Chương 64: Tiếng chuông
Hình như cũng lâu rồi cậu không sử dụng vũ khí bình thường, trước khi trở thành một pháp sư thì cậu đã từng sử dụng quá các loại vũ khí có trên thế giới trước đó. Nhưng thế giới đó của cậu dù cho sử dụng vũ khí nào thì uy lực nó đánh ra cũng mạnh hơn rất nhiều vũ khí của thế giới này.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hai mắt cậu lóe lên, hai tay huy động đường chém như ảo ảnh nhanh chóng cắt qua người quái thú. Động tác vừa nhanh vừa chuẩn khiến những người nhìn thấy đều không thể thấy rõ ràng rốt cuộc cậu chém như thế nào, đến khi cậu dừng tay lại thì con quái thú đã bị cắt chia thành rất nhiều khúc vừa ăn, lông trên người nó cũng bị tỉa đến nhìn thấy đã thịt bên trong.
“Phù.” Nguyễn Hàn Minh thở ra một hơi, không ngờ chỉ mới động động một chút mà cơ thể cứng ngắc nhức nhối rồi, đúng là phải tập luyện thêm cho cơ thể này thôi.
Cậu cấm hai thanh đao xuống đất rồi nhìn ba người mắt như muốn rớt ra ở phía sau, đưa tay chỉ mấy khúc thịt đã được cắt đều nhau tuy nhiên bên trên vẫn chưa quá sạch lông mà nói: “Còn lại ba người lo liệu nhé. Tôi nằm một chút chừng nào nướng xong thì gọi tôi.”
Không phải cậu giở thói thiếu gia nhưng hiện tại cậu rất lười cũng không muốn tự mình nướng thịt gì cả, dù sao việc này cũng giúp họ luyện tập rất nhiều cho cơ bắp của mình. Đừng ai nghĩ nấu nướng là chuyện dễ dàng, nó còn nặng nhọc hơn những gì bạn nghĩ.
Ba người Đặng Quan nghe xong cũng không có ý kiến, bọn họ cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát, lúc đầu là bọn họ ăn trực của cậu rồi vậy thì hiện tại đến lược bọn họ làm thì cũng có sao.
Cả ba người đều không nhớ rằng lúc đầu cũng là do bọn họ nướng thịt cho cậu ăn chứ không cậu sẽ lười biếng mà chẳng ăn nổi cơn Taida bị chính cậu đốt cho cháy đen kia.
Đúng là những con người mù quáng khi ở trước mặt cậu.
Nguyễn Hàn Minh nhếch môi cười rồi đi về cái võng được cậu giăng khi nãy rồi nằm xuống. Hiện tại cậu có chút buồn ngủ rồi, con quái thú mà ba người Đặng Quan giết chắc chắn đã đủ điểm số để trường học xét duyệt cho bọn họ rồi, như vậy thì nghĩ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đi thì cũng không lo lắng không đuổi kịp số điểm nhà trường yêu cầu.
Vừa nghĩ hai mắt cậu vừa híp lại với nhau rồi chậm rãi đóng chặt lại.
Nguyễn Hàn Minh tỉnh dậy bởi tiếng ồn của quang não mà cậu đeo trên tay, hình như nó đã kêu khá lâu rồi, người gọi giống như hạ quyết tâm nếu cậu không bắt máy thì quyết không từ bỏ.
Cậu nhìn ba người ở phía xa đang vừa nướng thịt vừa nhìn cậu một cách khó khăn, bọn họ muốn đi lại nói gì đó nhưng bởi vì lời dặn dò của cậu mà bọn họ không dám đi đến.
Ba người vừa nhìn thấy cậu hai mắt liền toả sáng, Đặng Quan không thể chờ được mà nhanh chóng lên tiếng:
“Hàn Minh cậu thức rồi nhanh chóng nhận điện thoại xem là ai gọi thế, coi chừng có việc gì gấp đó.”
“Đúng vậy nó kêu nãy giờ luôn, tiếng chuông không có thời gian nghỉ ngơi luôn đó, chắc có chuyện gấp gáp lắm.” Dương Lệ Tú cũng nói vào. Hoàng Hào bên cạnh cũng không ngừng gật đầu.
Thật ra từ lúc tiếng chuông kêu lên bọn họ đã muốn kêu cậu dậy nghe máy rồi nhưng bọn họ sợ cuộc gọi không có gì quan trọng lại kêu cậu thức dậy ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Bọn họ cảm thấy dường như cậu đang rất mệt mỏi vì vậy mới thản nhiên ngủ như thế trước mặt bọn họ, dù không phải kẻ mạnh nhưng bọn họ biết được những kẻ mạnh luôn đề phòng mọi lúc mọi nơi, bởi vì là kẻ mạnh nên chẳng một ai có thể an ổn ngủ một chút khi có người ngoài bên cạnh.
Năm hai của bọn họ đã được xem những bộ phim chiến đấu, không chỉ với trùng tộc mà còn với những giống loài khác với nhân loại trên khắp các hành tinh. Mỗi bộ phim đều có thể nhìn thấy tình trạng mệt mỏi của những người đứng trên chiến trường, tuy bọn họ vẫn thẳng lưng anh dũng nhưng quầng hâm ngay mắt không thể nào che đi được.
Bọn họ chắc chắn đó không phải là phim do người đóng mà thực sự được quay bởi một người chứng kiến các trận chiến tàn khốc ngoài kia. Bởi vì vậy khi một người hùng mạnh an tâm nhắm mắt trước mặt người khác chứng tỏ họ tin tưởng bạn, họ chấp nhận giao an nguy của mình trong tay bạn.
Thấy cảnh tượng này làm sao mà ba người không cảm động, không vui mừng cho được. Thì ra được một người tin tưởng lại có thể vui sướng đến như thế này.
Ba người nhìn nhau rồi thầm hạ quyết tâm sẽ canh chừng động tĩnh xung quanh, một khi có thứ gì đến gần có thể nhanh chóng kêu cậu thức dậy.
Nhưng bọn họ không ngờ được tiếng chuông quang não cứ bám mãi không buông, kêu hết tiếng này đến tiếng khác, ánh sáng cứ chớp tắt rồi lại chớp tắt khiến cả ba đều ứa nghẹn, bọn họ không biết phải làm thế nào, không biết có nên gọi cậu dậy hay là không. Rốt cuộc phải đưa ra lựa chọn thế nào mới tốt, nếu hiện tại kêu cậu thì cậu có tức giận với bọn họ hay không, dù sao cậu chỉ vừa ngủ được vài phút mà thôi.