Chương 126: Vinh quang và hùng vĩ
Bữa tối nay được bao trùm trong một bầu không khí có phần đặc biệt.
Vesper thản nhiên như chẳng hề rung động trước lời tỏ tình của Harry giữa bữa ăn.
Còn chàng thiếu niên đẹp trai kia lại đầy khí chất quý tộc tăm tối, u sầu, bệnh hoạn, thậm chí thêm chút tà ác, tổng hòa lên tạo cho cậu cảm giác thần bí khiến người ta khó nhìn thấu.
Harry rũ mi, “Tôi lớn rồi. Tôi sẽ không gây rắc rối cho em đâu.”
Mặc dù khác với Hoa Kỳ, nơi vốn ghét tình yêu thầy trò, nhưng ở Anh quan điểm về chuyện này vẫn chưa được sáng tỏ.
Độ tuổi quan hệ tình dục hợp pháp ở Anh là 16, nhưng đối với giáo viên là 18. Nhà giáo và trẻ vị thành niên sẽ bị tống thẳng vào tù ngay cả trong môi trường đại học. Và dẫu không liên quan đến trẻ vị thành niên thì cũng phải báo cáo nhà trường để ngăn hành vi thiên vị hoặc quấy rối tình dục.
Harry Osborn đã trưởng thành, hiển nhiên sẽ không gây rắc rối gì cho cô khi bị truy tố.
Vesper lấy khăn trắng lau khóe miệng, “Việc này đi ngược với hợp đồng tinh thần, cũng không đứng đắn.”
“Thật ngạc nhiên khi em lại quan tâm tới những thứ vặt vãnh như vậy.” Harry buông dao nĩa bạc, nhìn cô chăm chú.
Vesper giơ ly rượu nhấp một ngụm, “Tôi không có khối sản nghiệp nhà Osborn trị giá 200 tỷ đô la Mỹ để kế thừa. Mối quan hệ thầy trò sẽ dễ dàng hủy hoại con đường sự nghiệp của tôi.”
Harry Osborn lẳng lặng đến bên cạnh cô. Khí chất cậu cực kì mâu thuẫn, khi thì u ám khi thì dịu dàng đa tình.
Lúc này, cậu ngồi xuống trước mặt Vesper, nhìn cô bằng cặp mắt trong veo hút hồn. “Tất cả chỉ do em chưa đủ thiện cảm với tôi mà thôi.”
Vesper thở dài một hơi, “Chắc thế.”
Không có yêu cầu nhiệm vụ hệ thống thì dù cho trước mặt là cậu thanh niên đặc biệt quyến rũ này, cô cũng khá chây ì.
Vesper thực sự muốn giúp Harry Osborn thoát khỏi kết cục bi thảm ban đầu, nhưng điều đó không đồng nghĩa cô phải làm gì với cậu ta, đúng chứ?
Harry rũ mi giấu đi sự u ám và bất mãn trong lòng rồi quay mặt về phía cô, ngụy trang thành cậu trai đầy thất vọng.
Tuy chỉ mới 18 tuổi nhưng cậu đã quen với việc dùng thủ đoạn để che giấu bản chất và sự thật.
“Tôi chỉ muốn ở cạnh em thôi mà…” Mặt cậu khó giấu vẻ hụt hẫng, tuy nhiên vẫn nở nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn, “Tôi nguyện chờ em đáp lại tôi.”
Cậu quả thực là thiếu niên đẹp chuẩn gu phương Tây, khôi ngô tuấn tú, cao ráo gầy gò. E rằng trên đời này sẽ không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được cặp mắt lưng tròng như pha lê của cậu ta.
Vesper khẽ cau mày, “Cậu Osborn, cậu giỏi tận dụng vẻ ngoài thật đấy.”
Harry ngửa mặt lên nhìn cô chăm chăm. Cậu nhoẻn miệng cười ngô nghê rồi ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Vô cùng ân cần, nhanh thoáng qua.
Vesper không nói gì thêm mà chỉ đứng dậy dọn dẹp bàn ăn rồi bước vào bếp.
Harry cúi đầu cười mỉm, xoay người định đi theo nhưng bị Vesper chặn lại, “Nếu nhúng tay thì cậu sẽ làm vỡ bát đĩa mất. Tôi nghĩ cậu qua phòng sách cũng được.”
Mặc dù Harry Osborn sơ chế hến khá tốt nhưng với chuyện rửa chén thì con em nhà giàu không đáng tin lắm.
Nhất là người thừa kế sản nghiệp Osborn. Phải biết rằng đám ô sin của cậu ta luôn sẵn sàng giúp cậu ta chải tóc.
Harry không hề tỏ ra khó chịu khi bị Vesper từ chối. Thú thật, từ trước đến nay cậu rất giỏi ngụy trang. Ít ai trên thế giới này biết cậu đang nghĩ gì.
Vội vàng dọn dẹp phòng bếp xong, Vesper mới vào phòng sách.
Bấy giờ, Harry Osborn đang xem qua các bài toán nâng cao mà cậu mang theo.
Lúc Vesper đến gần hơn, cậu cảm giác độ khó bài tập cao hơn nhiều so với môn toán cao cấp năm nhất cậu hiện đang học.
Là trâm anh thế phiệt có cuộc sống êm đềm, dù ở hoàn cảnh nào Harry Osborn cũng là một trong những người giỏi giang, thông minh, sâu sắc và sống nội tâm, không có thói quen xấu.
Lời nguyền duy nhất khiến cậu rơi xuống vực thẳm là căn bệnh di truyền tăng sản tế bào đảo ngược từ gia đình.
20 tuổi bắt đầu khởi phát, vô phương cứu chữa.
Vesper nhìn chàng trai trẻ đang tập trung giải đề rồi thở phào nhẹ nhõm.
Đây là thế giới cuối cùng cô cần trải qua. Năng lực thần Death trong cô sẽ khôi phục khi các thế giới hợp nhất.
Nhìn chung thì Harry Osborn là một thiếu niên dễ mến. Cô chắc chắn sẽ không ngại sử dụng sức mạnh của mình để cứu chữa cậu.
Điều này sẽ rất có lợi cho tình hình mai sau. Với tư cách là người thừa kế tập đoàn trị giá 200 tỷ USD, chẳng phải Osborn Industries sẽ hỗ trợ được rất nhiều về mặt kinh tế trong việc chống lại Thanos sao?
Đúng, không sai, chính nó.
Dù thế nào đi nữa, nhan chó Vesper sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình muốn cứu Harry chỉ vì cậu đẹp trai.
Sau khi Vesper ngồi vào bàn làm việc, Harry liền ngồi bên cạnh cô. Cậu lật đề kiểm tra sang trang chưa có lời giải.
Cậu nhìn Vesper chăm chú, “Giáo sư Lynd, tôi không biết giải đề này.”
Ánh mắt Harry Osborn chân thành, nhưng chỉ có cậu mới biết mình thực sự làm được hay không.
Vesper bắt đầu trả lời cậu nghiêm túc. Dường như ở thế giới nào cô cũng theo đuổi nghiệp nghiên cứu khoa học.
Harry tập trung nhìn cô. Cậu có thể ngửi thấy mùi hương trên người Vesper, thần bí mà mê đắm. Cơ thể xinh đẹp gợi cảm kia gần sát cậu khiến cậu cảm giác nhịp thở hơi dồn dập.
Vesper quay mặt sang và bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của cậu.
Cô hắng giọng, “Cậu Osborn, có vẻ cậu chưa tập trung.”
Harry nhìn cô chằm chằm rồi nói, “Xin lỗi, giáo sư Lynd.”
Cánh tay cậu dán chặt lấy cô. Làn da ấm áp mềm mại của cô làm cậu khó thở.
Thậm chí cảm giác này còn khiến cậu thầm bồn chồn. Cậu cố gắng thoát khỏi sức hút từ Vesper nhưng lại quá khó khăn, như thể chỉ cần cô xuất hiện trước mặt, cậu sẽ mất hết khả năng chống cự vậy.
Harry Osborn được coi là người thừa kế duy nhất suýt bị cha mình bỏ rơi, và Vesper kia mang một sự quyến rũ khiến cậu bị thu hút.
Harry không muốn thừa nhận điều này, bởi nó đồng nghĩa rằng cậu đang cho cô thấy điểm yếu của mình, cho cô cơ hội làm tổn thương mình.
Hơn nữa cậu còn bị cha ruột bỏ rơi, đày ải nhiều năm như vậy thì sao có thể chấp nhận việc bị bỏ rơi và phản bội thêm lần nữa?
Vesper thấy sự thấp thỏm lo âu trong mắt cậu.
Thiếu niên mặt búng ra sữa nhưng vô cùng tuấn tú khiến người ta bất giác muốn dung túng cho cậu.
Rốt cục, Harry vuốt ve má Vesper, “Với tôi, em giống như Helen ở Paris vậy.”
“Helen?” Vesper nhíu mày.
Giọng Harry trong trẻo lôi cuốn. Ánh mắt luôn dõi theo Vesper….
“Vẻ đẹp của em đối với tôi
Cũng giống như con thuyền Nicea ngày cũ
Đưa những kẻ lang thang và mệt lử
Lướt nhẹ nhàng trên biển tỏa mùi hương
Tìm về chốn cũ.”
Bài thơ “Gửi Helen” của nhà văn Mỹ Edgar Allan Poe hiện lên thật lãng mạn và du dương qua chất giọng cuốn hút ấy.
Vesper cau mày, “Cậu Osborn, cậu học chuyên ngành kép mà vẫn có thời gian đọc thơ của cha đẻ tiểu thuyết trinh thám à?”
Harry nhếch mép cười ranh mãnh, hơi thở cậu sát gần, “Tôi còn thời gian làm nhiều chuyện hơn nữa đấy…”
“Ví dụ như?” Dưới ánh nhìn của cậu, Vesper thở gấp.
Mắt Harry Osborn dõi theo cô như hình với bóng. Tay cậu đã luồn vào mái tóc sau gáy cô.
Song, cậu ôm eo Vesper, hôn cô đầy cuồng tín.
Nụ hôn ấy không hề ân cần như vẻ ngoài tuấn tú. Nó chất chứa sự mãnh liệt, thậm chí là kiểu chìm đắm bệnh hoạn.
Tình yêu cuồng nhiệt và tuyệt vọng lớn dần theo nụ hôn nồng nàn này. Bấy giờ tưởng chừng như lý trí chỉ có thể sụp đổ.
Harry ngồi trên ghế sau bàn làm việc, ôm Vesper vào lòng. Hơi thở cậu hổn hển gấp gáp. Cậu cởi cúc áo sơ mi cô bằng cả hai tay rồi vùi mặt vào nơi triền đồi chập chùng mềm mại khác thường làm cậu thêm phần say mê.
Cơ thể xinh đẹp khêu gợi luôn hấp dẫn chàng thiếu niên này. Rốt cục bây giờ cậu cũng đạt được điều mình mong muốn rồi.
Harry tốc chiếc váy đen thẳng thớm kia lên bằng bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt và kéo nó tới tận đùi, khiến nó không còn tác dụng che chắn gì nữa.
Cậu mút mạnh bầu ngực người phụ nữ xinh đẹp. Vesper thở dốc ôm lấy đầu cậu.
Sau đó Vesper nghe thấy tiếng kéo khóa quần khe khẽ. Chàng trai lại lần mò lên trên, hung hãn chiếm trọn môi lưỡi cô.
“Chúa ơi…”
Harry dùng sức đẩy lên. Môi kề tai cô thì thầm…
“Phong thái nữ thần của em đã giúp cho tôi nhận thức
Niềm vinh quang có tên là Hy Lạp
Sự hùng vĩ có tên gọi Rôma.”