Chương 135: Mây đỏ
Trên sân thượng tòa Stark
Bầu trời mờ mịt kì dị, như được bao phủ bởi một màu đỏ tươi.
Vesper thờ ơ nhìn Thanos cao to cường tráng y hệt ngọn đồi.
Gã cao ít nhất 2.52m, nặng gần 450 kí. Cặp mắt đỏ au cũng đang nhìn cô. Làn da tím như khó xuyên thủng.
Kể cả khi không có Găng Tay Vô Cực thì bản thân Thanos vẫn bất khả chiến bại.
Gã nằm lòng tất cả những triết lí siêu phàm của Tộc Vĩnh Cửu. Điều này mang lại cho gã sức mạnh, sức bền, khả năng phục hồi và sự nhanh nhẹn vượt trội.
Dẫu trước kia từng bị Vesper nguyền rủa bất tử, gã vẫn sống mà chẳng cần ăn hay uống bất cứ thứ gì.
Vesper nghĩ khó ai hạ gục được gã dễ dàng. Phải biết rằng tinh thần của Thanos cũng gần như vô địch. Gã miễn nhiễm với hầu hết các đòn tấn công tâm lý, đồng thời còn hấp thụ cả năng lượng mana dạng sóng, hay năng lượng Plasma bằng hai mắt hai tay, hoặc năng lượng vũ trụ.
Trước một fan cuồng nguy hiểm sở hữu lượng kiến thức vượt xa công nghệ Trái Đất và am hiểu mọi thứ, rõ ràng Vesper không thể hành động hấp tấp.
Thanos đang ngồi trên chiếc ngai bay. Chiếc ngai tưởng chừng bình thường chẳng những được trang bị vũ khí tấn công mà thậm chí còn có thể du hành khắp thiên hà.
Vesper càng thêm đau đầu. Một siêu phản diện xém toàn năng cỡ đó quả là phiền phức.
Thanos nhìn thần Deathtrike mà mình ngưỡng mộ bấy lâu. Nét mặt khá khó coi. Ngón tay gõ nhịp lên đùi, “Ta sẽ hủy diệt từng thiên hà cho đến khi người chịu chấp nhận ta.”
Vesper:…Cứ hễ trái ý là hủy diệt vũ trụ, áp lực thật đấy.
Vesper lẳng lặng nhìn gã, hay nói chính xác, là nhìn Găng Tay Vô Cực gã đang đeo.
Sáu Viên đá Vô Cực gã thu thập đều được khảm trên đó, sắp xếp theo thứ tự: sức mạnh, không gian, linh hồn, thực tại và trí tuệ.
Vesper biết rõ về mặt lí thuyết, người đeo chiếc găng tay có thể nói là một đấng toàn năng, dễ dàng tiêu diệt 99% sự sống trong vũ trụ.
“Sao ngươi phải làm điều cực đoan như thế…” Vesper cau mày, “Kẻ phán quyết vũ trụ — Tòa án sống, miễn nhiễm với Đá vô cực. Ngươi nghĩ mình sẽ đạt được kết quả tốt ư?”
Thanos nhìn cô lặng thinh như đang chăm chú lắng nghe từng lời. Gã nhếch mép mỉa mai, “Kể cả vậy, 99% sinh mạng trên vũ trụ này đều chôn cùng ta, đúng chứ? Dĩ nhiên, trong đó bao gồm cả tụi đàn ông báu bở của người.”
Vesper cứng ngắc rồi cười khẩy, “Dù thế, ta cũng không đời nào liên quan gì tới ngươi.”
“Rõ là không…” Thanos ngừng một lát, nhìn vào mắt cô, nói tiếp, “Người vờ như phớt lờ mọi thứ, nhưng thực chất, với tư cách Thần Sáng Thế, người không thể phó mặc an nguy của vũ trụ.”
Làn da tím lạnh ngắt kia trông quái dị mà bất khả chiến bại, “Xem đi, ta chỉ lợi dụng điều này thôi.”
Vesper nhíu mày nhìn gã, “Ngươi nói đúng một điều, quả thật ta không thể chấp nhận trước cảnh sinh linh lầm than. Vì thế ta sẵn sàng trả bằng mọi giá.”
Thanos bất giác cau mày rồi thấy cô duỗi tay phóng ra ánh sáng màu đỏ.
Sức mạnh khủng khiếp đó lập tức xâm chiếm cơ thể gã. Và Thanos, kẻ gần như toàn năng, cảm giác cả sự sống lẫn linh hồn mình đều như bị hút dần từng chút.
Gã trợn mắt với Vesper. Cơ thể tỏa ra ánh sáng xanh để chống lại sự kiểm soát của cô, “Người điên rồi mới mơ tưởng đánh bại ta bằng cách này. Khi người kiểm soát và hút hết thần lực ta, người cũng sẽ bị xé toạc vì hấp thụ quá nhiều sức mạnh.”
Sự sống linh hồn của Thanos phải chịu sự kiểm soát. Ngay cả Găng Tay Vô Cực cũng bị cô điều khiển.
Thực ra thần lực của Vesper không đủ để đánh bại Thanos đang đeo Găng Vô Cực, nhưng với tư cách là Thần sáng thế, cô có khả năng dồn linh hồn gã vào đường chết, xóa sổ gã khỏi vũ trụ.
Tuy nhiên, ngược lại, cô sẽ phải tách linh hồn ra lần nữa. Đồng nghĩa với việc thần Deathstrike sẽ không còn tồn tại trên thế giới này.
Vesper mỉm cười: “Từ lâu ta đã ngán việc trở thành điểm cuối cuộc đời và là sự tối thượng khắp vũ trụ.”
Giọng cô nhẹ bẫng mà tỉnh bơ, “Đặc biệt ta lười gặp ngươi.”
Nếu thần Deathstrike tham chiến, thần lực chắc chỉ xếp vào top 10 vũ trụ. Nhưng với tư cách chủ nhân lẫn người sáng tạo nên Tử Thần, vua địa ngục và quỷ vương trong thần thoại thì cả vũ trụ không ai đoạt mạng giỏi bằng cô.
Hẳn đây là sự hy sinh khó tả. Cô sẽ từ bỏ những điều quý giá nhất, trải qua nỗi đau mất mát, vạch ra mục tiêu mới.
Chiến đấu tới cùng vì điều gì đó còn lớn lao hơn chính bản thân mình.
Khi ánh sáng đỏ trào lên, một đám người bỗng lao đến nóc tháp Stark.
– – Hội bạn trai cũ Vesper và nhóm Avengers.
Thanos cười gằn, dùng toàn bộ thần lực tạo ra rào chắn năng lượng chặn trước mặt Vesper, ngăn không cho mọi người tới gần.
Ai cũng cố gắng phá rào nhưng với sức mạnh của Thanos cùng Găng Vô Cực, họ không thể gây tổn hại cho hàng rào năng lượng.
Thanos nhìn Vesper, vừa yêu vừa hận, “Ta muốn để chúng tận mắt thấy, người và ta cùng bị xóa sổ khỏi vũ trụ.”
Khuôn mặt nõn nà của Vesper như bị nguồn năng lượng kinh khủng xâm chiếm, trắng bệch y tờ giấy.
Thanos trông càng quái đản hơn. Mặt tím lạnh ngắt méo xệch đau đớn vì mất đi thần lực.
Nhưng gã lại cười khẩy, “Đôi mắt xám quyến rũ kia nhìn thật khổ sở. Không sao đâu. Chẳng bao lâu nữa, tất cả những gì người yêu quý sẽ trở về trạng thái ban đầu. Ta sẽ bị biến thành người đá vĩnh viễn không di chuyển được. Còn người thì bị toàn bộ sức mạnh này xé thành mảnh nhỏ.”
Đám đông nhìn gã đầy giận dữ rồi thấy màu da Thanos dần chuyển sang xám, tựa như một tảng đá vô hồn.
Nhưng gã vẫn nhếch mép cười giễu cợt khiến bọn họ đều muốn tự tay xé nát gã.
Toàn thân Vesper đau khủng khiếp, như thể bị thế lực quái dị xung quanh lôi kéo đến khi rách toạc mới thôi.
Mắt cô đỏ hoe, không phải vì sắp khóc mà vì đang đau đớn đến mức khó có thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.
Cuối cùng cô cũng chịu nhìn về đám đàn ông tuấn tú độc ác kia. Bọn họ đều điên cuồng muốn xông qua rào chắn năng lượng nhưng vẫn bị sức mạnh từ Găng Tay của Thanos ngăn cản.
Thanos nhìn cô kỳ lạ. Cặp mắt đỏ tươi chất chứa những cảm xúc phức tạp rồi hoàn toàn biến thành tảng đá khổng lồ khi đá Vô Cực bị phá hủy.
Vesper ngã xuống đất vì phải hấp thụ quá nhiều thần lực sau cái chết của gã.
Môi cô tái nhợt, đau đớn cồn cào do bị thần lực xâm lấn và phản phệ.
Hàng rào năng lượng cuối cùng cũng biến mất. Loki ôm cô vào lòng trước mặt mọi người. Mắt hắn đẫm lệ, dường như không dám chạm vào gương mặt bợt bạt của Vesper.
Tim cô đập yếu dần, tựa sắp dừng lại.
Vesper đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, như thể đã mất hết ánh sáng.
“Không –”
Cô bất lực nhắm nghiền mắt. Rốt cục tim cũng ngừng đập.
Tức thì, mọi người phát hiện cơ thể cô bắt đầu kết tinh một cách kì lạ. Toàn thân mỏng manh giống viên kim cương.
Đám đàn ông đẹp trai nhìn cô đầy sợ hãi, đau khổ chấp nhận phải mất cô thêm lần nữa.
Sự đau đớn phẫn uất làm họ run lẩy bẩy, chân mất sức quỳ khuỵu xuống trước mặt cô.
Cơ thể vô hồn kia nhắc nhở họ rằng cô chắc chắn đã không còn sống.
Người cô bỗng nóng ran như bị lửa thiêu.
Cuối cùng, giữa tiếng cười kỳ quái từ gã Thanos đã hóa đá, Vesper như bị nội lực nghiền nát, lập tức biến thành những mảnh vỡ ónh ánh bay nhẹ theo làn gió, tan đi trong vòng tay Loki.
Trên bầu trời mịt mờ quái dị, màn sương đỏ tươi biến mất. Tất cả các siêu anh hùng và phản diện cũng biến mất theo.
Ngay giây sau, tháp Stark đứng lẻ loi giữa đảo Manhattan nhộn nhịp, như thể mọi chuyện xảy ra trong quá khứ chỉ là ảo ảnh.
Thành phố New York, nơi có tới 50 triệu lượt khách du lịch ghé thăm mỗi năm đang hoạt động với tốc độ chóng mặt. Quảng trường Thời đại, “trung tâm thế giới”, rực rỡ sắc màu, người đi bộ tấp nập cất bước vội vã, không dừng chân vì bất cứ chuyện gì.
Và những cơn giận dữ tột độ cùng tình yêu vô hạn ấy đều quay về thế giới nơi đáng lẽ chúng phải tồn tại.
Vesper sẽ hiểu được cuộc hành trình, tìm ra đích đến cuối cùng.
Chết không phải là hết, mà là một cuộc sống mới, một cơ hội để bắt đầu lại, một cuộc đoàn tụ.