Chương 20
editor: nhiên
《Phong Gian Ký 》 quay không dễ, thiết bị trên không không được thoải mái, hơn nữa còn là phim huyễn huyền, trên cơ bản hơn nửa thời gian là phải lơ lửng trên không. Đây là lần đầu tiên Sở Từ treo dây thép, vì mất cân bằng nên cậu bị lơ lửng mất cân bằng trên không trung một lúc lâu, khiến tất cả mọi người sợ hãi; nhưng sau đó, cậu có thể không thay đổi sắc mặt vững vàng đứng trên không. Hai ngày trôi qua, Sở Từ phải nhờ đến xoa bóp để xoa dịu phần cơ cứng giữa chân và lưng, bị Tiết Chỉ Hành chỉ mặt cười nhạo.
“Yếu đuối thế này cơ à?” Cô thề thốt nói, “Chị đây cứng cáp hơn cậu nhiều.”
Nhưng sau đó Sở Từ từ trợ lý của Tiết Chỉ Hành mới biết, chân của cô bị mài đến sưng đỏ, thậm chí phải cắn chặt răng nghẹn khóc bị bôi thuốc.
Từ trước đến giờ, thân phận diễn viên không có bất kì lối tắt nào đáng nói. Lặp đi lặp lại từng câu thoại, run rẩy mặc một bộ trang phục mỏng manh trong thời tiết lạnh giá, trong cái thời tiết nắng chói chang của mùa hè mặc ba lớp trang phục, cơ thể gần như mất sức, hay là bị thương hoặc bong gân trong lúc quay… đều là chuyện thường ngày. Diễn viên giỏi hiếm khi đề cập đến những nỗi khổ trước công chúng, và ít ai biết được đằng sau những lời nói đầy ẩn ý của họ đã ẩn chứa bao nhiêu giọt nước mắt và mồ hôi.
Những gì công chúng nhìn thấy luôn là mặt tươi sáng của họ, nhìn họ vung tiền như nước, nhìn họ được hàng nghìn người ngưỡng mộ, tâm ghen tị nhưng lại không biết họ đã phải trả giá như thế nào. Dù có thiên tai hay sự cố nào đó, giới nghệ sĩ vẫn luôn là người bị khai đao đầu tiên.
“Bọn họ kiếm tiền dễ như thế, sao không lấy tiền đó đi từ thiện ủng hộ những nạn nhân chịu thiên tai đi?”
Vô số anh hùng bàn phím tràn ngập sự phẫn nộ ở đầu bên kia màn hình, như thể bọn họ chính là đức mẫu đang giúp đỡ các nạn nhân.
Nhưng trên đời này làm gì có người nào thành công dễ dàng chứ?
Tiết Chỉ Hành chưa bao giờ đề cập đến nỗi khổ cô phải chịu, Sở Từ đương nhiên sẽ không để lộ chuyện đó— bọn họ không phải là người quen để lộ bộ mặt bị tổn thương của mình. Bọn họ thu mình trong phạm vi của bản thân, cau mày nuốt hết mọi nỗi khổ sở, sau đó tiêu sái bước ra ngoài.
Bọn họ là những người như vậy.
______
Sở Từ có khả năng diễn khá tốt, đây là lời đạo diễn Vương nhiều lần khen ngợi. Cậu không phải là mầm non xuất thân chính quy, nhưng cũng coó lẽ bởi vì cậu không được dạy dỗ một cách hệ thống, nên diễn xuất của cậu không bị bó gọn trong một lớp vỏ nào cả. Hầu hết các diễn viên đều từng bước tuân theo một quy trình diễn xuất bài bản. Trước khi khóc, họ phải nhấp môi, trước khi cười ánh mắt phải mềm mỏng… Bọn họ được dạy như vậy. Cho dù diễn không sai, nhưng nó khiến bọn họ trông giống như nhau, không có gì đặc sắc.
Bọn họ khóc, khóc giống nhau, Bọn họ cười, cười như nhau. Bọn họ như những nhân vật được sao chép như nhau, ở cạnh nhau như những nhân vật hoàn mỹ, nhưng vô hồn và không chân thật.
Nhưng Sở Từ không có kinh nghiệm như vậy, tất cả những gì cậu có là một chút linh khí và thiên phú trời sinh, Tất cả khả năng cậu có chính là tinh tế suy ngẫm mọi thứ về tiểu hoa yêu, cố gắng làm sao để mình biến thành nhân vật này. Mỗi ngày cậu đều đứng trước gương tự hỏi bản thân, tiểu hoa yêu là người như thế? Y làm thế này sẽ có biểu cảm gì? Cánh tay y khi đặt xuống sẽ như thế nào, sẽ nhẹ nhàng hay kiên định quyết đoán?
Sở Từ mê mẩn nghĩ về cuộc sống của người khác như thánh nhân nghiền ngẫm về cuộc đời của chúng nhân. Cậu khống chế nhân vật này như thể đang nhìn những đường uốn lượn tinh xảo trên lòng bàn tay, chỉ cần nhắm mắt buông xuôi mọi thứ là có thể giải phóng được tiểu hoa yêu trong lòng. Khi cậu nhập tâm vào vai diễn, không ai có thể nói cậu không phải nhân vật này.
Cậu diễn ngày càng thành thạo, tuy nhiên vẫn bị NG liên tục trong một vài cảnh quay.
“Cảnh 19 lần thứ hai!”
Cậu cung kính quỳ trên thềm bạch ngọc, khẽ cúi đầy, bóng dáng yếu ớt gần như bị mây mù bao phủ. Mái tóc bạch kim mềm mại che khuất một nửa khuôn mặt.
Cậu nín thở chờ đợi điều gì đó. Sự chờ đợi này khiến cậu nắm chặt tay hơn, vạt áo phía trước bị nắm đến nhăn nhúm, giống như một phàm nhân đang nghe lời phán xét của Thượng đế.
Thật lâu sau, cuối cùng trên bậc thang có một giọng truyền đến, hàm chứa ý thở dài: “Ngươi đứng dậy.”
Tiểu hoa yêu càng cúi đầu thấp hơn, trán chạm vào bậc đá lạnh lẽo.
“Đệ tử… không dám đứng dậy.”
Cậu nhỏ giọng nói.
Hai tiếng đệ tử thực sự đã vượt quá quy củ, nhưng cậu thật sự không muốn dùng cách tự xưng khiêm tốn trước mặt người này, đành phải dùng xưng hô khác. Cậu từ từ ngước mắt lên, băng hỏa trong mắt bị vây chặt rồi thiêu đốt, không thể tách thành một quả cầu, trở thành ánh sáng duy nhất trên bầu trời Cửu Trùng Thiên rộng lớn.
Hiện trường bị vẻ đẹp kinh tâm động phách khiến cho sửng sốt, nhất thời không thể nói nên lời— vẫn biết Sở Từ rất xuất sắc, nhưng khi ngọn lửa trong mắt dấy lên, ngọn lửa ấy gắt gao thắt chặt lòng người. Mọi người nhìn cậu, như nhìn một sự tồn tại xinh đẹp được người trên thế gian ngưỡng mộ.
Nhưng đạo diễn Vương lại nhíu mày, hô: “Cắt!”
Mọi người kinh ngạc nhìn sang, đạo diễn Vương râu ria xồm xòa ngồi sau máy quay, cau mày nhìn cảnh vừa rồi. Sau đó ông hít một điếu thuốc rồi lắc đầu.
“Không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?” Phó đạo diễn hoàn toàn không hiểu, “Tôi cảm thấy cảnh này khá tốt!”
“Không đúng.” Đạo diễn Vương nhả vòng khói, “Ánh mắt không đúng. Tiểu Từ, ánh mắt cậu thiếu một thứ gì đó.”
“Lúc này nhân vật vừa khai linh trí không lâu, sau đó bị đưa lên trời, được Lan Thương nuôi lớn. Ánh mắt cậu nhìn Lan Thương chính là sự ngưỡng mộ và ỷ lại như nhìn thấy phụ thân,” Đạo diễn Vương gọi Sở Từ qua, giảng một lượt, “Ngoại trừ thứ tình cảm không thể nói ra, cậu phải thể hiện sự ngưỡng mộ đó ra ngoài.”
Sở Từ gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Cậu trở lại nơi diễn, Liên Hành đứng trên bậc thang trên cùng, nở nụ cười với cậu như để xoa dịu cảm xúc của cậu.
Nhưng mấy lần tiếp theo, Sở Từ vẫn không diễn được cảnh ngưỡng mộ. Ánh mắt vẫn cháy bỏng nhưng cả người như đang thoát ly khỏi thế giới này, ánh mắt mang theo chút cảnh giác và đề phòng, hoàn toàn giống như người ngoài cuộc hiểu rõ mọi chuyện.
Đạo diễn Vương hô cắt, tính tình sắp bạo phát: “Nhìn cha cậu đi! Cậu dùng ánh mắt gì nhìn cha mình! Sao lại diễn dở thế này?”
Cơ thể Sở Từ cứng đờ, ngón tay siết chặt, không thể tự giải thích. Cậu đứng lên, thành thật xin lỗi với nhân viên công tác.
Sau nhiều lần vẫn mắc kẹt ở chỗ này.
“Quên đi.” Sau khi mất bình tĩnh, đạo diễn Vương bực bội ngồi phịch xuống ghế, huơ huơ điếu thuốc trên tay, “Nể tình cậu diễn cảnh trước không tệ, tôi cho cậu hai tiếng để sắp xếp lại trạng thái. Nếu không được nữa thì gọi cho cha cậu ngay đi! Nói chung, một lát nữa phải diễn được cho tôi!”
Đường Nguyên đứng một bên chờ nhảy dựng lên, vừa nói lời cảm ơn đạo diễn vừa chạy đi lái xe. Chờ đến khi nhét Sở Từ vào trong xe, chở ra khỏi địa điểm quay phim, hắn ta mới cẩn thận nhìn khuôn mặt Sở Từ qua kính chiếu hậu.
“Tiểu Từ, em không sao chứ?”
Sở Từ lắc đầu, hạ kính xe xuống. Gió thổi rít bên ngoài lập tức ùa vào trong xe, bộ tóc giả cậu chưa kịp cởi ra tung bay trong gió, như một tấm lụa mềm mại.
“Anh nói em biết, quay phim là như vậy đó, em đừng để trong lòng. Làm diễn viên NG nhiều lần là chuyện bình thường, trước đó tiểu Thiên Vương cũng quay cảnh tự tử đến 30 lần đó thôi! Hơn nữa cảnh này của em cũng nhỏ, so với khó khăn của mấy ngày trước—-“
“Đạo diễn Vương nói rất đúng,” Sở Từ nhẹ nhàng chặn ngang lời hắn ta, chậm rãi nói: “Em không thể diễn.”
Cậu nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này xe đang dần hòa vào khu dân cư, những dãy cửa hàng thấp lè tè xếp dày đặc hai bên đường, giống như hai hàng răng khểnh trong thành phố. Thành phố sát biển, khi gió biển tràn vào nơi đây, cậu có thể ngửi thấy mùi tanh mặn của biển cả. Mùi hương này khiến cậu nhớ đến lớp đất ướt đẫm nước mưa bên ngoài biệt thự Tần gia, mùi sơn bong tróc từ cánh cửa khóa chặt. Chúng nó từ trên cao gầm thét bao trùm bầu trời và quấn chặt lấy cậu.
Đó là vấn đề của bản thân, Sở Từ nghĩ.
Cậu thậm chí không biết dựa dẫm và ngưỡng mộ ai khác là như thế nào.
Điện thoại đột nhiên rung lên, cậu cúi đầu mở khóa thì thấy chúng thần tiên đang hò hét trong WeChat.
[Thái Thượng Lão Quân: Tôm hùm đất! Tôm hùm đất! Tôm hùm đất, chúng ta đi!]
Sở Từ:…
Phát điên gì nữa đây?
Cậu bối rối mờ mịt, đang định hỏi thì bọn họ liên tục nhắn đến.
[Trẫm là chủ nhân Tam giới: Tôm hum đất xào cay tỏi tôm hùm đất mươi ba vị… A, phàm nhân, chừng nào ngươi mới về…]
[Bách Hoa tiên tử: Hu hu, hoa trong cung bị ta gặm hết rồi. Khóc thút thít.GIF]
[Quan Thế Âm: Nói bậy, hôm qua rõ ràng bổn tọa thấy vẫn còn một cây.]
[Bách Hoa tiên tử:…]
[Bách Hoa tiên tử:…………]
[Bách Hoa tiên tử: Ta chỉ nói quá lên một chút thôi, Bồ tát chớ nghiêm túc! Nếu còn như thế, hôm nay không tán được nữa đâu!]
[Thái Thượng Lão Quân: (nghiêm mặt) Một khi đã như vậy, hay chúng ta đến chỗ Tiểu Từ nhìn một cái?]
Sở Từ rùng mình, lập tức trả lời: [Không được! Đặc biệt là lão Quân, không được đến!!!]
Không nói đến những người khác, một mình Thái Thượng Lão Quân thôi đã khiến thế giới không được hòa bình. Nếu tất cả thần tiên đều đến, chẳng phải thế giới sẽ đảo điên hết sao?
Nhưng đúng lúc này, trong nhóm WeChat đột nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở, sau đó người vào nhóm là một người Sở Từ chưa bao giờ nghĩ đến.
[Bạn tốt của bạn “Nữ Oa nương nương” đã gia nhập nhóm.]
[Nữ Oa nương nương: Phàm nhân, nghe nói ngươi làm đồ ăn rất ngon. Ngươi nấu cho bổn tọa một vài món đi, bổn tọa sẽ nặn một tên bạn trai cho ngươi, thấy thế nào?]