nói khàn khàn như thể khản giọng vì khóc, “Hannibal, Hannibal, cứu em với…”
Hannibal Lecter lập tức lao tới ôm cô vào lòng nhưng cơ thể hắn đã đi lướt qua cô.
Người hắn như ảo ảnh, tựa khán giả, không làm gì cứu cô được.
Cô bé hoàn toàn không trông thấy hắn nhưng vẫn hét lên đau khổ, “…Hannibal, Hannibal, đến cứu em với…”
Hannibal chưa bao giờ cảm thấy cay đắng như vậy. Chứng kiến cảnh cô bé khóc trong sự bất lực, hắn sắp phát rồ.
Lúc này, hắn bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân.
“Cưng à, em thừa biết hắn không thể cứu được em mà.” Một người đàn ông ẩn mình dưới bóng tối. Giọng nói hơi ồm ồm như không phát âm được tiếng “rít”. Ngữ điệu dịu dàng lạ thường.
Hannibal nhíu mày. Đó là gã đàn ông vừa xuất hiện trong phòng bệnh…Francis Dolarhyde.
Gã ta bước ra khỏi bóng tối. Thân hình cao gầy tiến lại gần Vesper. Cùng lúc ấy, Hannibal bắt gặp chiếc rìu trên tay gã ta.
Chiếc rìu sắc bén và lạnh ngắt, có vết máu đã đổi màu rỉ sét.
Song, Hannibal trơ mắt nhìn gã ta vung rìu về phía Vesper như một con nai.
….
“KHÔNG…..”
Hannibal bỗng choàng tỉnh. Trán đổ mồ hôi lạnh. Nét mặt sợ hãi bất thường.
Hắn quay đầu thì thấy cô bé vừa mới vào năm nhất Đại học Johns Hopkins đang say ngủ, nom rất mệt mỏi. Ngay cả tiếng hét của hắn khi gặp phải ác mộng cũng không đánh thức được cô.
Dưới màn đêm, khuôn mặt nhỏ xinh kia như tỏa sáng rực rỡ. Lúc này cô đang oải. Vẻ xinh đẹp ngọt ngào ánh lên sự thánh thiện.
Hannibal nhìn chằm chằm cô nhóc bé bỏng của mình. Cô bé quyến rũ tới nỗi mỗi hơi thở đều như gõ vào con tim hắn.
Tất cả những kẻ ngu ngốc cố cướp Vesper khỏi hắn sẽ đều xuống địa ngục.
Cô vẫn còn quá non nớt. Hannibal không đời nào để ai đe dọa cô.
Hắn khẽ hôn lên trán Vesper với vẻ dịu dàng khác hẳn, “Ngủ ngon nhé. Anh sẽ quay lại sớm thôi.”
Thành phố Baltimore yên tĩnh và buồn bã về đêm. Rốt cục một số kẻ âm mưu cũng sắp phải trả giá bằng máu.
Buổi sáng khi Vesper thức dậy, cô ngửi thấy mùi bánh nướng ngọt ngào.
Cô mặc chiếc sơ mi trắng của Hannibal rồi đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Trong căn bếp lớn, Hannibal đang nướng món tráng miệng, chẳng hạn bánh việt quất mà Vesper thích. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực chất nó phải qua nhiều bước rất rắc rối.
Hắn đặt khay bánh việt quất vào lò nướng, chỉnh thời gian và nhiệt độ.
Nhìn vòng eo đẹp cùng cặp chân dài miên man của nhà tâm lý học nổi tiếng, Vesper không thể kiềm được bản tính hám trai.
Cô rón rén bước chân trần, lặng lẽ đi đến phía sau Hannibal và nhảy lên lưng hắn.
Thực ra Hannibal đã phát hiện cô từ lâu. Nhưng hắn lại thích chơi trò đánh lén kiểu này với cô bé.
Vesper bám chặt hắn như bạch tuộc. Bắp chân mềm mại trắng nõn bắt chéo ở bụng dưới. Hai tay ôm ghì lấy cổ hắn.
“Chụt!” Cô ngửa đầu hôn vào tai hắn thật kêu.
Hannibal chỉ muốn thở dài. Nhóc quỷ này luôn nghĩ cách dụ dỗ người khác mà cứ trách móc hắn nhịn kém.
Hannibal dùng giấy lau sạch vết dầu mỡ và nước trên tay rồi vươn tay ra sau đỡ lấy cô bé, nhẹ nhàng kéo cô qua trước mặt mình.
Lúc kịp phản ứng thì Vesper đã bị hắn đặt lên bàn nấu ăn. Hắn đứng giữa hai chân cô. Cơ thể gần như áp sát vào cô.
Cô hắng giọng, “Chào buổi sáng, thưa anh.”
Đôi mắt xanh xám của hắn trong veo, quyến rũ và lóe lên ánh sáng lấp lánh nhưng lạ thay dường như nó lại đầy hung hãn khiến tim cô đập nhanh hơn.
Hannibal nhướng mày nhìn cô bé, nói giọng trầm mà ẩn ý, “Tiểu thư Vesper Lynd, hình như em lại tự chuốc lấy rắc rối rồi.”
Vesper bực tức trừng hắn, “Rõ ràng em chưa làm gì cả.”
Nhìn cô nhóc xấu tính này, tuy luôn có ý định dụ dỗ nhưng cô vẫn tỏ ra ngây thơ như vậy.
Thấy Vesper ủ rũ, Hannibal ghé sát tai cô thì thầm, “Em muốn làm gì đó thú vị trong bếp không?”
Vesper nổi đóa đẩy hắn ra, “Anh không biết xấu hổ chút nào!”
Hannibal trông thì lịch lãm quý ông nhưng thực chất lại hoang tưởng và đen tối, hệt như một con thú ăn mặc bảnh bao.
Hannibal nhướng mày, “Anh đã nói rồi. Thiếu xấu hổ là đặc điểm của bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội.”
Song người đẹp trước mặt càng tức giận hơn.
Hannibal luồn tay vào sâu trong vạt áo sơ mi rộng thùng thình của cô. Hắn gặm cổ Vesper làm cô trở nên nhạy cảm hơn.
Tay còn lại vuốt ve má Vesper rồi thọc vào lọn tóc đen sau gáy cô, buộc cô phải nhìn thẳng mình, “Không ai có thể cướp em khỏi anh.”
Giọng hắn rất nghiêm túc và nham hiểm, kèm theo sự tà ác bẩm sinh nom hơi đáng sợ.
Vesper khá khó hiểu nhìn Hannibal chằm chằm. Dường như cô tựa con vật nhỏ nhạy cảm với nguy hiểm, “Sẽ làm sao cơ?”
Hannibal đến gần cô hơn. Môi hắn kề sát môi cô, phả hơi thở ấm áp vào mặt cô, “Không.”
Thực sự là không. Vì hắn đã giải quyết nó. Sáng nay viện y Johns Hopkins được thêm một vật thí nghiệm không khác gì chuột bạch.
Tay Hannibal tiếp tục làm loạn. Thậm chí hắn còn cố tình luồn thật sâu khiến cô chẳng có tâm trí để suy nghĩ về điều đó nữa.
Ngay giây sau, Hannibal hôn môi cô ngấu nghiến với ham muốn mãnh liệt.
Nụ hôn quá đỗi nồng nàn ấy làm Vesper choáng váng. Hắn khóa chặt cơ thể cô và trao cô nụ hôn sâu thứ một trăm nghìn.
Hôn càng sâu hết lần này tới lần khác. Vesper nghe thấy tiếng mình thở hồng hộc. Điều đó khiến người đàn ông bên cô hoang dại hơn, không thể kiềm chế được bản thân.
Vesper có thể ngửi thấy mùi lúa mì thơm ngọt xộc vào mũi cùng hương lành lạnh trên người hắn nên cô dần mềm oặt, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Giọng cô hổn hển, “Anh là lão già không biết xấu hổ…”
Hannibal cắn môi xấu xa, “Còn em là cô bé xui xẻo.”
Hắn thì thầm vào tai Vesper…
“Anh là hòn đảo hoang giữa dòng nước hữu tình đâu đâu cũng ngăn cản đôi ta. Cả nghìn tấm gương phản chiếu khuôn mặt em. Mình cùng bắt đầu, rồi lại cùng kết thúc.”