Chương 7: Bữa sáng hôm nay
- Trang Chủ
- Toàn Tiểu Khu Chỉ Có Một Mình Tôi - Cửu Chúc Tử
- Chương 7: Bữa sáng hôm nay
Lục gia mất hết can đảm, buồn bực uống mấy ngụm nước, nhớ đến việc tối qua hắn quên đánh răng. Điều này nó thể đổ lỗi cho ai chứ!
Cốc đánh răng trong nhà vệ sinh là của một cô gái hâm mộ tặng hắn. Hắn vừa đánh răng vừa mặc quần áo, vội vang rửa mặt một phen liền đi ra ngoài, kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy Yến Khinh.
Thiếu niên xách một cái túi, đứng thẳng tắp trước mặt hắn.
Lục Nghiêu lau mặt một cái hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Yến Khinh nói: “Em muốn đi học.”
“Chậm trễ một hai ngày được không?” Lục Nghiêu hỏi: “Hơn nữa, chuyện nhóc đi học không nằm trong phạm vi quản lý của tôi, đồng nghiệp tiếp nhận chuyện này nhanh nhất cũng phải ngày mai mới đến.”
“Em vội, lớp 12 rồi.”
Lục Nghiêu thở dài: “Được rồi. Cậu biết trường học ở đâu không?”
Yến Khinh đi theo phía sau hắn, giống như một cái đuôi nhỏ.
“Ngồi xe buýt năm trạm, sau khi xuống xe đi về phía bắc, qua ba ngã tư là được.” Hắn dừng lại: “Tôi đã nói với cậu rồi mà.” Lục Nghiêu có chút vui vẻ: “Tôi nhớ rất rõ. Đi thôi, đưa nhóc đi ăn sáng.”
Dưới gốc cây cổ thụ phía sau tiểu khu có một đôi vợ chồng đang bán bánh rán, mấy cái ghế nhỏ được xếp ngay ngắn, chỉnh tề. Ngồi bên gốc cây là một cô gái đang lặng lẽ thêu thùa, Lục Nghiêu cười với cô: “Chào buổi sáng.”
Cô gái dịu dàng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Mười ngón tay cô thon dài, mặc một chiếc váy dài, Lục Nghiêu đi ngang qua bên cạnh cô, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, quay đầu nói với Yến Khinh: “Chậm một chút, đừng giẫm lên.”
Hắn ra hiệu cho Yến Khinh nhìn xuống. Cô gái kia không cảm thấy khó chịu chút nào, xoay ngón tay hoa lan* vén váy dài lên, phía dưới lộ ra không phải đôi chân mà là rễ cây dày cuộn tròn, nối liền với cây đại thụ phía sau.
(*Ngón tay hoa là là một hình thức tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan)
“Sa la song thụ.” Lục Nghiêu nhỏ giọng nói: “Tuổi tác còn lớn hơn tổ tông của ta, chính là ‘ngộ đạo vu Bồ đề – viên tịch vu Sa la’*.”
(*Sa la song thụ – cây sa la đôi.*Ngộ đạo vu Bồ đề – viên tịch vu Sa la: Ngồi dưới cây Bồ đề giác ngộ, ra đi thanh thản dưới gốc Sala. Mọi người có thể search gg để xem hình ảnh cây đó nha.)
Yến Khinh thấp giọng nói: “Em tưởng đó là cây đa.”
Cô gái Sala tên Tô Lạc, cười nói: “Chúng ta không cùng một loài.” Cô gọi cặp vợ chồng: “Lão Kim, hai phần đậu phụ mặn, hai mươi que xiên.”
Người bên kia đáp một tiếng. Lục Nghiêu cùng Yến Khinh ngồi xuống, thiếu niên có chút không được tự nhiên, sững sờ nhìn cái bàn nhỏ đầy dầu mỡ trước mặt, Lục Nghiêu hỏi cậu: “Đậu phụ ngọt hay mặt?”
Yến Khinh chần chờ một chút, nhìn Sa la nói: “Mặn.”
Lục Nghiêu gọi hai phần mặn. Cặp vợ chồng còn nuôi một cậu bé trạc tuổi Đồ Đồ, đầu hổ mặt mập, trên lưng đeo túi xách, hai chân dang rộng đứng ở trước mặt Sa la đọc thuộc lòng một cuốn sách, thật cẩn thận nói: “Chị, hôm nay không học thuộc được không?”
Tô Lạc mỉm cười: “Hôm nay không thuộc, chị đánh gãy cái chân thứ ba của em.”
Lục Nghiêu nghẹn một chút, xua tay nói: “Đừng nghĩ lung tung.”
Yến Khinh nói: “Em không nghĩ lung tung.”
Lục Nghiêu: “Có nhìn ra nguyên hình của thằng nhóc không?”
“Có.” Yến Khinh gật đầu: “Quạ ba chân*. Nhưng huyết mạch đã rất mỏng manh.”
Nguyên hình kỳ thực không khó coi, bóng dáng sau lưng của đứa trẻ kia là một con quạ màu vàng kim, cái đầu rũ cuống, cái chân thứ ba co lại chông vô cùng tủi thân. Lục Nghiêu thấy hả hê khi người khác gặp họa, hắn tốt nghiệp lâu rồi, nhưng nhìn thấy người khác lo lắng học tập cũng không nhịn được vui vẻ.
Ăn bữa sáng xong, hắn không đi tiễn Yến Khinh, thằng nhóc nghiêm túc nói với hắn: “Em biết đường, bên trường học cũng đã liên lạc với em.”
Lục Nghiêu vẫn còn lo lắng: “Ở trường đừng đánh nhau với bạn học.”
Yến Khinh nghiêm túc gật đầu. Cậu đang chuẩn bị đi thì bỗng có một ông già thở hổn hển chạy đến bên cạnh, chòm râu dài bị gió thổi sang một bên, sau lưng lão là treo một cái bảng hiệu. Lão ta chặn đương Yến Khinh: “Đứng lại!”
Lục nghiêu cao giọng: “Làm gì? Thay vì lừa đảo giờ đổi sang làm cướp à?”
Dư Tam Thất cẩn thận lấy chiếc khăn tay nhỏ từ trong ngực ra lau trán, thở gấp nói: “Lục tiểu lão đại, tôi vừa tính toán một quẻ…”
Lục Nghiêu vỗ vai Yến Khinh: “Không phải chuyện của nhóc, đi học đi.”
Yến Khinh gật đầu, rời đi.
Dư Tam Thất như không nhìn thấy cậu, lão nhân cơ hội ngồi xuống chiếc ghế Yến Khinh vừa ngồi, kết quả vừa ngồi liền giật mình đứng dậy, run rẩy đổi sang chỗ khác. Lục Nghiêu nói: “Đừng nóng vội, xảy ra chuyện gì?”
“La bàn của tôi bị hỏng.” Dư Tam Thất thở dài nói: “Hôm nay có điềm báo hung, cậu nên gọi thêm vài người đến đây đi.”
Lục Nghiêu cười như không cười: “Gọi ai?”
Cặp vợ chồng bán bánh rán và sữa đậu nành đều họ Kim, bình thường gọi là chú Kim. Nghe vậy đều nhìn sang đây, Dư Tam Thất chắp tay sau lưng thở dài: “Hai vợ chồng lão Kim đừng vội đi.”
Đôi mắt của Tiểu Kim sáng lên: “Mẹ! Vậy hôm nay con không cần phải đi học sao?”
Mẹ Kim lau tay, véo lỗ tai thằng bé ném ra ngoài: “Mau đi học.”
Tiểu Kim vô cùng tủi thân, vác cặp sách rời đi.
Chú Kim cười nói: “Chúng tôi có thể đi đâu chứ, hôm nay mới bắt đầu bày sạp mà.”
Tô Lạc cũng cười theo.
Dư Tam Thất mặt mày ủ rũ nói: “Cụ thể tôi tính không ra, dù sao cũng là đại hung, vừa ra khỏi cửa tiểu khu liền cảm giác có gì đó không đúng, mây đen che phủ phía trên.” Lão liếc mắt nhìn qua chỗ Yến Khinh vừa ngồi: “Oán khí hằng sinh* a, lão Kim! Cho tôi một bát đậu phụ, phải mặn đó.”
(*Oán khí hằng sinh: oán khí tích tụ lâu dài)
Lão Kim cười tủm tỉm đáp một tiếng. Những chiếc bát trên giá đều được bọc bằng túi ni lông, ăn xông chỉ cần vứt vào thùng rác và được, lão Kim cầm một cái bát đi tới, lúc đặt xuống thì sưng sốt: “Lục tiểu ca, đứa nhỏ vừa rồi còn ăn chưa xong?”
Lục Nghiêu nhìn theo, một chén đậu hũ vừa rồi bày trước mặt Yến Khinh vẫn còn bốc hơi nóng, trên đậu hũ trắng nõn là rau mùi xanh biếc, xung quanh còn có chút dầu cay màu sắc đẹp mắt, nhưng chỉ bị ăn mất một miếng nhỏ, phần còn lại đều không động đến.
Dư Tam Thất cắn vài ngụm, bỗng nhiên giật mình, vèo một cái lập tức vọt tới phía sau lưng Lục Nghiêu. Cách đó không xa có một cô gái trẻ tuổi đi đến. Tô Lạc thấy người đến liền mỉm cười nói: “Cô gái này hẳn không phải người trong tiểu khu nhỉ?”
Cô gái trẻ vừa nghe thấy câu nói này lập tức trừng mắt với cô: “Liên quan gì đến cô?”
Lục Nghiêu liếc lão lừa đảo phía sau một cái, người phía sau lập tức chân chó lấy lòng: “Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao… còn tìm tới đây.”
Lục Nghiêu nhớ rõ, mới ngày hôm qua, lão lừa đảo này còn đắc ý nói với hắn ta rằng có người tặng mình chiếc xe ô tô kia, sau đó vượt mấy cái đèn đỏ mới cắt đuôi được người ta.
Hai vợ chồng lão Kim mỗi người cầm một nắm hạt dưa xem náo nhiệt, hiện tại sự tình đã rõ ràng, điềm báo hung cái gì, rõ ràng là kẻ thù của lão lừa đảo tìm tới cửa. Lão lừa đảo thành thói, ra ngoài đi dạo cũng có thể bị người ta chùm bao tải đánh một trận, may mắn chạy nhanh, bằng không chân đã sớm bị đánh gãy.
“Xe của tôi đâu?” Cô gái trẻ khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: “Bằng lái xe rõ ràng ghi tên tôi, video giám sát đầu đường cũng đã lấy ra rồi, ông tốt nhất đừng ép tôi phải báo cảnh sát.”
Lục Nghiêu nghiêng người để lộ lão lừa đảo đang trốn phía sau mình: “Trả xe lại cho người ta đi.”
Dư Tam Thất xoa tay: “Bây giờ nó ở bãi rác phía đông… nó không thuộc về tôi nữa.”
“Bán rồi?” Lục Nghiêu dừng một chút lại hỏi: “Bán được bao nhiêu?”
Dư Tam Thất duỗi ra hai ngón tay.
Cô gái trẻ sắc bén nói: “Chỉ hai vạn*?! Tôi mua xe này còn chưa đầy hai tháng!”
(1 vạn = 10000 ndt – khoảng 33 triệu)
Lão lừa đảo nhỏ giọng nói: “Hai vạn đó, dù sao, chiếc xe này cũng mua không đứng đắn…”
“Cái gì mà không đứng đắn?!” Cô gái trẻ cười lạnh: “Không đăng ký kết hôn thì cũng là người đàn ông của tôi! Ông còn quản mối quan hệ trên giường của tôi?”
Lục Nghiêu tính tình không tốt, mắt thấy đã không dữ nổi bình tĩnh: “Đừng có làm ồn ào ở đây, muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài.”
Tô Lạc khuyên nhủ: “Lão Dư, lão ra ngoài đi, đừng thật sự gây rắc rối ở đây.”
Dư Tam Thất cũng biết nặng nhẹ, phía sau bản thể của Sa la chính là bồn hoa, bên trong bồn hoa có một cái ụ đất nhỏ, mới ầm ĩ một chút mà ụ đất đó đã to ra mấy vòng, mấy tòa nhà gần đó cũng có người mở cửa sổ ra xem náo nhiệt. Mùi người lạ xuất hiện trong tiểu khu làm cho bọn họ sắp chảy nước miếng khỏi miệng.
Cô gái trẻ tỏ vẻ thương hại liếc nhìn Tô Lạc một cái: “Cô gái ngoan, chẳng lẽ vì ở chung với một đám đàn ông hôi háo này nên chính mình cũng dính mùi? Thật đáng thương.”
Sắc mặt Tô Lạc trầm xuống. Một tay cô ấn lên chiếc váy dài, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lục Nghiêu cản lại: “Được rồi, đừng nói nữa.”
“Một chiếc xe, anh nói như vậy coi như xong?” Cô gái trẻ cười lạnh nói: “Bồi thường theo giá đi, lão lừa đảo này không moi ra được tôi liền gọi mấy anh em đến chặn cửa tiểu khu các người, các người không phải đoàn kết hữu nghị lắm sao? Mỗi người gom góp một chút, hơn mười vạn chắc cũng gom được chứ?”
Lục Nghiêu một tay túm cổ áo sau của lão lừa đào: “Lấy đi, đừng ở đây làm loạn.”
Khuôn mặt của Dư Tam Thất nhăn lại: “Được được, đi ra ngoài, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
“Ra ngoài?” Cô gái trẻ đá lăn cái ghế gần chỗ mình rồi lại đặt mông ngồi bịch xuống cái ghế khác: “Tôi không đi!”
Lúc này từ ngoài cửa tiểu khu lại có một người đàn ông đầu trọc đi vào, vẻ mặt lưu manh, chính là cái dạng thu phí bảo kê ngoài đường phố. Tuổi hắn không lớn lắm, trong tay còn cầm một cây gậy sắt, ngồi xổm trước mặt bọn họ nói: “Chị Dao Dao! Tôi đã gọi anh em đến rồi! Nếu không lấy lại được xe, chúng ta lập tức đập nơi này.”
Hắn cũng không nhìn xung quanh, vỗ bàn nói: “Ông chủ! Cho tôi một bát đậu hũ.”
Thím Kim đáp ứng, bưng một bát đến cho hắn ta, người đàn ông trọc đầu đưa cho bà một tờ một trăm tệ, liếc nhìn Lục Nghiêu: “Không cần trả lại. Tao cũng không thiếu tiền, còn không nhìn xem chị Dao Dao bọn tao là ai, khí chất này không phải ai muốn cũng có đâu!”
Lục Nghiêu cười nham hiểm.
Tô Lạc cũng không vội, hai tay đặt trên đầu gối, khuôn mặt dịu dàng nói: “Lục tiểu ca, tôi lớn từng này cũng chưa ăn qua mấy người, thưởng cho tôi chứ?”
______________
Tác giả có lời muốn nói: Tôi ghét rau mùi.