Chương 14
Editor: Nhiên
Bị mấy sợi tóc bạc dài đến thắt lưng chọt cho đau ngứa, nhất thời cậu cảm thấy rất kính trọng những em gái tóc dài bồng bềnh.
Cậu vừa mở miệng, bầu không khí lập tức bị phá hỏng, Đường Nguyên tức giận vỗ ót của cậu: “Im lặng, lập tức đưa tiên khí trở về ngay!”
“Em chỉ là tiểu hoa yêu, tiên khí từ đâu ra? ” Sở Từ bĩu môi, “Khác gì một con yêu quái đâu chứ…”
Đường Nguyên nghiêm mặt, lại vỗ nhẹ vào lưng cậu.
“Anh xin em, tiểu tổ tông ơi, đừng nói gì nữa nhé….”
Chuyên gia phá tan bầu không khí!
Trang phục trong bộ phim là xiêm y trắng thanh tao sạch sẽ, gió thổi tà áo rộng bay phấp phới ra phía sau, như là một cuộn lụa mềm đang tung bay giữa trời đất. Cậu đứng giữa những cánh hoa rơi như mưa, hơi mở mắt ra, nở nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ sơ sinh ngắm nhìn thế gian.
Ba giờ chiều ngày thứ hai, sau hai tuần im lặng, đoàn phim truyền hình nổi tiếng đã thả một quả bom to cho những người hâm mộ nguyên tác và phim truyền hình.
“Bọn họ nói trên thế gian này nỗi buồn nhiều hơn hạnh phục, hiếm có mối nhân duyên nào được hạnh phúc trọn vẹn, nhưng ta không tin. Ta vẫn nghĩ, nếu dùng mạng sống để giữ lấy nhau thì sao?”
“Nếu ta từ bỏ mạng sống này—- thượng tiên, ngài có nhớ ta không?”
Đoạn văn này là nỗi lòng cuối cùng của tiểu hoa yêu trước khi ra quyết định, tất cả người hâm mộ quyển nguyên tác đều biết với đoạn này. Cũng bởi vì như vậy, khi nhìn thấy phần đầu của đoạn này, vô số người bùng nổ.
[Định rồi định rồi, tiểu hoa yêu của tôi định rồi sao?]
[Tôi tưởng sẽ xóa vai này rồi chứ, may vẫn còn giữ….]
[Đây là ánh trăng sáng trong lòng tôi, không biết ai sẽ diễn vai này đây?]
[Mặc kệ là ai! Nếu vai tiểu hoa yêu bị hủy, tôi nhất định sẽ gửi một quả bom cho đoàn làm phim! Tôi thề!]
[Hãy cảnh giác phía trước, quân thiện chiến đã khiên pháo Italy vào hiện trường—- giao người hoặc bị bắn!]
Không trách bọn họ sôi trào như vậy. Từ sau khi Tô Yến Chi bị thương rồi rút khỏi đoàn phim, người hâm mộ nguyên tác đã lùng sục khắp nơi trong diễn đàn giới giải trí, nhưng vẫn chưa tìm ra được ứng cử viên phù hợp. Giá trị nhan sắc phải cao, khí chất phải trong sạch, lại phải có quyết tâm, một nhân vật như vậy, sao có thể dễ dàng tìm ra được chứ?
Trong bài post, người được nhắc đến nhiều nhất là Lâm Mộc, đã đóng hai bộ phim truyền hình trước đó. Nhưng đáng tiếc hầu hết mọi người hâm mộ nguyên tác đều cảm thấu hình tượng của cậu ta quá yếu đuối, có vài phần son phấn, khiến người ta thích không nổi. Hiện tại đã chờ tin tức đã lâu, làm sao không thể khiến người ta hưng phấn cho được?
Chỉ là official weibo quá chó, sau khi đăng đoạn độc thoại như vậy liền im bặt, lúc người hâm mộ sắp phát điên, một bức ảnh mới được tung ra.
Ảnh chụp không phải ảnh toàn thân, chính xác mà nói chỉ là một phần nhỏ của thắt lưng và mông mà thôi. Nhưng mọi người không chịu nổi tạo hình sa y này, gió vừa thổi liền lộ ra vòng eo mảnh mai uyển chuyển như cành liễu, thậm chí phần eo hơi trũng xuống thành một lõm nhỏ, khiến vô số người xem nổ tung.
[Cái eo này!! Cái eo này!!!!]
[Cái eo này quá tuyệt vời—- khoan đã, tại sao tôi lại chuyển sang màu vàng?]
[Hai tay gõ chữ chứng tỏ trong sạch.]
[Quý dị, tui có một ý tưởng không thể diễn tả được…]
Nguyên bản mọi người đã rất mong chờ, officail Weibo vừa tung mồi, lượng lớn mọi người không nhịn được nhảy vào cắn mồi, qua hai tiếng, số lượng bình luận trên blog chính thức đã vượt quá 30.000. Đây là điều cực kỳ hiếm đối với một đoàn phim còn chưa chính thức bắt đầu phát sóng.
Officail Weibo rèn sắt khi còn nóng, lại tung ra nửa khuôn mặt—- đường cong hàm dưới của thiếu niên sạch sẽ mềm mại, đôi môi hơi hé mở, như tẩm màu mật ong, căng tròn bóng bẩy, mềm mại như hai cánh hoa.
Tiếp theo là chiếc cổ thon dài, nửa bạch y trên cơ thể, thân hình gầy gò… Cho đến khi sự thèm khát của mọi người được nâng lên, officail Weibo mới chính thức tung một nửa khuôn mặt đã được tạo hình.
Rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt, người hâm mộ nguyên tác gần như có thể nghe thấy âm thanh của một cuộc đình công trong não của họ.
Đôi mắt đó là như thế nào—- đôi mắt của anh ấy như chứa cả một tổ mật ngọt ngào ấm áp, nhỏ giọt trong đôi mắt hổ phách, từ đôi mắt nửa nhắm nửa mở chảy vào tim mọi người, thậm chí là một chút ánh sáng hắt ra từ đôi mắt ấy cũng thật ngọt ngào.
Những người yêu thích nguyên tác ngồi xổm trước Weibo đã lâu không thể chờ đợi nổi nữa, tổng hợp những bức ảnh này lại cùng một chỗ. Một nhan sắc như thế, dù trong giới giải trí nam thanh nữ tú nhiều vô kể cũng khiến người qua đường nhìn qua là không thể quên được.
[Mẹ ơi, con thấy thiên sứ rồi sao?]
[Không còn nghi ngờ gì nữa, tiên tử đã giáng trần!]
[ a a a, điên cuồng gọi tiểu hoa yêu—-]
[Phắc, sao màn hình của tui lại dơ như dậy? Lạ quá, tui phải liếm thử mới được…]
Các vị thần tiên trong nhà nhìn thấy cũng cảm thấy vinh dự, có chút tự hào mắt nhìn chọn đầu bếp của mình. Thân là người già nghiện Internet, Thái Thượng Lão Quân ngồi xếp bằng trên biển mây, lần lướt đọc một lượt bình luận trên máy tính cùng với các vị thần tiên khác.
“Màn hình dơ muốn liếm, chậc chậc, không biết bọn họ muốn liếm màn hình hay liếm người ta.”
“Thế mới nói, nếu tìm bạn trai phải tìm một người như vậy— khoan đã, thói đời ngày nay hớ hênh đến thế sao, tại sao một cô gái vừa thấy trai đẹp đã muốn làm vợ người ta ngay chứ?”
“Còn có người này nói muốn nhào tới, nói giống như mình có thể nhào tới thật! Cô gái tốt làm sao lại có ý nghĩ khó tả như vậy trong đầu!” Thái Thượng Lão Quân thở phì phò mở avatar của người ta, vừa nhìn lập tức hoảng sợ, “Kỳ quái, tại sao là đàn ông?”
Hằng Nga im lặng viết gì đó, đột nhiên nghe lời này, hai mắt chợt sáng lên: “Đàn ông?”
“Đúng vậy,” Thái Thượng Lão Quân kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi vui vẻ thế à?”
Hằng Nga che miệng cười thầm, mắt hạnh tuôn trào, vẻ mặt sắc xuân dào dạt. Nàng bình tĩnh siết chặt cọ bút trong tay, chậm rãi nói: “Chỉ là ta có ý tưởng mới mà thôi, không có gì.”
Bộ dạng này của nàng hơi kỳ lạ, nhưng Thái Thượng Lão Quân nhìn đã quen đám thần tiên bị động kinh, bởi vậy chỉ tiếp tục lướt xem từng bình luận một.
Càng xem, hai hàng lông mày trắng muốt nhíu chặt: “Tại sao vẫn còn nhiều người nói khuôn mặt của Tiểu Từ là giả vậy?”
Ông nói rất đúng. Sau khi bức ảnh hóa trang chính thức được tung ra, bên cạnh các bình luận lê liếm, dưới bài đăng chính thức cũng không ít lời ra tiếng vào, nhiều người qua đường giống như biết hết tất cả mở miệng dạy đời, lời nói như cả thế giới đều ngu mình tao đúng.
[Đừng giỡn, ai không ps? Đưa con lợn nái cho tao, tao biến nó thành thế này cũng được!]
[Please, có não giùm cái, nếu có người như thế chẳng phải đã sớm nổi tiếng rồi à, còn phải đợi đến bây giờ nữa sao?]
[Tui ha ha mà thôi, đợi phim ra vả chết mấy người.]
Hơn nữa Sở Từ chỉ là tân binh không tên không tuổi, cũng không có lượng fan hâm mộ, cho nên không ai đứng lên giải thích cho cậu. Nhất thời, có một lượng lớn người qua đường sôi nổi gào ầm ầm muốn xem ảnh chưa hóa trang, lần lượt đăng nhiều bình luận nóng hổi.
Lúc Đường Nguyên đến đón Sở Từ, hắn ta cũng tức giận vì những bình luận bên dưới: “Không biết mấy người đó nghĩ gì nữa, đẹp thì nói là PTTM hoặc là P (hông hỉu), bọn họ xấu đến mức nào mới có ý nghĩ đen tối như vậy chứ? Tiểu Từ nhà ta trời sinh xinh đẹp nhất thiên hạ phải không?”
“…” Sở Từ dừng lướt Weibo, nhướng mày liếc hắn ta một cái, cười lạnh một tiếng: “Trời sinh xinh đẹp?”
Đường Nguyên sờ mũi, lập tức đổi lời: ” Là đẹp trai nhất, đẹp trai nhất.”
Hắn ta quên mất gần đây Sở Từ được nhiều người miêu tả là xinh đẹp, từ lâu đã chán ghét những từ có liên quan, mỗi lần nghe thấy sẽ xù lông, hận không thể thể hiện vẻ nam tính cho người khác xem.
Nếu không phải hình tượng không khớp, phỏng chừng tiểu tổ tông này sẽ làm bộ háo sắc ngậm điếu thuốc chạy vèo vèo trên phố.
“Em không tức giận chứ?” Hắn ta vừa xoay vô lăng vừa hỏi Sở Từ ngồi đằng sau: “Có vài người miệng không sạch sẽ, em vừa mới ra mắt, e rằng chưa quen việc này.”
“Mắc gì phải giận?” Sở Từ nhún vai, cậu rất thoáng, “Họ nói kệ họ, chẳng lẽ bởi vì mấy câu nói của người xa lạ mà sống không nổi sao?”
Sau khi nhìn thấy bóng tối sâu thẳm nhất trong lòng người, không có gì phải sợ hãi- nếu không chịu được hai chữ chua ngoa, cậu sớm đã bị nhà họ Tần chèn ép không dậy nổi rồi. So với những điều ớn lạnh mà cậu nghe được năm đó, thì vài câu công kích ngoại hình đối với cậu thật sự chẳng là gì.
Đường Nguyên hiểu lầm sang hướng khác, gật đầu thở dài: “Tiểu Từ nhà ta rộng rãi tốt bụng.”
Nhưng cho dù rộng rãi tốt bụng thì vẫn cần phản kích. Chiều nay, Đường Nguyên đã đăng ký Weibo thay Sở Từ, đồng thời đưa danh tính “Nghệ sĩ LC” vào hồ sơ danh tính, đúng 5 giờ chiều đăng một tấm ảnh lên Weibo,
Ảnh chụp được Đường Nguyên chụp khi Sở Từ vừa vào công ty. Lúc ấy cậu mới kết thúc lớp vũ đạo, trên đầu vẫn còn thắt một chiếc băng đô màu vàng tươi, trên trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là mặt mộc. Mái tóc ướt đẫm dính vào mặt, hai mắt long lánh ánh nước, nở nụ cười nhẹ nghe giáo viên dạy nhảy nói gì đấy.
Cap là: [Xin chào, tôi là Sở Từ.]
Sau đó LC lập tức chuyển tiếp bài viết này, nhanh chóng tag đoàn phim 《Phong Hành Ký》và mấy diễn viên chính. Sau đó, thiếu niên khó quên trong cuộc tranh luận rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Người vừa ra mắt chắc chắn rất trẻ, bởi không biết có người đang chụp nên cậu khá thoải mái tùy ý, không có khí chất một ngôi sao nên có. Nhưng khi mọi người nhìn cậu, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác—-
Người này, gương mặt, đôi mắt, khí chất,và thậm chí là những cảm xúc khác nhau đang chảy quanh người cậu…
Rõ ràng cậu trời sinh tỏa sáng trên sân khấu.