Chương 25: (1)
“Ta đã đọc ‘Năm tháng ấy tôi và em không thể nói ra’ rồi.” Nữ Oa vỗ vai cậu, sắc mặt dịu đi, “Không ngờ cậu si tình đến thế, nhưng bổn tọa nghĩ cũng đơn giản thôi, tình càng sâu đậm càng không kìm nén được.”
Người giống người ấy cũng không được, phải thâm tình đến mức độ nào đây?
Sở Từ:???
Cậu phát giác bản thân chẳng thể hiểu thần tiên đang nói cái gì.
– –
Hai chân như bước lên mây, bồng bềnh không thể chạm tới. Ánh sáng chói lóa sặc sỡ đập vào mắt, Sở Từ lấy tay che mắt, mơ hồ nghe thấy có người không ngừng la hét bên tai.
Đột nhiên dưới chân mọc ra những hàng dây leo đen xì, uốn éo bò lên chân cậu, cảm giác dính nhớp khiến Sở Từ run lên— cậu cố gắng kiếm chế, không để bàn thân mình ngất xỉu trong mùi hôi tanh này.
Trong cơn hoảng hốt, cậu nghe thấy một tiếng nói già nua gằn bên tai: “Không được tin, tất cả đều không thể tin!”
“Chỉ có người nhà, chỉ có những người cùng dòng máu mời là người nhà…”
Những lời còn lại không thể nghe rõ, trước mặt là khuôn miệng khép khép mở mở. Một cơn ớn lạnh ập đến, Sở Từ bất chấp giãy giụa, hết lần này đến lần khác tự nhủ.
Tỉnh lại!
Mau tỉnh lại, nó chỉ là cơn ác mộng!
Có lẽ ý chí của cậu quá mãnh liệt, ngay lập tức cậu thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này, thở hổn hển đứng dậy. Đến lúc này cậu phát giác quần áo của mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, ướt sũng và lạnh băng dán lên cơ thể.
Cậu ngồi lên đầu giường, bĩnh tĩnh làm ổn nhịp thở của mình.
Đã từ lâu cậu chưa có cơn ác mộng như vậy.
Đêm qua rèm cửa chưa kéo hết, ánh nắng len lỏi qua khe hở, tràn qua cửa sổ kính chiếu xuống sàn tạo thành những vệt dài. Ngoài cửa sổ là cơn sông bao la chảy khôn xiết, vô số tòa nhà cao tầng đứng sừng sững, thẳng tắp chọc trời, dòng xe cộ uốn lượn như một con rồng hướng về phía chân trời.
Cậu chống trán một lúc lâu, mới chợt nhớ ra bản thân đang ở nhà mới.
Đường Nguyên làm việc rất nhanh gọn và dứt khoát, không bao giờ trì hoãn. Hạ quyết tâm chuyển chỗ ở cho Sở Từ, hắn ta ngay lập tức đến phòng tài chính của công ty phân bổ vốn, sau đó hào hứng lái xe chở Sở Từ tìm nhà cả tuần, cuối cùng chọn được một căn hộ cao tầng ở gần một con sông. Tầm nhìn từ tầng 14 rộng rải tự do, một cái liếc mắt có thể đặt nửa cái thành phố vào trong mắt. Trừ cái này ra, khu này cũng được quản lý rất nghiêm khắc, mỗi ngày bảo vệ ba lần đi tuần tra, có đầy đủ các phương tiện báo động, là nơi thích hợp để nghệ sỹ sinh sống.
Sở Từ không từ chối. Từ cái lần tai tiếng giữa cậu và Tiết Chỉ Hành bị tuồn ra, cậu cũng nổi tiếng hơn đôi chút, mặc dù không thể gọi là hot những vẫn có rất nhiều báo chí là cải theo dõi đào bới thông tin của cậu. Không chỉ đi theo xe từ công ty về nhà mà còn cử người đến anh gác, nếu không phải Đường Nguyên làm quản lý từ lâu cộng thêm tính nhạy bén thì không chừng đám phóng viên đó đã tìm được nơi ở của cậu luôn rồi.
Cậu vào nhà bếp, làm cho bản thân một ly chanh mật ong nóng, sau đó đến bàn làm việc xem vài cuốn kịch bản Đường Nguyên đưa cho cậu. Mấy thần tiên khác không biết đã đi đâu, chỉ có Hỏa Nhãn Kim Tinh chậm chạp từ trên mây đi tới, gác cái đầu to xù xù bự lên đùi cậu. Nó lười biếng há to miệng, thốt ra tiếng nói non nớt của trẻ con: “Người phàm, hôm nay chúng ta ăn gì đây?”
“Bánh quẩy tào phớ.”
Sở Từ không ngẩng đầu lên, trả lời một cách dứt khoát.
Hỏa Nhãn Kim Tinh dụi dụi lên người cậu, không cam tâm lầm bầm: “Chúng ta ăn bánh quẩy tào phớ suốt luôn á…”
“Không còn cách nào khác.” Sở Từ buông tay, nhân tiện vuốt ve lông dưới cổ nó, chọc cho Hỏa Nhãn Kim Tinh ừ hử khò khè, “Khoảng thời gian trước đóng phim rất mệt mỏi, tôi cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.”
Suốt ba tháng quay phim ở phim trường, gần như là quay liên tục, số ngày nghỉ ngơi đếm được trên đầu ngón tay, thức đêm là chuyện bình thường. Sở Từ tự nhận mình là người bình thường, thân thể vốn không được khỏe mạnh lắm, sau khi nhập đoàn càng trở nên suy nhược hơn, thỉnh thoảng còn bị ho khan. Thái Thượng Lão Quân cho cậu ba viên thuốc, lúc đó bệnh của cậu mới được chữa khỏi.
Cũng bởi vì vậy, mấy ngày qua, những hình nhân của Nữ Oa đã phát huy được tác dụng– cho dù là hồ yêu động lòng người hay quân tử cấm dục, tất cả đều bị nhét vào nhà bếp biến thành đầu bếp nấu cơm. Sở Từ chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ, bưng đồ ăn lên bàn, không hỏi cái gì khác, đối với ánh mắt tủi nhục của đám thần tiên cũng nhắm mắt làm ngơ.
Hồ yêu vung vẫy đuôi to đặt tào phớ mình vừa mua lên bàn, không quên u sầu liếc nhìn người nào đó, như là ai oán nhìn người phụ bạc mình.
Từ khi được Nữ Oa nặn ra, cậu chàng chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như thế. Cậu chàng cắn răng, nghĩ thế nào cũng không cam lòng, thân thể mềm mại dán lên người cậu: “Gia…”
Thanh âm tựa như chứa vô số móc câu, lông trên Hỏa Nhãn Kim Tinh dựng đứng, thân thú run lập cập bên chân Sở Từ.
“Ngoan,” Lúc này Sở Từ mới rúc đầu ra khỏi kịch bản, qua loa xoa đầu hồ yêu, “Đem muỗng tới đây.”
Hồ yêu:…
Thứ người phàm không hiểu phong tình!
Cậu chàng miễn cưỡng đi hai bước, lưu luyến không rời Sở Từ. Dù trong lòng đang không vui, nhưng kì lạ là, chỉ một cái chạm đầu nhẹ cũng khiến cậu chàng thỏa mãn một cách khó hiểu, vô thức đưa tay sờ đầu mình lần nữa.
Sở Từ ở nhà nghỉ ngơi mười mấy ngày, mới hoàn toàn điều chỉnh được trạng thái. Cậu thay một bộ thể thao màu trắng xanh đơn giản, phần mái vướng víu buộc một búi nhỏ bằng dây chun, gọn gàng chạy xuống nhà.
Thang máy “Đinh” một tiếng, Sở Từ cúi đầu nghịch điện thoại với bạn nhỏ nhà mình, thấy thang máy mở ra liền đi thằng vào bên trong, không đề ý bên cạnh mình còn một người khác. Người nọ không chút kiên nể nhìn cậu chằm chằm.
Nhìn một lúc lâu, người nọ bật cười, cười tủm tỉm nói: “Này bạn nhỏ, cậu đi tập thể dục buổi sáng sao?”
… Bạn nhỏ?
Sở Từ hơi chần chừ, sau đó quay đầu nhìn trái phải.
Trong thang máy chỉ có cậu và người nọ.
Cậu ngạc nhiên quay đầu nhìn người thanh niên mặc vest, mang giày da. Người nọ rõ ràng ăn mặc âu phục chỉnh tề như bước lên thảm đỏ, nhưng cà vạt lại thắt lỏng lẻo, cúc áo trên cùng không cài, lộ ra một hàng hình xăm tiếng Anh trên ngưc. Bên tai là chiếc khuyên tai hình chiếc răng bằng xương treo lủng lẳng, đôi mắt lạnh lùng và tà khí, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước.
…Chỉ là dù thế nào đi nữa, trông có vẻ đối phương không đủ lớn để gọi cậu là “Bạn nhỏ”.
Sau khi đánh giá cậu ta như vậy, cậu hoàn toàn ngẩng đầu lên. Thừa dịp khoảng cách này, cậu thanh niên nhìn kỹ khuôn mặt của cậu, nhất thời kinh ngạc sửng sốt, sau đó cười nói: “Biết rồi, cậu là tân binh lúc trước bị bịa đặt tin đồn đúng không?” Sở Từ chưa kịp trả lời, cậu ta lại vuốt cằm tự lẩm bẩm, “Nhìn thế nào cũng thấy nhỏ vậy nhỉ?”
Khuôn mặt Sở Từ trời sinh vừa mềm mại vừa thanh tú, bây giờ tóc mái trước trán đều bị cột hết lên, lộ ra cái trán trắng nõn. Đối lập với đôi mắt hổ phách đào hoa, cậu trông có vẻ sạch sẽ tươi tắn, thậm chí còn có chút gì đó trẻ con không hiểu sự đời. Cho dù đưa cậu về trường cấp ba, cũng sẽ có rất nhiều người nghĩ như vậy.
Vấn đề này luôn là cái gai trong lòng Sở Từ, khuôn mặt cậu quá nhỏ nên cậu luôn phải thể hiện sự nam tính của mình. Hiện tại nghe người này lầm bầm như thế, cảm giác bất lực trỗi dậy mạnh mẽ, đành phải lễ phép cười đáp lại.
Thanh niên thấy cậu không có ý định đáp lại lời mình thì càng thêm ngạc nhiên. Cậu ta nhướng mày, kinh ngạc nhìn Sở Từ không dứt mắt: “Sao vây, không không định trao đổi số điện thoại với tôi sao?”
Sở Từ cũng mờ mịt nhìn lại, đôi mắt mở to tràn đầy vẻ không hiểu.
Tại sao cậu phải trao đổi số điện thoại với một người lạ chứ?’
Thanh niên và cậu mắt đôi mắt một lúc lâu, sau đó cong môi cười khẽ. Cậu ta không cười thì thoi, vừa cười lên thì vẻ tà khí như nồi canh, sôi ùng ục lan ra ngoài, thậm chí trong mắt cũng đầy yêu khí.
“Đã lâu không gặp một người thú vị như cậu,” thang máy dừng lại, cậu thanh niên đặt tay lên vai Sở Từ, lường biếng nói, “Tôi là Giang Tà— Giang trong sông Giang, Tà trong tà ác. Cậu bạn nhỏ, sau này nhớ kỹ!”
Cậu ta vỗ vai Sở Từ hai cái rồi mỉm cười bước khỏi thang mái. Sở Từ đứng tại chỗ, vẫn cảm thấy mờ mịt.
Người này bị bệnh gì không đấy?
Ba ngày sau, Sở Từ nhận được tin vui từ cuộc gọi của quản lý. Đường Nguyên kích động không dừng được, giọng nói không kiềm được sự hưng phấn muốn nhảy dựng lên: “Tiểu Từ! Em và Giang Tà quen biết từ lúc nào vậy?”
Khi đó Sở Từ đã gần quên đi chuyện gặp người kì lạ ở thang máy, bởi thế khó hiểu hỏi lại: “Giang Tà cái gì?”
“Em không biết sao?” Đường Nguyên đầu bên kia điện thoại há hốc mồm, “Sao lại vậy được? Chính Giang Tà nói muốn em làm khách mời chính trong buổi biểu diễn của cậu ấy, hơn nữa còn nói rất hâm mộ em, bởi vậy anh mới nghĩ hai người có giao tình chứ…”
Giang, Tà.
Rốt cuộc Sở Từ cũng nhớ tới người kỳ quái hỏi mình tại sao không trao đổi số diện thoại, dần hiểu rõ, có lẽ đối phương chính là một tồn tại cực kỳ chói mắt trong giới giải trí này. Tiếc là kiếp trước cậu dành phần lớn thời gian ở trên đường, bôn ba giữa các phố thị, có thể nói là không nhận ra người nổi tiếng nào trong giới giải trí.
Trong lòng thầm trách mình không chú ý đến người ta, cậu mở máy tính, tìm kiếm cái tên Giang Tà.
So với người nửa đường ra mắt như Sở Từ, có thể nói Giang Tà là minh tinh nổi tiếng đời thứ hai trong giới giải trí— năm đó cha mẹ cậu ta đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới màn ảnh, cúp trong nhà đếm không xuể. Hai người lại sinh ra một đứa con trai không hứng thú với đóng phim mà lao vào âm nhạc, lại là dòng nhạc điện tử không được ưa chuộng trong nước.
Khác với dòng nhạc Âu Mỹ vốn đã sử dụng nhạc điện tử từ lâu, hầu hết các phong cách âm nhạc phổ biến hiện nay trong nước đều là những tình ca ngọt ngào tình cảm, đề cao tính cảm xúc và dài hơi, dựa vào tính tình cảm và giọng hát chạm đến lòng người. Nhưng Giang Tà lại không chọn con đường đó, những bài hát của cậu ta kết hợp nhiều yếu tố của bộ gõ và nhạc điện tử, không như lời thì thầm Giang Nam như bản tình ca, mà là ầm ầm đâm thủng trời. Người thích nó cảm thấy vui sướng tràn trề, người không thích cảm thấy khó nghe, hoàn toàn không biết hát cái gì.
Nhưng dù thể loại này không phải xu hướng chủ đạo của thị trường âm nhạc, Giang Tà nhờ vào giọng hát tốt tự nhiên và tài năng âm nhạc bẩm sinh trở thành một tiểu Thiên Vương danh xứng với thực. Thế hệ trẻ hiện nay đều ngưỡng mộ thái độ dỗi thiên dỗi địa, bởi vì thế fans hâm mộ của cậu ta cũng nổi tiếng với sức chiến đấu mạnh mẽ, là fandom khiến các fandom khác không dám chọc vào.
“Đúng lúc ‘Phong Gian Ký’ còn đang trong quá trình sản xuất, độ nổi tiếng của em chưa lên, chi bằng chúng ta cứ đến buổi biểu diễn này với tư cách khách mời xem sao?” Đường Nguyên đầu dây bên kia nói, “Bây giờ trong tay chúng ta không có kịch bản tốt, cơ hội hiện tại không còn cái nào có thể tốt hơn.”
Hắn ta tạm ngừng, có chút lo lắng Sở Từ không quen những sân khấu lớn như concert: “Nếu em không muốn thì chúng ta bỏ qua. Chỉ là sau này những nơi như thế sẽ không ít…”
“Tại sao lại bỏ qua chứ?” Sở Từ cưỡi khẽ, “Nhất định phải đi.”
Buổi concert của Giang Tà sẽ diễn ra vào hai tuần sau, danh sách khách mời phụ diễn mãi chưa được công bố, điều này khiến nhân viên của concert lo lắng không thôi. Loại ca sĩ solo dù thể lực có cường tráng đến đâu cũng rất khó giữ cho buổi concert kéo dài được hai tiếng, huống chi đến kiểu vừa hát vừa nhảy như Giang Tà, yêu cầu về thể lực lại càng cao hơn,
Chỉ là khách mời phụ diễn cũng không thể lựa chọn tùy tiện, một mặt phải có qua lại với Giang Tà, mặt khác phải biết khuấy động không khí và hỗ trợ sân khấu— Giang Tà lại là người hay dỗi, mặt lạnh với hầu hết người trong giới, người như vậy càng trở nên khó tìm.
Cũng bởi vậy, khi vị tổ tông này nằm ườn trên ghế sofa rồi nói với họ đã tìm được khách mời bằng giọng điệu “Hôm nay ra chợ mua được bắp cải rất đẹp”, chúng nhân viên chết lặng.
“Tìm được rồi?”
“Ai, ai, người ấy là ai?”
“Lúc trước còn chưa nghe thấy tiếng gió gì, sao lại bất chợt tìm được rồi?”
Đối mặt với hàng chục đôi mắt tò mò, Giang Ta nhấc chân như ông hoàng, nhàn nhã hút một ngụm trà sữa béo ngậy, sau đó tùy ý nói ra một cái tên: “Sở Từ.”
Tên vừa hiện ra, phần lớn mọi người đều ngơ ngác không biết Sở Từ là ai. Số ít thường hay xem thông tin biết cái người mới này từng bị tung tin xấu một lần, nhất thời càng lo lắng hơn: “Người này chưa có tác phẩm nào, hơn nữa duyên với người qua đường…”
“Nhưng tôi thấy cậu ta vừa mắt mình.” Giang Tà chống tay ngồi dậy, híp mắt, như là nhớ chuyện gì đó rồi bật cười, “Nhiều năm ra mắt, cậu ta là nghệ sĩ đầu tiên không chủ động xin số của tôi. Anh nói xem có thú vị hay không?”
Hiện tại cậu ta đang rất nổi tiếng, fans đông, cộng thêm cặp đùi vàng là cha mẹ sáng chói như vậy, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm của mọi người. Đặc biệt là trong giới giải trí sâu không lường được, cậu ta là đối tượng bị những minh tinh tép riu nịnh nọt tán tỉnh, ngay cả những minh tinh lâu đời cũng đối xử tốt với cậu ta, nói năng cẩn thận, sợ chọc giận vị tổ tông này.
Nhiều năm như thế, chỉ có Sở Từ tỏ ra thái độ không biết cậu ta là ai.
Giang Tà nhắm hờ mắt, cảm thấy người này rất đặc biệt nên càng nổi lên cảm xúc muốn tiếp xúc với người nọ nhiều hơn. Cậu ta lười giải thích nhiều với nhân viên, qua loa vẫy tay: “Anh bạn nhỏ khá đẹp, mấy ngày nữa mọi người sẽ biết.”
Nhân viên công tác há mồm nhìn nhau, ngoài mặt thì vâng vâng dạ dạ, chờ ra khỏi cửa phòng thì giấu không nổi lập tức search tên Sở Từ.
“Trời đất quơ, sống trên đời chục năm rồi mới nghe Giang bá vương khen người ta đẹp…”
“Cuối cùng là như thế nào? Chắc đẹp như thần tiên nhỉ?”. Truyện Dị Giới
Các cô kích động tìm kiếm, thuận lời tìm được Weibo của Sở Từ. Bởi vì Sở Từ mới gia nhập nên không có tác phẩm nào, Weibo hoang tàn đến cỏ sắp mọc, chỉ còn lại tạo hình trong ‘Phong Gian ký’ và tấm băng đô Đường Nguyên đăng lên.
Khi Weibo kéo lên trên cùng, hiện ra hai bức ảnh, hầu hết trong đầu mọi người đều ù ù như ai đó đấm vào đầu.
Một lúc sau, có người run rẩy lên tiếng: “Má má ơi, cậu ấy uống sương sớm để sống sao?”
Mỹ nhan đánh đâu thắng đó, không gì cản phá. Đời người, phần lớn không ai không khát khao hướng đến cái đẹp. Vài người vây quanh xem đi xem lại hai bức ảnh, kiềm nén không đặng phóng to hai bức ảnh lên, cẩn thận nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt. Từ đôi mắt nhỏ màu mật ong cho đến khóe môi hơi nhếch lên, cuồi cùng không thể không thừa nhận người trước mắt quả có thể xưng là hoàn hảo.
Bộ dạng này thực sự khác xa với phong cách của Gian Tà, mọi người càng nhìn càng cảm thấy không nỡ. Đứa nhỏ này quá thuần lương, so với tính khí chất ăng chơi trác táng của Giang Tà thì như trời với đất. Mọi người nhìn nhau, nhất thời có cảm giác đang dụ dỗ bạn nhỏ vào quán bar trụy lạc.
Một lúc sau, một người lo lắng bày tỏ ý kiến của mình: “Mong Giang bá vương đừng dạy hư con người ta…”
Một người gật đầu không ngừng, không thể đồng ý hơn.
Môn xác suất thống kê khiến tui lười hơn TvT