Chương 15
Editor: Nhiên
Những bức hình hóa trang của tiểu hoa yêu nhanh chóng lọt vào diễn đàn của 《Phong Gian Ký》, bởi vì sau khi Tô Yến Chi bị thương rút khỏi bộ phim, nhân vật này luôn được cư dân mạng quan tâm và lo lắng nhiều nhất. Hiện tại bức ảnh đã được lan truyền và nhanh chóng trở nên phổ biến, thậm chí bức ảnh đầu tiên trên Weibo của Sở Từ cũng nhanh chóng lọt vào mắt công chúng. Phần đông người hâm mộ nguyên tác đang mong chờ lại bỗng nhiên thấy được bức ảnh này, đầu óc như muốn đóng băng.
Trần Mộ Mộc cũng là một trong số đó.
Loại ngoại hình nào có thể được coi là thực sự ưa nhìn? Có thể đẹp đến mức khiến người ta chăm chú vào khuôn mặt họ, ánh mắt không muốn rời đi?
Không phải dáng hình hoàn mỹ, cũng không phải về lớp trang điểm tinh tế, cũng không phải về cốt cách cân đối và duyên dáng ẩn dưới da thịt—
Mà là ánh mắt.
Trên đời, con người có thể trang điểm để che đi khuyết điểm trên khuôn mặt, tô vẽ đỏ hồng để khuôn mặt trở nên hoàn mỹ, nhưng dù thế nào đi nữa thì duy nhất không thể che lấp được, đó chính là đôi mắt. Người có lòng dạ khó lường, dù chỉ là một cái liếc mắt cũng khiến người khác cảm thấy khó chịu; những người có nội tâm thầm kín, làm thế nào cũng không thể che đi vẻ ảm đạm và lo lắng trong ánh mắt.
Nhưng một số người có đôi mắt lấp lánh, họ chỉ đứng nơi đó cũng có cảm giác ông trời đang thiên vị bọn họ, ánh sáng trong mắt họ có thể sáng đến mức đập tan hàng ngàn vết lốm đốm trong mắt người khác, tất cả đều là ánh sáng dịu dàng và tinh khiết.
“Trong mắt y phản chiếu hàng nghìn ngân hà, mắt y chất chứa sơn quang thủy sắc.”
Vừa nhìn bức ảnh, câu nói quái dị này bất thình lình nhảy ra trong đầy.
Tim Trần Mộ Mộc đập loạn, vừa nóng lòng muốn gửi một chuỗi dài “Ahhhh”, vừa muốn nhấp vào Weibo ngay lập tức, không chút do dự lưu bức ảnh vào, sau đó quay trở lại diễn đàn, quả nhiên diễn đàn đã sớm nổ tung.
[Trời mọe, nhan sắc tinh khiết gì đây? Mặt mộc đẹp quá!]
[Chậc, muốn được ảnh nở nụ cười nhìn tui như thế…]
[Ghen tị khiến lòng người thay đổi (vẫy tay)]
Nhiều hơn là vui mừng.
[Tiểu hoa yêu của tui rốt cuộc cũng có chủ, mĩ nhan thịnh thế!]
[Tôi tưởng nhân vật này sẽ bị xóa chứ, không ngờ có người còn thích hợp hơn Tô Yến Chí, trái tim của cục cưng cuối cùng cũng được đặt lại.]
Trần Mộ Mộc lướt xuống đọc bình luận trên diễn đàn, chuẩn bị đi làm. Cô làm ở một công viên giải trí có tiếng ở ngoại ô thành phố, phụ trách hướng dẫn khách du lịch, điều phối phong ban. Hiện tại là ban ngày nên không có nhiều khách, chỉ lác đác vài người.
Không ngờ, vừa đi được vài bước, cô bị hấp dẫn bởi một nhóm người lạ gần ngôi nhà ma. Không chỉ riêng cô, mà những vị khách khi đi quang qua cũng thường xuyên quay đầu về hướng đó, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên.
Hầu hết trong khu vui chơi đều là những cặp đôi trẻ tuổi nắm tay nhau đến, hoặc một gia đình ba người cùng con cái đi du lịch, nhưng già trẻ lớn bé đều dắt díu nhau đi…
Đó thực sự là một cảnh hiếm gặp ở đây.
Đặc biệt nhóm người này có thể nhìn ra khí chất của họ hoàn toàn khác với những người xung quanh cho dù không thể thấy rõ mặt.. Trần Mộ Mộc do dự, thấy họ vẫn còn loanh quanh trước ngôi nhà ma, cô cắn răng bước đến hỏi: “Xin hỏi, mọi người có gặp vấn đề gì không ạ—-“
Nửa lời sau của cô như bị nuốt vào bụng.
Người đối diện với cô mặt mày thanh tú, mái tóc màu sáng, cười rộ lên trong mắt như chảy ra mật ong, đẹp đến mù mắt.
… Nhưng mà hình như có chút quen mắt thì phải?
Trần Mộ Mộc do dự, sau đó cúi đầu nhìn xuống bức ảnh hóa trang mình vừa lưu về, Thiếu niên trên bức ảnh mặt mày đầy ý cười, đáy mắt nhộn nhạo ý xuân.
Ồ. Giống thật.
Mặt cũng đẹp, miệng cũng giống, chỗ nào cũng giống—-
A a a a a a a a!
Miệng nhanh hơn não, Mộc Mộc ngây người không tự chủ được thốt ra: “Tiểu hoa yêu?”
Thiếu niên đối diện nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đỏ vô thức cúi xuống, nở nụ cười với cô: “A, xin lỗi, tôi không ngờ sẽ bị nhận ra…”
Trái tim Trần Mộ Mộc đập thịch thịch muốn rớt ra ngoài, như thể có người trong ngực mình đang điên cuồng phất cờ khởi nghĩa, hò reo: Trời ạ, quá đáng sợ, người này không ăn ảnh aaaaaa!
Tưởng rằng trên ảnh đã là mỹ nhân thịnh thế rồi, nhưng ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh! Hừ, có điều cô không dám chạm mắt với người ta…
Cô nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi vừa mới nhận ra thôi, tôi rất mong đợi vai diễn của anh, cố lên nhé!”
Sở Từ hơi mở to mắt nhìn cô, bởi vì phúc khí của một người xa lạ tình cờ gặp mặt như vậy, trong lòng cũng ấm áp hơn một chút. Khóe mắt cậu cong cong, cúi đầu với cô.
“Cảm ơn.”
Trần Mộ Mộc bị nụ cười của cậu mê hoặc đến choáng váng, không biết cậu đang nói gì nữa. Khi cô phản ứng lại, Sở Từ đã vẫy tay tạm biệt, vừa nói chuyện vừa bước vào nhà ma với mọi người.
Chẳng lẽ đi chơi với người nhà thật sao?
Đến lúc này Trần Mộ Mộc mới nhận ra mình chưa xin chữ ký của người ta, thậm chí còn không có bức ảnh nào, nhất thời chửi mắng cái bộ dạng mê trai lúc nãy của mình.
Cô ảo não vòng vô tại chỗ mấy vòng, tự đánh mình vài cái rồi nhắn vào diễn đàn.
[Cái đó, tôi vừa nhìn thấy người thật.]
Chỉ trong vài phút, bài đăng lập tức bùng nổ.
[Thế nào? Thế nào?]
[Có đẹp như trong ảnh không?]
[Xin ảnh! Xin địa chỉ!]
Trần Mộ Mộc: [… Không, không đẹp giống như trong ảnh.]
Nhất thời diễn đàn toàn là tiếng than thở.
[Không thể nào, đừng nói là P nữa nhá…]
[Nếu như người thật không hợp với ảnh, tui… tui sẽ ôm bom đồng quy vu tận với đạo diễn!]
Trần Mộ Mộc: [Không phải không đẹp như trên ảnh, đáng sợ hơn là cậu ấy còn đẹp hơn trên hình. Cậu ấy, cậu ấy không ăn ảnh!]
Tất cả cư dân mạng:!!!
– —
Mà lúc này trong nhà ma, Sở Từ bị người phía sau ôm eo, như là trẻ sinh đôi bước cẩn thận từng bước. Cánh tay của người phía sau giống như xích sắt bị khóa chặt, gần như muốn ăn sâu vào da thịt, cậu nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng không nhịn được quay đầu lại:”Lão Quân, chỉ mới là thông đạo mà thôi, không cần phải…. ôm tôi chặt đến vậy chứ?”
Đi lâu như vậy, bọn họ còn chưa bước vào cổng của nhà ma!
Thái Thượng Lão Quân sợ hãi lùi lại phía sau, chỉ lộ ra đôi mi trắng và ánh mắt bất an, cẩn thận nhìn qua vai cậu. Phía trước tối đen, chỉ có thể nhìn thấy vài ngọn đèn xanh mờ ảo lơ lửng trên không trung, bên tai là tiếng gió rít, cũng như tiếng kêu xé lòng và tiếng cười đáng sợ của người phụ nữ. Những tiếng động này vang lên cùng một nơi, khiến nơi này giống như một luyện ngục trên thế gian.
Ông run run, vùi đầu càng sâu hơn, gần như ước mình có thể quấn lấy tay chân Sở Từ.
“Mới… mới thông đạo thôi à?”
Sở Từ:…
Cậu nhìn xung quanh, thấy không ai, lập tức kéo đôi tay đang quấn chặt mình xuống: “Lão Quân, ông bình tĩnh đi, nhóm Bách Hoa tiên tử đã sớm vào rồi, chỉ sợ bọn họ cũng sắp ra luôn rồi. Hôm nay người ầm ĩ muốn đến nhà ma là ông, sao bây giờ lại là người sợ hãi nhất?”
Khí chất thần tiên đâu? Cậu muốn hỏi, khí chất thần tiên đi đâu rồi?
Thái Thượng Lão Quân rất oan uất: “Bổn tọa là tiên trong Cửu Trùng Thiên, chưa bao giờ xuống Hoàng Tuyền! Ai biết được…. ai biết được…”
Làm sao biết nhà ma trong thế giới người phàm lại kinh khủng đến vậy!
Sở Từ bỏ qua sự từ chối của ông, mạnh mẽ kéo ông về phía trước, vừa đi vừa nói: “Càng dừng ở chỗ này lâu càng sợ hãi, không bằng nhanh chóng đi ra ngoài.”
Người phía sau cẩn thận kề sát cậu, bất an nhìn xung quanh, bước từng bước như đi trên lớp băng mỏng. Lúc đang sợ, một cái đầu lâu bỗng nhiên rớt xuống, hốc mắt trống rỗng hướng thẳng về phía Thái Thượng Lão Quân, bốn mắt giao nhau—
“A a a a a!”
Tiếng kêu quá mức thế thảm, ngay cả người bình tĩnh như Sở Từ cũng phải chấn động vô thức nhảy lên một bước, thoát ra khỏi cánh tay của ông, “Lão Quân, ông bị sao vậy?”
Thái Thượng Lã Quân khịt mũi, cảm giác nước mắt mình sắp rơi xuống. Ông đưa tay vỗ về ngực mình, cố gắng làm dịu đi cơn chấn động, sau đó nơm nớm lo sợ sợ bước từng bước, run rẩy vươn tay ra và hét lên: “Tiểu Từ.”
Sở Từ vừa buồn cười vừa bất lực, liền xoay người kéo cánh tay của ông.
“Ông bình tĩnh chút…”
Đáp lại lời cậu là tiếng hét đột ngột của một vị thần tiên nào đó bị giật mình vì cửa đóng đột ngột.
Một đường đi, chỉ vài trăm mét mà thôi nhưng khiến một vị thần tiên như Thái Thượng Lão Quân sợ chết khiếp, la hét từng hồi như thể đang đi tàu lượn siêu tốc. Các nhân viên trong ngôi nhà ma cũng sửng sốt trước tiếng hét xuyên thấu tim gan của ông nên rất hưng phấn đi ghẹo ông. Nữ quỷ đẩy xe chạy về phía ông, một đứa bé u ám bên kia bức tường cười toe toét với ông. Nếu không phải Sở Từ nắm chặt tay ông, có lẽ ông đã rút phất trần thu đám người phàm nhân này lại.
Cuối cùng đi đến đoạn đường cuối, nhìn thấy cánh cửa ngay trước mắt, Lão Quân gần như cấp tốc chạy đến mở cửa. Nhưng đúng lúc đó, ông chợt cảm thấy cổ chân bị thứ gì đó giữ chặt.
Ông bị dọa không nhỏ, theo bản năng nhảy cẫng lên, nhất thời ném tay Sở Từ ra: “A a a! Cái gì đây. cái gì đây?”
Lão Quân vừa kinh vừa sợ, mơ màng vươn tay ra, cảm giác được mình chộp phải thứ gì đó nên một mạch chạy thẳng ra ngoài. Mãi cho đến khi chảy ra khỏi xổng, ông mới nhớ đến tiên khí bị mình vứt bỏ từ lâu, vội vàng đứng ở chỗ cũ trấn tĩnh lại hít một hơi rồi từ từ tiến lại với vẻ bình thản: “Các vị chờ lâu rồi chứ?”
Các vị thần tiên sắc mặt kì quái nhìn ông.
Lão Quân khó hiểu: “Ánh mắt các người là sao?”
Bách Hoa tiên tử nhíu mày: “Ngươi.. đang kéo ai vậy?”
“Tiểu Từ đó, các ngươi nghĩ là ai nữa?” Lão Quân cười, “Chớ gạt ta, ta không phải người dễ bị lừa đâu—- a a a! Ngươi là ai?!”
Bừa quay đâu, ông sợ đến mức giật tay ra như bị điện giật, nhanh chóng nấp sau lưng Quan Thế Âm bù lu bù loa.
Người bị ông lôi đi nào có phải Sở Từ? Rõ ràng là một nam quỷ mặt xanh hung tợn trên người dính đầy máu! Anh chàng đóng vai quỷ nam sụt sịt, vẻ mặt oan ức: “Thưa ông, dọc đường tôi đã nói không phải biết bao nhiều lần rồi, nhưng ông vẫn không nghe, ông…. Cho dù ông mua vé vào cổng nhưng cũng không thể đưa nhân viên đi!”